“Bất Dịch”
Khang Bất Dịch ngồi trên giường khẽ nhướng mày, cách gọi cẩn trọng của Du Uyên Nhi khiến anh có chút bất an.
Du Uyên Nhi đến cạnh mép giường ngồi xuống, nghiêm túc quan sát sắc mặt của Khang Bất Dịch, chắc chắn mọi thứ vẫn ổn mới lên tiếng: "Bất Dịch, mình hỏi cậu chuyện này, cậu đừng tức giận được không?"
Khang Bất Dịch chưa nghe cũng xác định được Du Uyên Nhi muốn nói gì, anh cũng biết chắc những gì cô sắp nói đều do anh chị anh cố tình nhờ cô chuyển lời.
Anh duỗi chân trên đệm, tựa lưng vào đầu thành giường, lơ đễnh đáp: "Đừng nói"
Du Uyên Nhi nghe thấy giọng điệu khó chịu của Khang Bất Dịch cũng không có ý cưỡng ép anh, đành ngồi yên một chỗ.
Thấy Du Uyên Nhi đột nhiên không phản ứng hay nói gì nữa, Khang Bất Dịch lo cô giận lẫy nên đành xuống nước hỏi: “Sao không nói?”
“Cậu bảo đừng nói” Du Uyên Nhi ngơ ngác nhìn Khang Bất Dịch, bắt gặp được biểu cảm bất đắc dĩ của anh liền hiểu ra anh đã chịu nghe, nhân cơ hội cô không bỏ qua, bắt đầu thăm dò ý kiến: “Bất Dịch, mình nghe nói đã lâu lắm rồi cậu với tất cả các thành viên trong gia đình chưa cùng với nhau ăn một bữa? Cậu không nghĩ một ngày nào đó sẽ cùng gia đình ăn một bữa cơm đúng nghĩa sao?”
“Không thích” Khang Bất Dịch đảo con ngươi nhìn chổ khác, trong giọng nói mang theo sự mâu thuẫn từ sâu đáy lòng, đối với anh hiện tại một bữa cơm có đầy đủ cha mẹ anh em không còn ý nghĩa, bởi đây không còn là một gia đình trọn vẹn.
Du Uyên Nhi biết rõ trong lòng Khang Bất Dịch vẫn chưa buông bỏ được quá khứ gia đình tan vỡ, cũng hiểu được anh đã bị tổn thương khi không nhận được tình cảm bố mẹ, nhưng nếu vết thương không được chữa nó sẽ mãi âm ỉ, để anh trực tiếp đối mặt với hiện thực cũng là một trong những việc có thể xoa dịu cảm xúc tiêu cực của anh về gia đình.
“Vậy nếu mình nói... mình muốn cậu ngồi xuống ăn một bữa cơm cùng bố mẹ cậu, cậu có đồng ý không?”
“Được” Khang Bất Dịch dễ dàng chấp nhận.
Du Uyên Nhi kinh ngạc nhìn Khang Bất Dịch, vẫn chưa dám tin vào chuyện vui đến quá bất ngờ này.
Khang Bất Dịch đã có tính toán, đương nhiên không thể để bản thân chịu thiệt thòi, anh cất tiếng dập tắt sự mừng rỡ tức thời của Du Uyên Nhi: “Tôi có điều kiện”
“Được, cậu nói đi” Du Uyên Nhi vội vàng gật đầu.
“Tôi có thể thực hiện yêu cầu của cậu, đổi lại nụ hôn đầu của cậu”
Nét mặt Du Uyên Nhi lập tức cứng đờ, dần chuyển sang màu hồng đỏ, mi mắt chớp vài cái đầy ngại ngùng, con ngươi đảo nhẹ vài cái không yên.
Không chỉ riêng Du Uyên Nhi, khi đưa ra lời đề nghị này khiến nhịp tim Khang Bất Dịch đập lên loạn xạ, nửa vì căng thẳng nửa vì sợ sẽ khiến cô không thoải mái nghĩ anh là kẻ biến thái.
Đôi môi Du Uyên Nhi khẽ mím nhẹ, thẹn thùng gật đầu trong sự ngỡ ngàng của Khang Bất Dịch, cô xấu hổ nói: “Nhưng mình cũng có điều kiện”
“Điều kiện gì?” Khang Bất Dịch hoài nghi hỏi.
“Trong suốt bữa ăn đó dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cậu cũng không được nổi giận hay động tay động chân, phải nói chuyện với bố mẹ câu ít nhất mười câu, không được viện cớ rời khỏi bữa ăn nửa chừng hoặc về sớm, được không?”
Khang Bất Dịch nhếch môi cười lạnh, dùng giọng khiêu khích hỏi ngược lại: “Chỉ có vậy thôi? Không còn cái khác?”
“Không... có” Du Uyên Nhi trả lời có chút thiếu tự nhiên, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi xem có bị hớ hay không.
Khang Bất Dịch mừng thầm nhích người đến chổ Du Uyên Nhi, ghé sát tai cô thì thầm nhỏ với giọng gợi cảm: “Nụ hôn của cậu cũng không đắt lắm nhỉ?”
Sống lưng Du Uyên Nhi bỗng có cảm giác lạnh toát.
Tại bệnh viện, trong lúc Du Hiên Hạo đi lấy kết quả kiểm tra cho bà nội Ái Ái, Ái Ái cùng bà ngồi ở ghế ở hành lang đợi. Bà Ái Ái nghĩ về một ngày nào đó một chàng trai vừa có ngoại hình lẫn điều kiện gia đình khá giả, con người lại chu đáo tốt bụng như Du Hiên Hạo làm cháu rể bà thì quá tốt.
“Ái Ái, phải chi anh trai Uyên Nhi trở thành bạn trai con nhỉ?” Bà Ái Ái vờ vu vơ nói, còn tặng kèm theo một nụ cười ẩn ý.
Ái Ái gượng cười, có những chuyện không phải muốn là được, lúc trước cô cũng đã từng ước được ở bên Du Hiên Hạo nhưng thực tế rất phũ phàng, duyên số cũng không cho cô cơ hội được ở bên người mình thích.
Cầm kết quả kiểm tra của bà Ái Ái, tâm tư Du Hiên Hạo có chút rối loạn, sức khỏe của bà ở độ tuổi ngoài sáu mươi hoàn toàn khỏe mạnh, anh tiếc vì không có cơ hội để giúp Ái Ái, cũng phải thực hiện lời hứa sau này không làm phiền cô nếu như bà cô không gặp vấn đề về sức khỏe.
Trên hành lang đến chổ Ái Ái và bà đang đợi, Du Hiên Hạo đang mãi chìm trong suy nghĩ, lúc ngang qua ngõ quẹo vô tình va vào một cô gái, anh theo phản xạ giữ tay cô gái giữ lại, đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc xuất hiện những vết thương, anh kinh ngạc không thốt nên lời.
“Kiều An, cậu làm sao vậy?”
Kiều An cúi đầu khóc, hoảng loạn lắc đầu đẩy tay đang đỡ lấy của Du Hiên Hạo ra.
“Kiều An, rốt cuộc tại sao cậu lại bị thương?” Du Hiên Hạo mất kiên nhẫn hỏi cho bằng được, dù trước đó Kiều An cố ý vu oan cho Du Uyên Nhi nhưng giờ đây cô ta lại bị thương không nhẹ chứng tỏ là bị người ta đánh.
Nhắc đến Kiều An khóc nghẹn, không khống chế được bản thân gục đầu vào vai Du Hiên Hạo. Du Hiên Hạo hít thở không thông, cảm giác có chuyện không đúng, vừa ngẩng đầu rời mắt khỏi bộ dạng thảm thương của Kiều An thì cùng lúc bắt gặp Ái Ái đang đứng bất động ở phía đối diện nhìn anh.
Chạm mắt nhau, Du Hiên Hạo vừa hé môi Ái Ái đã xoay lưng bỏ đi, anh muốn đuổi theo giải thích nhưng tình cảnh của Kiều An khiến anh không thể cất bước.
“Em hỏi anh, Ái Ái có gì không tốt anh lại từ chối tình cảm cậu ấy để lưu luyến một kẻ xấu xa?”
Lời nói của Du Uyên Nhi vào buổi tối hôm đó chợt hiện lên trong đầu Du Hiên Hạo, anh đã từng cự tuyệt tình cảm của Ái Ái để nhớ mong Kiều An, đến cuối cùng người anh thích chẳng xứng đáng để anh thích, cũng chưa chắc được tình cảnh Kiều An ngay lúc này là thật hay giả.
Du Hiên Hạo nghĩ thông suốt vội đẩy Kiều An ra, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, cậu là bạn gái của Kiến Thông, cậu ấy lại là anh em tốt của tôi, tôi nghĩ giữa tôi và cậu nên giữ khoảng cách thì tốt hơn”
Nói xong Du Hiên Hạo lướt qua Kiều An, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói khẩn khiết của Kiều An: “Cẩn thận... Vương Kiến Thông”