Tôn Thư Tuyết thích macaron, chị bạn này từng phổ cập cho Thẩm Chứng Ảnh hay một thông tin rằng macaron được ví như "bộ ngực của thiếu nữ". Thẩm Chứng Ảnh lại không cho là vậy, cô chỉ cảm thấy loại bánh vừa ngọt vừa ngấy đó rất khó nuốt. Thế mà không hiểu sao, hình ảnh thoáng lướt qua trên màn hình ban nãy lại gợi cho Thẩm Chứng Ảnh nhớ đến câu ví von kia. Dù macaron có ngọt, có ngậy đến đâu thì cũng không thể sánh với khoảnh khắc này, mặc dù Hồ Lại đã không còn là một thiếu nữ.
Lọn tóc xoăn dài rũ xuống vai, có lẽ do mới sấy xong nên trông hơi rối. Cổ áo tắm mở ra hơn phân nửa, kín kín hở hở khiến người ta dễ liên tưởng sâu xa.
Hồ Lại thuận tay vén tóc lên. Nhận ra cuộc gọi video đã kết nối, cô hơi giật mình. Trông thấy Thẩm Chứng Ảnh đang ngơ ngác nhìn màn hình đến ngẩn người, còn bộ áo tắm xộc xệch của mình lộ ra một mảng lớn thì Hồ Lại không khỏi đỏ mặt, vội vàng tìm cách che đi.
Những hành động lơ đãng luôn mang một sức hấp dẫn trí mạng, thấy Hồ Lại lúng túng túm áo mà tim Thẩm Chứng Ảnh đập liên hồi.
"Việc này... em không cố ý đâu, do em nhoài người lấy đồ nên áo tắm mới thành ra như thế". Có ai ngờ vừa với tay lấy khăn giấy mà video call đã kết nối cơ chứ.
Kết nối thì kết nối thôi, tự dưng cổ áo lại bung ra làm gì, chẳng khác nào làm người ta nghĩ mình đang bày trò khiêu khích người ta vậy.
Hồ Lại kiên quyết chối.
Trước khi hai bên làm lành, Hồ Lại kiên quyết gạt phăng mọi nỗ lực của Thẩm Chứng Ảnh, đồng thời cũng hạ quyết tâm không tiến thêm bước nào.
Vương Phương Viên thường bảo, yêu gì thì yêu, nhưng những thứ mang tính nguyên tắc phải xác định rõ ràng. Đôi lần không sao, chứ nếu cứ sai mãi một lỗi thì đúng là không ổn. Không phải do đối phương không sửa được, mà là vì họ không muốn sửa.
Cái người tên Thẩm Chứng Ảnh này, vừa hôn mình xong đã làm bộ chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đó là chưa kể đến chuyện chị ta hứa hẹn về một đêm Noel chỉ riêng của đôi ta, cuối cùng lại thành ra thế lọ thế chai, đòi khất sang vài hôm nữa gặp rồi hẵng nói, hoàn toàn không đáng tin tẹo nào.
Hồ Lại có thể thông cảm cho việc Thẩm Chứng Ảnh có áp lực và nỗi khổ riêng nên tạm thời ghi nhận thái độ hối cải, nhưng ai biết lúc nào áp lực và nỗi khổ riêng của chị ấy lại bùng lên lần nữa, khúc mắc trong lòng chị ấy lại cuộn lên lần nữa.
Hồ Lại thích Thẩm Chứng Ảnh, không ngày nào là không muốn ở bên Thẩm Chứng Ảnh, niềm nhung nhớ và cảm giác xao xuyến ấy, tất cả đều là thật. Nhưng mỗi lần hồi tưởng lại quãng thời gian đôi người đôi ngả, mọi cố gắng của mình sau khi chia tay đều là công cốc, như thể bản thân rơi vào một vòng lặp vô tận, mới vừa buông bỏ được đôi chút đã lập tức chông chênh, buông lời cay nghiệt xong lại mềm lòng ngay tắp lự, mâu thuẫn chồng chất mâu thuẫn, khiến Hồ Lại cảm thấy mình không còn là chính mình.
Hồ Lại không thể vượt qua chướng ngại tâm lý kia. Càng coi trọng thì càng không thể bước tiếp, lại càng không thể sảng khoái tuyên bố chúng ta cứ tiếp tục bên nhau.
Sau nụ hôn bốc đồng trên xe hôm trước, về đến nhà Hồ Lại hối hận mãi không thôi. Lúc nào xa cách mà chẳng dẫn đến hôn hít, nhưng trời mới biết sau nụ hôn đó liệu Thẩm Chứng Ảnh còn muốn cao chạy xa bay, không bao giờ gặp lại nữa hay không.
Thẩm Chứng Ảnh có bóng ma tâm lý hay không, Hồ Lại không rõ, chứ cô thì chắc chắn có.
Vì thế hết lần này đến lần khác, Hồ Lại luôn cẩn thận cũng như kìm nén như người cưỡi ngựa ghìm cương trước vực thẳm, thà siết con ngựa đến chết còn hơn để nó rơi xuống núi.
"Ừ..." Thẩm Chứng Ảnh ủ rũ đáp, nghe đâu đó sự tiếc nuối không thể nói thành lời.
Sau một thoáng thẹn thùng ngắn ngủi, Hồ Lại bắt đầu phản ứng lại, "Chị ừ kiểu thế là có ý gì?"
"Thể hiện là mình đã hiểu".
"Sao em lại có cảm giác chị tiếc đến ngẩn ngơ khi nghe em bảo mình không có động cơ gì cả vậy. Thẩm Chứng Ảnh, đừng nói chị đang hy vọng em dụng chiêu mỹ nhân kế đấy nhé?"
Có ư?
Hay là không có?
Đương nhiên Thẩm Chứng Ảnh sẽ chối, "Em nói cái gì vậy. Người ăn mặc xộc xệch là em, sao lại nói như kiểu chị là người gây sức ép. Hồ Lai Lai, có phải em uống nhiều quá rồi không?"
Con bé hư này, không biết nốc bao nhiêu rượu trong bữa cơm tất niên rồi, còn tha một chai lên đây ngồi uống với mình, chẳng lẽ thòm thèm mình sao.
"Chỉ có chị nốc cho lắm vào xong cả ngày nghĩ linh tinh. Em thấy chị nên đổi tên thành Thẩm Chứng Không đi".
Sắc tức là không, không tức là sắc, con bé đang cười mình háo sắc.
"Hừ".
Ai trên đời cũng có tình yêu dành cho cái đẹp, mến mộ cái đẹp không phải chuyện thật hiển nhiên à.
"Mà này, sao em gửi lì xì nhiều quá vậy. Làm chị sợ giật cả mình".
Nhiều lắm sao? Hồ Lại liếc điện thoại—— 6666, được rồi, run tay gõ dư một con số sáu, thêm một số, đích thị là không ít. Nhưng gửi rồi thì Hồ Lại cũng không định thu hồi, "Năm mới mừng chị có cuộc sống mới, xứng đáng một phần lì xì to".
"Nhiều quá, em say nên chuyển nhầm đúng không?" Cô nàng không chịu thừa nhận cũng vô dụng, Thẩm Chứng Ảnh thấy rõ vẻ mặt của Hồ Lại, một chút thay đổi biểu cảm cũng không tha.
Hồ Lại cười khì khì, "Chị nhận đi chị nhận đi".
"Thôi". Nhiều thế mà muốn mình nhận, bái phục.
Theo quan niệm của Thẩm Chứng Ảnh, Tết là dịp để người lớn mừng tuổi cho người nhỏ, xét theo thâm niên, khá chắc mình phải lì xì cho Hồ Lại mới đúng. Nhưng mà tận 6666 tệ thì thôi. Một giảng viên nghèo quắt như mình không cần đập tiền đua với bạch phú mỹ làm gì, có đua cũng đua không lại.
Thi thoảng đi thỉnh giảng vẫn nghe người ta nói sản xuất đồ chơi tình dục kiếm bộn tiền, có vẻ như gia đình Hồ Lại chính là trường hợp điển hình.
Thẩm Chứng Ảnh nói thôi thì Hồ Lại cũng không ép, chuyển thành 666 tệ nhưng vẫn bị bảo là nhiều nên cuối cùng Thẩm Chứng Ảnh chỉ nhận 66 tệ. Ấy vậy mà đến lúc cô Thẩm gửi lì xì sang thì Hồ Lại nhất quyết không nhận, còn biện luận đầy hùng hồn rằng không lẽ mình thiếu người mừng tuổi cho lắm hay sao?
Đột nhiên Thẩm Chứng Ảnh tự hỏi, liệu bản thân có thiếu người mừng tuổi cho hay không?
Không cần phải nói, rất thiếu. Từ lúc đi làm Thẩm Chứng Ảnh chỉ lì xì người khác; cha mẹ, Giang Ngữ Minh và một số cháu chắt linh tinh khác; không còn ai mừng tuổi cho cô.
Biết thế ban nãy lấy 666 tệ đó cho rồi.
"Hối hận rồi phải không?" Hồ Lại cười, trêu.
Thẩm Chứng Ảnh dẩu miệng, hừ nhẹ, "Nhìn chị giống người thiếu 666 tệ lắm à?"
"Ấy không, giáo sư Thẩm của chúng ta chỉ cần nhận lời thỉnh giảng ở đâu đó hoặc cho mấy buổi hội thảo mượn tên là đã kiếm được tiền tươi thóc thật. Bữa cơm tất niên với quý tử thế nào rồi?"
Nội việc nhận hay không nhận mừng tuổi mà nói hết nửa tiếng ròng, Hồ Lại chỉ biết thầm kêu trời. Chẳng trách thiên hạ hay bảo, yêu vào chẳng còn giờ giấc hay đúng sai gì sất. Sẵn sàng tán phét xuyên màn đêm cũng là một biểu hiện của tình yêu. Ai thì không biết chứ Hồ Lại chúa ghét những cuộc nói chuyện vô nghĩa, thế mà bây giờ lại đến phiên cô, đúng là... Cảm xúc Hồ Lại lúc này cũng lẫn lộn theo.
"Khá ổn, rất thoải mái. Minh Minh nó bảo, ước gì sau này chỉ có hai mẹ con ăn tất niên với nhau, không cần về nhà ông bà ngoại nữa". Thật ra những lời ban đầu tuôn từ miệng Giang Ngữ Minh khá khó nghe. Cậu ta nói mỗi năm đều phải chuẩn bị lì xì cho hai cụ, người ta dùng tiền đổi lấy yên tĩnh, đằng này mẹ mình bỏ tiền mua vé vào cổng còn bị chửi như hát hay. Sau này không về thì tiền bạc làm gì, hơi đâu.
Cho dù trong thân tâm Thẩm Chứng Ảnh cũng đang lầm rầm một giọng nói "phải rồi, hơi đâu", nhưng tại hiện trường, cô Thẩm vẫn nghiêm túc giảng giải cho Giang Ngữ Minh: "Dẫu gì đấy cũng là đấng sinh thành và nuôi dạy mẹ nên người, bất đồng quan điểm giữa hai thế hệ là điều dễ hiểu, nhưng phận con cái phải luôn hiếu thảo".
Đến những chữ cuối, rõ ràng cô chỉ đang mạnh miệng, không hề có đủ tự tin.
Giang Ngữ Minh rất phối hợp, đáp: "Được, mẹ, con nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ. Mẹ yên tâm".
Có thể thuyết phục được con trai, vậy thì với bạn gái, à không, với cô bạn gái chưa đồng ý làm huề chẳng lẽ lại không thuyết phục được.
Nghĩ đến từ "bạn gái", trong lòng Thẩm Chứng Ảnh dâng lên một cảm xúc khó tả. Có một chút mới lạ, một chút xúc động, một chút mong mỏi và đâu đó một ít xót xa, như thể cánh cửa dẫn đến thế giới mới cho cô và Hồ Lại vừa được mở toang. Thẩm Chứng Ảnh không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng xét theo tuổi của cô, nghĩ đến "chồng", "vợ", "bạn đời" chắc chắn sẽ không choáng ngợp như khi nghĩ về "bạn gái".
"Bạn gái", chứ không phải bạn bè có giới tính sinh học là nữ, hay bản dạng giới là nữ.
"Bạn gái" ở đây có ý nghĩa là "người yêu".
Người yêu? Mình ư!
Thẩm Chứng Ảnh đã quen với cuộc sống hôn nhân, nhưng lại lạ lẫm với tình yêu. Cẩn thận lục lại ký ức, năm đó khi đồng ý cho Giang Bác tiến tới và nhận lời yêu ông ấy, hai người họ có rất nhiều thời gian ở cạnh nhau.
Cùng làm bài tập, cùng viết luận văn, thi thoảng đi ăn cùng. Bởi học chung nên bước vào lớp đã tính là hẹn hò; thế nhưng theo ký ức của Thẩm Chứng Ảnh, những kỉ niệm trăng sao lãng mạn cả hai có với nhau thì tròn trĩnh là không. Thẩm Chứng Ảnh không thích lượn lờ mua sắm, cũng không mặn mà những chốn đông người. Vào thời điểm đó, các hoạt động vui chơi vừa túi tiền sinh viên cực kỳ ít ỏi, thi thoảng xem phim với Giang Bác trong khuôn viên trường đã được xem là trò giải trí sang chảnh nhất.
Bầu không khí lúc chuyện trò giữa hai người họ không tệ, ở cạnh nhau rất ôn hòa, theo góc nhìn của Thẩm Chứng Ảnh, đó đã là trạng thái tốt nhất của việc hẹn hò.
Nhân vật trong tiểu thuyết yêu đến chết đi sống lại, hận không thể dính như sam cả ngày, anh sống tôi sống, anh chết tôi chết, tất cả đều là tưởng tượng hoa mỹ của con người về tình yêu.
Tưởng tượng, tức là ảo vọng, không phải là hiện thực.
Thỉnh thoảng Giang Bác cũng cảm thấy người yêu mình kiệm lời và thờ ơ hơn nhiều so với những cô gái khác, nhưng đồng thời Thẩm Chứng Ảnh cũng là một người biết cảm thông và bao dung, không có thói kiểm soát đến ngạt thở. Giang Bác không thể vừa yêu cầu Thẩm Chứng Ảnh chừa không gian tự do cho mình, mặt khác vẫn phải thể hiện sự quan tâm và dè chừng cực độ. Cuối cùng Giang Bác chỉ có thể kết luận rằng Thẩm Chứng Ảnh thuộc tuýp người không giỏi biểu đạt cảm xúc, thế là hợp tình hợp lý.
Trên thực tế, từ xưa đến nay, cách hiểu của Thẩm Chứng Ảnh về tình yêu là như thế này: Anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi, khi nào rảnh rỗi thì gặp, đừng can thiệp sâu vào cuộc sống của nhau. Tôi sẽ nghĩ đến anh, nhưng không đến mức nhớ nhung cồn cào. Phương tiện liên lạc tiên tiến, chỉ cần một cú điện thoại, một dòng tin nhắn là giải quyết vấn đề. Nằng nặc dính chung một chỗ làm gì, nhà bao việc.
Ấy vậy mà Hồ Lại lại đảo lộn hết thảy.
Ở cạnh em ấy giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc nào tâm trạng cũng lên xuống thất thường, như lạc vào mây, như chìm xuống biển, có khi lo sợ, lắm lúc lại mong mỏi trông chờ.
Tất cả những gì Thẩm Chứng Ảnh đọc trong tiểu thuyết đều trở thành sự thật.
Kinh khủng, quá kinh khủng.
"Thẩm Chứng Ảnh?" Hồ Lại nhẹ giọng gọi.
Đang video call mà cũng thất thần, chẳng lẽ tâm trí lại chạy về hai vị phụ huynh ở nhà sao?
Gia đình Hồ Lại vốn đầm ấm, cho dù lúc bé từng lên kế hoạch bỏ nhà ra đi, nhưng kế hoạch cũng chỉ là kế hoạch, Hồ Lại không thể tưởng tượng nổi cảm giác sẽ như thế nào nếu xảy ra mâu thuẫn đến độ không thể cùng người nhà đón giao thừa. Khi hỏi đồng nghiệp và Lôi Đình Vũ, mọi người đều thống nhất một ý kiến rằng bản thân sẽ cảm thấy không quen. Mâm cơm vốn dĩ bảy người quây quần nay chỉ còn hai, thế nào cũng không khỏi quạnh quẽ, giống như không khí năm đầu tiên cấm đốt pháo vậy. Ừ thì yên tĩnh đấy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thiêu thiếu thứ gì.
"Là do giao thừa chỉ có hai người, vắng vẻ quá sao?"
"Ừ, đại khái thế". Mình nghĩ về Hồ Lại, còn Hồ Lại lại nghĩ cho mình.
Thật khó diễn tả cảm giác khi có người đọc hiểu tâm trạng, đặc biệt là đối với một người như Thẩm Chứng Ảnh – một người lớn lên trong môi trường không mang lại cho cô cảm giác an toàn. Đồng cảm không chỉ là một loại năng lực, mà còn đòi hỏi đối phương phải thật sự để tâm nghiền ngẫm, phán đoán; bằng không thì, một cô gái có cuộc đời suôn sẻ như Hồ Lại sao có thể hiểu nỗi lòng của mình nếu chỉ dựa vào thiên phú?
Thẩm Chứng Ảnh nói tiếp, đây là bữa cơm tất niên đầu tiên chỉ có hai mẹ con, rất thoải mái nhưng đồng thời cũng cảm thấy khá tội lỗi với người lớn trong nhà.
So với Giang Ngữ Minh, Hồ Lại càng dẻo miệng hơn.
"Ai trưởng thành mà chẳng phải thoát ly. Thẩm Chứng Ảnh, coi như ngày này năm nay là ngày Tự do của chị. Biết đâu năm sau chị không còn quạnh quẽ nữa..."
Thẩm Chứng Ảnh tưởng nhầm Hồ Lại muốn nói năm sau có em đây rồi, em sẽ đón Tết cùng chị nên vội vàng ngăn cản. Cô nói: "Tết nhất em phải ở nhà với gia đình em".
Ai ngờ Hồ Lại cong môi cười ranh mãnh, "Khéo sang năm Minh Minh nhà chị dẫn bạn gái về cũng nên, ban ngày cậu ta còn vồ vập người yêu cỡ đó thì đủ biết cẩn thận mấy cũng bằng thừa, không chừng dăm ba năm nữa một nách hai con, cả nhà tha hồ mà tưng bừng. Chậc, khi nào lên chức bà ngoại, chị nhớ chăm cháu giúp Giang Ngữ Minh đấy".
Thẩm Chứng Ảnh chết lặng một hồi lâu.
"Hồ Lai Lai, chị muốn bịt miệng em thật đấy".
Hồ Lại lại cười, kéo áo choàng tắm xuống, lần này là cố ý.
"Giáo sư Thẩm, nhớ không, chúng ta vẫn chưa làm lành đâu".
Thẩm Chứng Ảnh chưa kịp phản ứng thì đã thấy Hồ Lại ghé sát vào màn hình, mảng da trắng ngần đập vào mắt Thẩm Chứng Ảnh.
"Thẩm Chứng Ảnh! Chị treo ảnh em trong phòng chị đấy à!"
Được ưu ái treo chân dung trong phòng người khác, diễm phúc này ngay cả Hồ Lại cũng không đỡ nổi. Cô nghĩ Thẩm Chứng Ảnh cùng lắm chỉ mang về nhà ngắm, ai ngờ chị ta...
===