Tối hôm đó, Mục Tuy chong đèn đến gần nửa đêm tính toán sổ sách thì Tôn Khánh gõ cửa.
- Đại đại\, chưa ngủ sao?
- Chưa. Chờ chút.
Mục Tuy rút chìa khóa dưới gối, đi ra mở cửa cho Tôn Khánh vào. Kể từ lần bị hiếp trước, Mục Tuy đã cho sửa lại chốt cửa bên trong, mua một cái khóa về đêm đêm khóa lại.
Gã nô lệ to lớn lách người vào phòng, toàn thân mặc đồ đen kịt, đầu bịt khăn đen, khác hẳn bộ quần áo vải thô nâu xỉn mọi khi. Mục Tuy ngồi xuống ghế, nhìn vẻ mặt của Tôn Khánh, nhếch mép cười.
- Sao rồi\, không hạ sát được?
- Vâng ạ. – Tôn Khánh cúi đầu cực thấp. – Em đã nằm trên mái căn phòng của Đồ Tiệp rồi\, đang định động thủ thì đột nhiên kho chứa vải lụa trong tiểu viện của gã bốc cháy bừng bừng. Lửa soi sáng rực một góc trời. Nô tì\, nô tài bị khua dậy múc nước hồ chữa cháy gần hết. Đồ Tiệp được khiêng thẳng sang phòng vợ cả vì sợ lửa lan ra. Gã không tự đi được\, cứ nằm trên cáng thở hổn hển.
- Có chuyện đó sao? Xem ra không chỉ riêng gì chúng ta thừa nước đục thả câu.
Mục Tuy xoay xoay chén trà trong tay. Tôn Khánh liếc nhìn lên, thấy tâm trạng y tốt thì đề nghị.
- Nếu ông trời đã cứu gã keo này\, chi bằng đổi phương pháp. Đừng giết gã vội.
- Cũng được. Vậy tìm cơ hội phế hai chân gã đi. Tao muốn Đồ Tiệp kia phải ngồi xe lăn\, chịu đựng những đau khổ mà trước giờ cậu chủ vẫn phải chịu.
Tôn Khánh cũng có suy nghĩ đó. Anh ta cúi đầu.
- Vâng ạ.
- Còn nữa\, – Mục Tuy cao giọng – tao không muốn nghe trình bày lý do. Khi nào có kết quả thì quay lại nói tiếp.
- Em biết rồi ạ.
Tôn Khánh lùi hai bước mới quay người ra khỏi phòng. Mục Tuy khóa cửa lại, khoan khoái vươn vai, cởi đồ đi ngủ.
***
Y chỉ ngủ được một lát thì bị cảm giác lành lạnh dưới chân đánh thức.
Căn phòng tối đen.
Chết tiệt.
Mục Tuy chửi thầm, cố gắng cử động nhưng toàn thân vô lực. Cảm giác rất quen thuộc, mùi hương hoa sen thoang thoảng trong không khí, một bàn tay lạnh lẽo đang sờ dọc cẳng chân lên bắp đùi y. Giống hệt đêm trước.
Đồ Tiệp ngất xỉu, nộ khí công tâm, không dậy nổi. Nguồn tin đã báo như vậy và chính Tôn Khánh vừa nãy còn tận mắt chứng kiến. Vậy kẻ hãm hiếp y không phải là Đồ Tiệp.
Y bị kẻ này lợi dụng để triệt hạ Đồ Tiệp. Thật đáng nguyền rủa.
Mục Tuy thở nặng nề vì cơn thịnh nộ, cố gắng nhấc tay lên nhưng chỉ khua khua được một chút, không đáng kể. Hàm y cũng cứng ngắc, khé há thì được, cố gắng nói thì không thành công. Kẻ lạ mặt tách hai chân y ra, đẩy vào hậu huyệt một khối cao lành lạnh.
Phải, chính là cao.
Mục Tuy đã lén tìm hiểu sau khi bị hại và biết rằng thứ lành lạnh kia là cao bôi trơn được sử dụng cho quan hệ đoạn tụ. Buồn nôn thật. Lần này cảm giác nóng rực nơi hạ thân không hề có, thân dưới y hoàn toàn tĩnh lặng. Kẻ lạ mặt kia không hạ xuân dược nữa. Đổi khẩu vị rồi ư?
Mục Tuy vừa khinh bỉ, vừa tức giận. Y đã chẳng còn sợ hãi như lần đầu nhưng hiện tại tràn ngập sự căm hận và không cam lòng. Một bán nô đội trời đạp đất, lăn lộn khắp từ bắc vào nam, những tưởng bản lĩnh kinh thiên động địa ấy thế mà lại bị một kẻ nào đó lợi dụng để trừ khử mục tiêu. Đồ Tiệp kia đáng buồn thay, thành con tốt thí cho Mục Tuy tùy ý đâm chém còn kẻ lạ mặt này ngồi không rung đùi đắc ý xem kịch hay.
Hơi thở của y nặng nề vì giận giữ. Ở đời, y ghét nhất là bị kẻ khác nắm đằng chuôi.
Mà tên ma quỷ tay lạnh ngắt này vào phòng kiểu gì vậy? Mục Tuy đã khóa bên trong, nhét chìa khóa xuống dưới gối rồi cơ mà. Lẽ nào phòng có mật đạo thông ra ngoài?
Kẻ lạ mặt nhét tiếp một khối cao nữa vào hậu huyệt y, sột soạt trèo lên giường, bắt đầu sờ soạng. Gã sờ đến đâu, Mục Tuy cảm thấy ghê tởm đến đó. Lần này gã không hạ xuân dược, cảm giác bức bối không có, bàn tay gã khiến y buồn nôn. Gã xoạc chân ngồi lên đùi Mục Tuy, cả hai tay vuốt ve hông và eo y, sờ dần lên bụng.
Mục Tuy gồng người muốn hất gã xuống, gầm thét trong lòng.
- Thằng khốn kiếp\, sờ sờ má mày chứ sờ. Ông mà cử động được\, ông moi tim mày ra nấu cho chó ăn. Mày cứ đẩy thẳng vào như lần trước ấy. Thứ đoạn tụ trời tru đất diệt.
Thế nhưng âm thanh phát ra từ miệng y chỉ là tiếng thở nặng nề.
Cơ bụng y vì nỗ lực cử động mà gồng cứng lên, khiến gã kia miết qua miết lại hoài.
Bàn tay lạnh lẽo lần lên ngực, lên cổ Mục Tuy, y ước gì mình có thể lật người ra cạnh giường mà nôn thốc nôn tháo xuống cho đỡ tởm lợm. Hai bàn tay lạnh như băng dừng trên ngực y, kích thích đồng thời cả hai đầu ngực. Mục Tuy trực tiếp chết lặng.
Gã kia sờ soạn hồi lâu, trườn xuống tách châm y ra. Mục Tuy cảm thấy nhẹ nhõm, mong hắn ấn của nợ kia vào nhanh nhanh, làm cho xong chuyện rồi cuốn xéo đi cho rảnh nợ. Cứ hành hạ tâm lý kiểu này, y chịu không nổi.
Hôm nay kẻ lạ mặt không cởi quần áo. Gã chồm lên người Mục Tuy, kéo quần của mình xuống rồi từ từ ấn vào.
Bởi vì có hai cục cao bôi trơn đã tan ra trong hậu huyệt, lần này Mục Tuy không cảm thấy thống khổ, đau đớn như xé đôi cơ thể giống lần đầu tiên. Cảm giác thốn, khó chịu, kích vô cùng… nhưng ít đau đớn.
Kẻ lạ dí sát mặt lên người y, từ từ chuyển động nhịp điệu.
Mục Tuy cố gắng tự thôi miên bản thân mình, nghĩ xem gã này có thể là ai. Vóc dáng to cao, bàn tay rất lạnh, lực cực mạnh. Quan trọng là gã muốn triệt hạ Đồ Tiếp, lại nắm rõ hành tung của y và đám nô lệ dưới quyền y. Đồng thời gã còn biết rõ tiểu viện này nữa.
Đồ Lâm.
Cái tên hiện lên trong đầu Mục Tuy đúng lúc kẻ phía trên tăng tốc, thúc dồn dập một hồi rồi phát tiết.
Mục Tuy thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Cuối cùng cũng xong rồi.
Gã kia đổ người nằm xuống bên cạnh hắn, thở hồng hộc, phả hơi nóng vào cổ Mục Tuy. Đồ trâu bò khốn kiếp. Mau cút đi cho khuất mắt ông.
Ngày mai y phải đào từng viên gạch của căn phòng này lên xem mật đạo nằm ở chỗ nào mà gã này vào được tận nơi. Cửa y đã khóa bên trong, chỉ có thánh mới mở được. Chắc chắn có mật đạo thông ra bên ngoài. Nếu gã này là Đồ Lâm, mọi chuyện liền trở nên hợp lý.
Đồ Lâm là cậu cả nhà họ Đồ, việc tiểu viện Hoa Tiên có mật đạo gã biết là bình thường. Mục Tuy nghi ngờ Đồ Lâm chính là chủ mưu hãm hại Đồ Thát. Vậy sau khi Đồ Thát rớt đài, gã cần phải sút tiếp những người anh em khác ngã khỏi ghế. Thế nhưng khi gã thấy Mục Tuy muốn giết Đồ Tiệp thì cho người đốt kho đựng vải lụa để ngăn cản. Hợp lý quá rồi còn gì. Gã có thể hại lũ em trai cùng cha khác mẹ, tước hết tài sản nhưng không nỡ giết chúng.
Vấn đề ở đây là Đồ Lâm lợi hại đến nỗi nắm được hành tung của Mục Tuy, Hoàng Cảnh và Tôn Khánh. Rợn tóc gáy!
Y bị theo dõi, bị lợi dụng, bị đối phương chơi đùa như một con cờ cầm kiếm trong lòng bàn tay. Y lăn lộn hao tâm khổ tứ, đối phương chỉ việc ngồi rung đùi chờ kết quả.
Vậy thì lần này Đồ Lâm tiếp tục hãm hiếp Mục Tuy là có ý gì đây? Vừa báo cho y biết không phải Đồ Tiệp làm, vừa khiêu khích lòng tự trọng của y? Được lắm. Đồ khốn nạn kiêu ngạo.
Nằm được một lát, tên trời đánh đoạn tụ kia nhấc người dậy. Mục Tuy nghĩ gã sẽ bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm lần nữa nhưng không, y vui mừng quá sớm. Hai bàn tay to lớn cứng cỏi của gã nắm hông y, lật úp xuống. Mục Tuy nằm sấp, sửng sốt khua tay chống xuống giường, không thể phản kháng được khi gã nhấc nổi mông y lên, đâm vào từ phía sau. Y thầm nguyền rủa:
- Mẹ kiếp. Tao phải chôn sống mày.