Ngay sau khi thấy Du Hiên Hạo và Kiều An ôm ấp ngay ở hành lang bệnh viện, Ái Ái nhanh chóng đưa bà đón taxi ra về, trái tim cô không ngừng nhói lên đầy đau nhói, dù nói là buông bỏ nhưng cô lại không cách nào khống chế được cảm xúc trong lòng mình.
Buổi chiều Du Uyên Nhi chuẩn bị trở về thì nhận được cuộc gọi của mẹ nói Du Hiên Hạo hình như gặp chuyện gì đó nên về nhà trông rất buồn, bà dặn cô sẵn đường ghé mua món anh thích về.
Nghe mẹ Du nói Du Uyên Nhi liền có thể đoán được phần nào nguyên nhân khiến Du Hiên Hạo trở nên như mẹ cô kể. Nghĩ rồi Du Uyên Nhi nói với Khang Bất Dịch đang chuẩn bị đội mũ bảo hiểm lên cho cô: “Bất Dịch, cậu đưa mình sang nhà Ái Ái nhé?”
“Làm gì?”
“Mình có chuyện muốn nói với cậu ấy”
“Chuyện gì?”
Khang Bất Dịch đang đội mũ bảo hiểm che hết mặt nên Du Uyên Nhi không thể thấy được biểu cảm của anh, nhưng qua giọng nói có thể nhận ra dường như anh không muốn đưa cô sang nhà Ái Ái.
Du Uyên Nhi bất giác cau mày nghi hoặc nhìn Khang Bất Dịch, buộc miệng hỏi: “Cậu ghen à?”
“Thì sao?”
Du Uyên Nhi không nhịn được bật cười rạng rỡ, hai lún đồng tiền lại hiện lên đôi má phúng phính, khổ tâm giải thích: “Nhưng cậu ấy đâu phải là con trai?”
“Ai nói tôi không được ghen với con gái?” Khang Bất Dịch nhẹ nhàng phản đáp.
Du Uyên Nhi ngơ mặt nhìn Khang Bất Dịch, nói qua nói lại vẫn cạn lời với lý lẽ của anh, vui thì có vui nhưng vẫn không phục, dù không phục cũng không thể trái ý anh, đành hạ mình chịu thua: “Được rồi, về nhà”
Khang Bất Dịch cong môi cười, đội nón lên cho Du Uyên Nhi, chậm rãi cất tiếng hỏi: “Nhà cậu ta ở đâu?”
Đến trước cổng nhà Ái Ái, sau khi tháo nón ra Du Uyên Nhi vội đuổi khéo Khang Bất Dịch: “Cậu về trước đi, mình nói chuyện với Ái Ái lâu lắm”
“Vậy thì nói nhanh lên” Khang Bất Dịch cởi nón ra, chậm rãi nhắc nhở.
Tiếng lòng Du Uyên Nhi sụp đổ trong tíc tắc, bất lực xoay người nhấn chuông. Ngay khi Ái Ái ra mở cửa dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Du Uyên Nhi lẫn Khang Bất Dịch, Du Uyên Nhi nở nụ cười bất đắc dĩ, thì thầm nói: “Thời đến cản không nổi”
Ái Ái “À” lên một tiếng hiểu ý, mở cửa để Khang Bất Dịch đẩy xe cùng vào nhà.
Trong lúc từ trong sân vào nhà, Ái Ái lên tiếng hỏi: “Sao đột nhiên qua không báo mình biết trước?”
“Khi nãy mình nhận được điện thoại của mẹ nên mới ghé sang đây, sáng giờ cậu có gặp anh mình không?” Du Uyên Nhi bất an nói thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Biểu cảm Ái Ái trầm xuống, miễn cưỡng đáp: “Có, lúc sáng anh cậu có đưa bà mình đến bệnh viện kiểm tra tổng quát”
Vào phòng khách ngồi xuống, Du Uyên Nhi căng thẳng trước sự trầm mặc của Ái Ái, lo lắng hỏi tiếp: “Có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Tầm mắt Ái Ái hướng xuống đất, qua vài giây mới lên tiếng trả lời: “Phải, mình... thấy anh cậu với Kiều An”
“Kiều An? Sao chị ta lại ở đó?” Nhắc đến Kiều An thì trạng thái của Du Uyên Nhi lại phừng phừng lửa giận khi liên quan đến cả Du Hiên Hạo.
“Mình cũng không rõ, mình với bà về trước nên sau đó không biết”
Du Uyên Nhi khẽ thở dài ngán ngẫm Du Hiên Hạo, kể từ sau khi Ái Ái gặp lại anh trai cô thì Ái Ái không còn lạc quan vui vẻ như trước, quả nhiên tình cảm là thứ khiến con người ta thay đổi nhiều nhất.
Đến nhà Ái Ái chỉ để hỏi chuyện, xong xuôi Du Uyên Nhi cũng nhanh chóng ra về không nán lại như mọi khi vì có Khang Bất Dịch.
Trở về nhà, Du Uyên Nhi vừa vào nhà đã vội chạy lên phòng Du Hiên Hạo, anh nằm trong phòng ngã đầu ra khỏi giường trơ mắt ra như cái xác không hồn, cô bước đến hỏi thẳng: “Anh, anh với Kiều An ở bệnh viện làm gì?”
Du Hiên Hạo nghe đến liền ngồi bật dậy đối mặt với Du Uyên Nhi, nghiêm trọng hỏi: “Ái Ái nói với em sao?”
“Phải”
“Không như em với Ái Ái nghĩ đâu, anh chỉ vô tình gặp Kiều An, trên mặt cô ấy còn có vài vết thương nên anh mới nán lại hỏi chuyện” Du Hiên Hạo oan ức giải thích.
“Bị thương?”
“Ừm, cô ấy còn nói...”
Du Hiên Hạo chưa kịp nói xong thì tiếng gõ cửa chợt vang lên, theo sau là tiếng gọi của mẹ Du: “Hiên Hạo, Uyên Nhi, Kiến Thông tìm hai đứa này”
Du Uyên Nhi đang đứng xoay người ra mở cửa, bên ngoài là Vương Kiến Thông sắc mặt không mấy tốt. Bước vào phòng Du Hiên Hạo, Vương Kiến Thông áy náy cất lời: “Lần trước Kiều An vu oan cho Uyên Nhi, hôm nay tôi mời một bữa xin lỗi nhé?”
Du Hiên Hạo nhìn qua Du Uyên Nhi, dù sao cũng là chổ thân thiết không tiện từ chối nên cả hai đều gật đầu đồng ý.
Buổi tối ăn bên ngoài xong cả ba ghé đến quán nước lúc hè Khang Bất Dịch làm việc, đợi nhân viên ghi món rời đi Vương Kiến Thông mới vu vơ nói: “Nghe nói quán này là của bạn trai Uyên Nhi mở phải không?”
“Dạ?” Du Uyên Nhi nghe thấy có chút kinh ngạc, cũng chẳng mấy tin lời này của Vương Kiến Thông, bình tĩnh đáp: “Cậu ấy chỉ làm ở đây thôi, không phải là quán của cậu ấy đâu”
“Vậy à, chẳng lẽ anh nhận nhầm người? Anh có người quen làm ở bar bên thành phố bên cạnh, cậu ta nói Bất Dịch hè năm nào cũng đến bar cậu ta làm việc, mấy người phụ nữ lui tới boa tiền rất nhiều, anh ta còn nói một đêm làm việc của Bất Dịch bằng cả tháng tiền lương của người khác, anh còn nghe anh ta nói Bất Dịch tự bỏ tiền mở quán nước này, còn đầu tư mở nhà hàng cùng anh trai nữa”
Nghe Vương Kiến Thông nói, Du Uyên Nhi nhớ đến người đàn ông đến tìm Khang Bất Dịch hôm ở lối thoát hiểm nhỏ bên hông sau quán, không thể tự nhiên Vương Kiến Thông lại biết nhiều về Khang Bất Dịch như vậy.
Nhân viên mang nước ra, Vương Kiến Thông thay Du Uyên Nhi hỏi nhân viên xác nhận sự thật: “Cho hỏi, chủ quán này tên gì vậy?”
“Dạ người đại diện là anh Khang Bất Di, còn chủ là em trai anh ấy Khang Bất Dịch”
Du Uyên Nhi sững sờ trước những gì người nhân viên tiết lộ, giờ thì cô đã hiểu được tại sao mẹ Khang Bất Dịch lại phản đối chuyện anh và cô, anh tài giỏi và có điều kiện tốt như vậy, khó trách mẹ anh luôn mong mỏi anh gặp được một cô gái môn đăng hộ đối.