Sau khi kẻ lạ mặt rời đi, tay chân Mục Tuy mới bắt đầu có cảm giác.
Dường như lần này gã hạ thuốc nhẹ hơn, khi gã làm lần thứ hai, Mục Tuy miễn cưỡng có thể cử động được một chút, mặc dù yếu ớt. Y vất vả bò dậy thắp đèn, thất thểu đi ra kiểm tra cửa.
Gã khốn kiếp kia vào phòng, cưỡng hiếp y rồi đường hoàng lấy chìa khóa mở cửa đi ra, khóa và chìa đặt gọn ghẽ dưới đất như trêu ngươi.
Mục Tuy cúi xuống nhặt, khóa cửa lại, lặc lè trở lại lôi xô đá dưới gầm giường ra. Y nhìn vào đáy xô hai giây thì cơn buồn nôn ập tới tống toàn bộ thức ăn trong dạ dày vào xô.
Mục Tuy tự lau chùi cơ thể mình, ném giẻ lau vào xô cùng đống nôn mửa, đậy nắp xô lại, leo lên giường nằm thở hổn hển. Toàn thân y đau nhừ, vô lực. Mặc dù lần này hậu huyệt không bị rách toác ra nhưng vẫn rất đau rát, cộng với việc tên kia làm y tới hai lần khiến sự hành hạ tâm lý nhân lên gấp bội. Thật mệt mỏi.
Mục Tuy nhắm mắt một lát thì chìm vào giấc ngủ.
***
- Đại đại\, anh tỉnh chưa?
Tôn Khánh đập cửa rầm rầm bên ngoài, giọng chứa đựng sự sốt ruột khó tả. Mục Tuy mở mắt, cất giọng khản đặc.
- Tỉnh rồi. Muộn lắm rồi hả?
- Muộn lắm rồi. Hôm qua anh dặn Hoàng Cảnh là hôm nay ghé cửa hàng vải xem nhập lô hàng mới mà. Có chuyện gì không?
- Hoàng Cảnh đi rồi à? – Mục Tuy giãy giụa ngồi dậy.
- Đi rồi ạ.
Y thất thểu bước thấp bước cao xuống giường, ra ngoài mở cửa.
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào chói mù mắt. Mùi trong phòng lập tức xộc thẳng vào mặt Tôn Khánh khiến y nhăn mặt, nhíu mày.
- Đại đại…
- Chúng ta bị chơi rồi. – Mục Tuy nghiến răng kèn kẹt\, quay lại giường nằm.
Tôn Khánh vội vã theo vào phòng dọn dẹp, mang xô đi đổ. Lúc anh ta ra ngoài còn không quên nạt nộ Á Linh và Ngô Diệu.
- Chuẩn bị bữa sáng cho đại đại chưa? Để tao đích thân mang vào\, cấm đứa nào bén mảng. Hôm nay đại đại khó chịu trong người.
Tôn Khánh mất cả buổi sáng loanh quanh trong phòng tìm cửa mật đạo. Từng viên đá đều bị gõ đến trăm lần, lách mũi dao vào cậy nhưng không thể tìm ra. Mục Tuy phiền lòng, nằm trên giường phất tay.
- Được rồi. Làm gì có cái cửa mật đạo nào không kẽ hở như thế. Quỷ quái thật\, rõ ràng tao đã khóa cửa bên trong. Thằng khốn kiếp đó làm thế nào mà vào được? Lúc đi ra\, nó ra bằng cửa chính.
Tôn Khánh rót nước bưng tới cho y uống, nhăn mặt suy đoán.
- Hay tên đó dùng “quỷ hồn hương”? Gã xông hương vào phòng để anh hít phải rồi ra lệnh cho anh mở cửa. Nếu trúng quỷ hồn hương\, tự anh sẽ nghe mọi mệnh lệnh của gã.
Mục Tuy gật gù.
- Có thể. Nhưng quỷ hồn hương là bí thuật của tây bắc\, Thải Quy thành này không hề có. Phù thủy cũng bị xua đuổi về phương tây hết rồi…
- Mật đạo không tìm thấy\, chỉ có thể giải thích bằng cách đó thôi. Nếu không làm sao gã kia vào phòng được? Chẳng lẽ gã là quỷ? – Tôn Khánh tự rùng mình với giả thiết ấy.
Mục Túy gắt:
- Quỷ cái gì mà quỷ! Có con quỷ nào thở hổn hển\, toàn thân nóng rực như lò lửa không? Mua trầm hương về xông phòng là được. Trầm hương chính là khắc tinh của quỷ hồn hương.
Tôn Khánh thấy y tức giận, vội vã lùi lại cúi đầu.
- Vâng ạ.
- Vẫn giữ nguyên kế hoạch. – Mục Tuy hạ giọng. – Xử lý Đồ Tiệp xong chúng ta sẽ toàn lực đối phó với Đồ Lâm.
Nếu Đồ Lâm vẫn không phải là kẻ đã hãm hiếp Mục Tuy thì cũng không hề gì. Bọn chúng hại Đồ Thát, y cho chúng xơi loạn tiễn. Không thiệt thòi.
Y luẩn quẩn trong phòng đến chiều thì dậy thay quần áo để ra cửa hàng vải. Nhập hàng chỉ cần một buổi sáng là xong, Hoàng Cảnh trưa về đã nói sơ sơ. Mục Tuy không cưỡi nổi ngựa, phải gọi nô lệ đánh xe ngựa đưa y đi. Mặc dù lần này không bị làm rách nhưng đau đớn, khó chịu vẫn khiến y hành động bất tiện.
Cửa hàng vải thô nằm ở vị trí khá đẹp, khi y tới quản sự mới được thuê đang bán hàng cho khách nữ. Thấy y, ông ta vái chào. Mục Tuy ra hiệu cho ông tiếp tục bán hàng, y đi quanh một lượt nhìn. Bởi vì nô lệ không được phép đứng quầy nên Mục Tuy phải thuê quản sự để bán hàng, thu tiền và ghi chép sổ sách. Nô lệ của y chỉ làm việc phía sau, chuyên bốc vác vải vóc, chạy việc lặt vặt.
Mục Tuy đi quanh nhìn các loại vải thô vải dày được bày bán, ra phía sau xem xét kho hàng.
Hoàng Cảnh đang cho người xông thảo dược đuổi côn trùng, thấy Mục Tuy lập tức cúi chào.
- Đại đại\, thân thể đã tốt hơn chút nào chưa? Hàng đã bốc xong rồi\, hiện tại đã xếp gọn vào kho\, đang xông hương đuổi côn trùng. Sổ sách đây ạ.
Mục Tuy nhận lấy sổ, kiểm sơ sơ hàng hóa.
- Tiêu thụ khá chứ?
- Cũng được ạ. Vị trí của hàng rất tốt\, mặt hàng bình dân\, lại sắp vào mùa đông\, nhu cầu mua vải và bông để may quần áo của người dân đang tăng cao.
Mục Tuy vừa nghe vừa lướt qua một lượt kiểm hàng.
Đang làm thì một nô lệ thiếu niên vội vã chạy vào cúi đầu báo cáo.
- Đại đại\, bên ngoài có một người tên là Đồ Lâm tới.
Mục Tuy siết chặt quyển sổ trong tay, nghiến răng, toàn thân bốc hỏa. Y đưa lại sổ cho Hoàng Cảnh, hừ lạnh một tiếng rồi đi ra, mặt sa sầm xuống không dễ coi.
Đồ Lâm dẫn theo hai nô tài đang lượn lờ trong cửa hàng, xem chỗ nọ, xem chỗ kia, giả vờ giả vịt đánh giá. Có điều, tràn ngập trong ánh mắt gã là sự khinh bỉ.
Đây là lần đầu tiên Mục Tuy giáp mặt trực tiếp với Đồ Lâm. Gã rất cao lớn, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, bàn tay to, ngón rất dài. Gã mặc quần áo đen tuyền thêu họa tiết màu trắng, đứng một chỗ có cảm giác như chính tà bất phân. Trước kia y lăn lộn khắp nơi, Đồ Lâm nằm ở cơ dưới, không cùng đẳng cấp, y còn không để vào mắt.
- Cậu cả. – Mục Tuy chắp tay cúi người chào.
Đồ Lâm nhìn sang, miệng cười lịch thiệp, mắt lóe lên tia sáng đánh giá.
- Ngươi chính là Mục Tuy nổi tiếng bốn phương đó sao?
- Không dám… Cậu cả hôm nay thật có nhã hứng\, tiệm vải con con này cũng khiến cậu dừng bước ghé thăm ư?
- Ha ha… - Đồ Lâm phe phẩy quạt\, cười giả tạo. – Dù sao đây cũng là cơ nghiệp của Đồ Thát. Haizz... Đứa em này của ta sau khi gãy chân\, chẳng màng thế sự\, không kinh doanh thêm thứ gì nữa. Hiện tại phân phó cho cậu mở cửa hàng\, ta đương nhiên phải tới thăm rồi.
Đồ Lâm đi qua đi lại, dây cột tóc chuông bạc kêu đinh đang chói tai.
Còn dám ngang nhiên nhắc đến Đồ Thát, ánh mắt khiêu khích trắng trợn như muốn nói: để xem các ngươi làm gì được ta. Mục Tuy đè nén sự căm ghét xuống, mỉm cười đáp trả.
- Thật ngại quá\, khiến cậu cả phải để bụng rồi.
- Có gì đâu. Em trai ta di chuyển bất tiện\, kẻ làm anh cả như ta nhịn một chút cũng không thiệt thòi gì. Mang sổ sách ra đây.
Đồ Lâm ngồi xuống bàn gỗ, phe phẩy quạt. Mục Tuy tưởng mình nghe nhầm.
- Cậu cả muốn xem sổ?
- Phải. – Đồ Lâm ngừng cười\, khuôn mặt hất lên\, sự khinh thường không thèm che giấu.
Mục Tuy cười nhã nhặn, lòng nổi cuồng phong.
- Cậu cả\, cửa hàng này cậu không có vốn\, không phải là chủ nhân hoặc đồng chủ nhân. Sổ sách kế toán không thể tùy tiện đưa ra cho cậu được.
Đồ Lâm nhíu mày.
- Không thể sao? Vậy nếu ta là chủ nhân thì thế nào?
- Đến lúc đó liền tính\, còn hiện tại không phải. Thứ lỗi cho tôi không thể đáp ứng yêu cầu của cậu.
Hoàng Cảnh bưng một tách trà thảo mộc ra, Mục Tuy đón lấy, vẫy tay cho lui người. Nếu để Hoàng Cảnh dâng trà, cậu ta sẽ phải quỳ gối trước mặt Đồ Lâm.
Ánh mắt Đồ Lâm lóe lên sự tức tối vì bị từ chối thẳng thừng.
Mục Tuy bưng tách trà tới.
- Cậu cả\, mời dùng trà.
Đồ Lâm đưa tay đón tách trà. Bởi vì Mục Tuy cầm tách bằng hai tay, khi Đồ Lâm đón, không khỏi xảy ra chút va chạm nhỏ. Mục Tuy rợn người khi bàn tay lạnh lẽo khác thường của Đồ Lâm chạm vào tay mình.
Chính là gã. Tên đoạn tụ khốn kiếp. Cả người có nóng bỏng, tay gã vẫn lạnh lẽo như ma làm.
Y còn chưa kịp lùi bước lại, tách trà nóng trên tay Đồ Lâm đã vung lên. Nước trà tạt thẳng vào ngực Mục Tuy, mặc dù có hai lớp áo che chắn nhưng nước nóng vẫn khiến da thịt y bỏng rát.
Mục Tuy vội vã lùi lại, kéo áo lỏng ra.
Đồ Lâm đập cái tách xuống sàn, vỡ tan tành, dằn giọng.
- Tiện nô to gan\, muốn bỏng chết ta hay sao mà dâng trà nóng như vậy? Muốn mưu sát?
Quản sự và Hoàng Cảnh chứng kiến toàn bộ, chỉ có thể cúi đầu, cụp mắt nuốt phẫn nộ vào trong, coi như không thấy. Ruột gan Mục Tuy sôi lên sùng sục, khóe miệng kéo lên.
- Cậu cả thứ lỗi\, cửa tiệm nhỏ\, không có băng để ướp trà lạnh. Tới nơi này rồi chỉ có thể uống trà nóng thôi ạ. Cậu cả nhân từ\, hẳn là không để ý mới phải.
Đồ Lâm nhíu chặt mày, vẻ lịch thiệp trên gương mặt lúc này đã tăm hơi đâu không thấy, chỉ thấy một kẻ tức giận tới mất khôn.
- Mày... Loại như mày mà cũng dám trả treo với tao? Mày nghĩ mày là cái thá gì? Được đám nô lệ này cúi chào khiến cho mày quên đi phận nô lệ chó má của mày rồi à? Mày nghĩ mày ngang hàng với tao?
Dáng vẻ công tử tao nhã rơi sạch, Đồ Lâm hiện nguyên hình thành một kẻ dữ tợn, nóng nảy. Gã trực tiếp tháo mặt nạ luôn. Mục Tuy đứng thẳng người.
- Không dám. Tôi lúc nào cũng là một người biết thân biết phận. Nhưng còn cậu chủ đây thì sao? Nếu chuyện cậu tới đòi xem sổ sách của cửa hàng này truyền ra ngoài thì…
- Mày dám truyền? – Đồ Lâm rít lên.
Mục Tuy lùi lại một bước, nhìn thẳng vào mắt Đồ Lâm, không trả lời. Để xem lão gia đây có dám hay không nhé. Thứ đoạn tụ bẩn thỉu.
Đồ Lâm tức giận buông lời xỉ vả.
- Xem ra ở bên cạnh Đồ Thát đã khiến cho mày tơ tâm vọng tưởng nhiều quá. Mày tưởng mày sẽ một bước lên mây\, trở thành ông chủ vì thằng tàn phế kia đã ngớ ngẩn? Mày nghĩ mày chỉ cần đứng tiệm nhìn sổ sách là có thể dùng cái thái độ đó nói chuyện với tao?
Ánh mắt Mục Tuy tối dần đi, lồng ngực phập phồng, nhưng Đồ Lâm không nhận ra điều đó. Gã tiếp tục:
- Để tao nhắc cho mày nhớ\, thứ hạ đẳng. Mày chỉ là một thằng nô lệ được mua về để chăm một thằng tàn phế. Chỉ cần một lời của tao\, tao muốn mày chết mày sẽ phải chết\, nếu tao muốn mày dạng chân ra phục vụ\, mày cũng không thể nói không. Mày nghĩ mày có quyền từ chối tao chỉ vì mày mua được một cái thân phận rách nát à?
Những lời này của Đồ Lâm khiến cho máu trong lồng ngực Mục Tuy sôi lên. Thằng ngụy quân tử ngu xuẩn.
- Nếu cậu cả đã nghĩ như thế\, tôi cũng không thể làm gì khác. - Mục Tuy cười nhạt - Sổ sách cậu không thể xem. Mời cậu đi cho.