Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 74: Hội chứng "PTSD-Hồ-Lại" (*)



(*) Rối loạn căng thẳng hậu sang chấn tâm lý do Hồ Lại gây nên

===

Nếu Thẩm Chứng Ảnh tỏ ra khó xử, kiên quyết không trả lời câu hỏi thì chắc chắn Giang Ngữ Minh sẽ dừng. Nhưng rõ ràng mẹ cậu ta đang do dự, cân nhắc sắp xếp từ ngữ xem nên bắt đầu từ đâu, vì thế Giang Ngữ Minh nghĩ thầm, xem ra có triển vọng rồi đây.

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Chứng Ảnh luôn dạy con theo cách để Giang Ngữ Minh có quyền biết hết mọi chuyện, từ chuyện cha cậu ngoại tình đến chuyện hai vợ chồng ly dị, một hai ba bốn năm lần lượt từng chuyện một, nghe không hiểu cũng không sao, đến một lúc nào đó sẽ hiểu.

Sự tin tưởng giữa hai mẹ con được tích lũy từng ngày, nên khi biết mẹ mình và Hồ Lại có gian tình, cho dù vừa choáng nặng vừa điên tiết, nhưng Giang Ngữ Minh cũng không nghĩ rằng mẹ mình vốn là đồng tính nữ, còn cha thì bị gài hàng cưới mẹ, do đó cha mới ra ngoài ăn vụng. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau từ đó đến nay, không thể nói trong nhà chưa từng xảy ra mâu thuẫn, nhưng nội việc Giang Ngữ Minh xem mẹ là hình mẫu ngự tỷ điển hình là có thể dễ dàng đoán ra thái độ của cậu đối với mẹ.

Sau khi lấy lại được lý trí, Giang Ngữ Minh vẫn luôn phân vân không biết mẹ mình là người đồng tính nhưng chọn cách không comeout bao nhiêu năm qua, hay là do Hồ Lại có một sức hấp dẫn trí mạng.

Xuất thân là dân tâm lý học, Giang Ngữ Minh có một sự mẫn cảm nhất định với các vấn đề của nhóm thiểu số tính dục, một số bạn học của cậu ta cũng là người trong giới. Mặc dù các hoạt động do cộng đồng LGBT tổ chức đã tạo ra làn sóng thông tin rộng hơn trong những năm gần đây, nhưng xét trên diện rộng thì vẫn không tích cực mấy. Ở một thành phố lớn, ai cũng chỉ lo việc của người nấy, không ai dư dả thời gian để lo chuyện bao đồng. Doanh nghiệp nước ngoài còn có thể tổ chức các ngày hội tuyển dụng đặc biệt, thế mà Pride day lại bị hủy hết lần này đến lần khác, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để đoán chiều hướng dư luận.

Bây giờ còn thế, vậy thì giai đoạn mẹ mình mới bắt đầu xác định bản thân thì còn dằn vặt và đau khổ đến mức nào. Bất chợt Giang Ngữ Minh liên tưởng đến gương mặt của ông bà ngoại, mẹ mình có thể trụ đến ngày hôm nay đã là bản lĩnh lắm rồi. Là một giảng viên đại học, thoạt nghe cứ ngỡ mẹ làm việc ở một môi trường rất cởi mở, nhưng thực chất cách vận hành ở chỗ này lại rất cực đoan và bảo thủ. Năm ấy mẹ mình bị hại cho một trận sống dở chết, nếu chẳng may người trong cơ quan nắm được xu hướng tính dục của mẹ, e rằng lành ít dữ nhiều.

Thẩm Chứng Ảnh gắp khoanh mực bị rơi lúc nãy, cứ hết giơ lên lại hạ xuống, ngần ngừ đưa vào miệng định cắn rồi lại thôi, có thể thấy cô khó xử đến mức thế nào.

Giang Ngữ Minh bất lực chống đầu, may mà con mực đã chết đến mức không thể chết thêm, nếu không việc mẹ cứ cắn cắn nhả nhả thế kia có thể so với cơn đau thảm thiết khi bị hành hình. "Nếu mẹ cảm thấy quá khó nói thì..."

"Thì thế nào?"

Giang Ngữ Minh đang định bảo mẹ không cần phải nói thì bỗng cậu ta nhận thấy ánh mắt mẹ mình chợt lóe lên, còn khóe miệng thì hiện ra một nụ cười đầy ranh mãnh y hệt như Hồ Lại. Cậu ta vội vàng chữa cháy: "Không thì để con hỏi gì mẹ trả lời nấy sẽ dễ hơn".

Thẩm Chứng Ảnh nhăn nhó, biết mình trốn không thoát bèn lủm luôn miếng mực vào miệng rồi nói: "Mẹ và Giang Bác học cùng trường đại học, lúc đó ông ấy là người bình thường nhất trong số những người theo đuổi mẹ".

Từ khóa: Người theo đuổi mẹ mình rất nhiều, cha là người bình thường nhất.

Giang Ngữ Minh buồn cười nghĩ, không biết những ông kia còn bất bình thường đến mức độ nào.

"Ông bà ngoại của con hy vọng mẹ học thẳng lên cao học rồi ở lại trường làm giảng viên, sau đó mới cân nhắc đến việc kết hôn, lý tưởng nhất là lấy công chức nhà nước hoặc một giảng viên nào đó công tác chung đơn vị, ông bà sẽ giới thiệu đối tượng cho mẹ. Dù mẹ bất mãn với kỳ vọng cũng như sự sắp đặt ấy song mẹ vẫn chưa biết nên giải quyết mọi việc thế nào, đúng lúc ấy thì mẹ phát hiện cha con nhìn không tệ lắm, mẹ cũng không ghét ông ấy. Nếu nói thích, thì cũng có thể xem là thích, theo một cách khá bình bình, không tới cái ngưỡng yêu đến chết đi sống lại. Nói chung, đấy là một tình cảm an toàn, không phải gánh vác bất kỳ áp lực nào, sau đó cha mẹ thuận lý thành chương kết hôn rồi sinh ra con. Vì chuyện này mà có một dạo ông bà ngoại cực kỳ thất vọng về mẹ".

Thoáng thấy nụ cười mỉa mai trên mặt mẹ mình, Giang Ngữ Minh ngầm hiểu ra vấn đề, "Có một dạo nghĩa là, đến khi cha con trở thành giảng viên đại học thì ông bà không còn thất vọng nữa?"

Thẩm Chứng Ảnh khẽ mỉm cười như để xác nhận suy đoán của con trai.

"Đến khi cha có bồ nhí, bà ngoại cứ than vắn thở dài rằng biết thế thì ngày xưa đừng đâm đầu vào, con nghe đến nhàm cả tai, chưa kể bà còn trách móc mẹ vô số lần, con cũng nghe thấy nốt. Đều là phụ nữ với nhau, hơn nữa còn là đứa do con mình dứt ruột đẻ ra, sao bà có thể nói những lời như vậy. Cùng một gốc đậu mà lại nỡ đốt nhau". (Cùng một gốc đậu mà lại nỡ đốt nhau: lấy ý từ bài thơ "Thất bộ thi" của Tào Thực, mượn hình ảnh đem củi từ thân cây đậu đi nấu canh đậu để ám chỉ anh em tương tàn)

"Bà ngoại của con là vậy, tính bà vốn hiếu thắng, luôn cho rằng đã là phụ nữ thì phải nắm chắc tất cả trong tay. Thế hệ của ông bà đã trải qua quá nhiều biến động nên tận sâu bên trong, họ luôn cảm thấy không an toàn, thành ra mới đối xử với con cái của mình y như thế. Bản thân mẹ từng nếm qua cái khổ nên không muốn con mình phải rơi vào hoàn cảnh tương tự, do vậy ngay từ hồi con còn bé mẹ đã khá thả lỏng con. May mà lớn lên con cũng không đến nỗi nào".

Giang Ngữ Minh tru tréo, "Cái gì mà không đến nỗi nào! Mẹ nói thử xem con có điểm gì không tốt chứ?"

"Không phải mẹ chê con không tốt..." Danh sách bạn gái dài ngoằng, đứng núi này trông núi nọ, ra đường thì hôn hít sờ mó người yêu, không phù hợp với tiêu chuẩn người đàn ông tốt trong suy nghĩ Thẩm Chứng Ảnh. Khó mà nói thẳng những lời này với Giang Ngữ Minh, giải thích vòng vo thì lại rắc rối, vì thế cô Thẩm đành phải nói: "Tóm lại chính là như thế, anh tự hiểu đi".

"Con không hiểu gì hết. Mẹ là giảng viên mẹ biết mà, phải chỉ rõ vấn đề nằm ở chỗ nào, nếu không trẻ con nó không nắm được đâu".

"Anh là trẻ con đấy à?"

"Đến chết con vẫn là cục cưng của mẹ! Nhưng mà lạc đề hơi xa rồi, mẹ, mẹ kể tiếp đi. Sau này do cha cắm sừng mẹ, mẹ thấy đàn ông trên thế gian này đều là đồ tồi nên mới chuyển qua thích phụ nữ đúng không?"

Thẩm Chứng Ảnh lườm con trai, thanh niên trai tráng lớn đến ngần này còn tự nhận mình là cục cưng của mẹ, nghe kiểu gì vẫn thấy sai sai, đây cũng là điểm mà Thẩm Chứng Ảnh cho rằng con mình hâm hâm nhưng không đến nỗi hâm hâm cho lắm.

"Thì mẹ đã sớm nói với con, việc Giang Bác ngoại tình là một việc không hợp tình nhưng hợp lý. Con người vốn có nhiều nhu cầu khác nhau, nếu họ phát hiện địa điểm ấy hoặc cá nhân ấy không thể đáp ứng mọi nhu cầu mà họ cần, ắt hẳn họ sẽ ra đi để tìm kiếm một nguồn cung khác. Chẳng qua một số người chỉ nghĩ trong đầu, một số người lại chọn cách hành động. Hiển nhiên cha con rất quyết đoán, ông ấy đã lựa chọn rằng mình phải hành động. Quyết đoán âu cũng là một loại năng lực, nếu không thì cha con không thể đạt được thành công và có số tài sản như bây giờ. Nếu nói thất vọng thì từng có vài người làm cho mẹ thất vọng, bao gồm cả chính bản thân mẹ. Riêng về phần Hồ Lại..."

Nghĩ đến cô gái trẻ kia, Thẩm Chứng Ảnh bất giác mỉm cười.

"Không phải vì em ấy là phụ nữ, cũng không phải do mẹ thất vọng về đàn ông, mà là vì mẹ không thể nào không thích Hồ Lại được. Mẹ không biết tình cảm giữa con và những cô bạn gái của con trong quá khứ như thế nào, liệu các cuộc tình ấy đầy khao khát thế này hay không. Nhưng mà Hồ Lại... Minh Minh, con đừng nghĩ rằng mẹ chưa từng thử trốn chạy khỏi thứ tình cảm này. Mẹ đã cố gắng thử, thử rất rất nhiều lần, song mẹ không tài nào tìm được cách để gạt hình bóng em ấy khỏi tim mình".

Giang Ngữ Minh không biết mọi người sẽ nghĩ thế nào nếu nghe mẹ của họ giãi bày, còn riêng Giang Ngữ Minh, khi cậu ta nghe mẹ nói mẹ thích người khác, hơn nữa còn lộ ra niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng, cảm xúc của cậu ta rất phức tạp. Lúc nhắc đến Hồ Lại, Giang Ngữ Minh để ý thấy toàn bộ gương mặt mẹ mình đều sáng bừng lên, có lẽ thứ gọi là nụ cười thiếu nữ sẽ trông như thế: Hồn nhiên, chân thành, pha thêm một chút ngượng ngùng. Ly hôn bao nhiêu năm, đến tận bây giờ mới gặp được người làm cho mẹ rung động, Giang Ngữ Minh cảm thấy vui thay cho mẹ.

Nhưng nếu mẹ thích người khác, đồng nghĩa với việc tình thương mẹ dành cho mình sẽ giảm bớt đi, cho dù "người khác" này không phải là nguyên nhân chính. Sau khi trưởng thành, dần bước ra khỏi đôi cánh của mẹ, tình cảm giữa hai mẹ con hẳn nhiên sẽ không còn khắng khít như xưa, nếu vẫn thắm thiết y hệt thuở bé mới là chuyện bất bình thường. Cậu ta hy vọng mình được đối xử như một người trưởng thành, đồng thời cũng không muốn tình thương lẫn sự quan tâm mẹ dành cho mình giảm bớt, đặc biệt là khi người mẹ thích lại chính là người yêu cũ của mình. Tuổi tác hai bên suýt soát nhau, những chuyện ngang tàng ương bướng mà con nhỏ Hồ Lại này là tác giả sẽ càng dễ thu hút sự chú ý của mẹ hơn.

Giang Ngữ Minh khịt khịt mũi, giọng điệu nghe rất không cam lòng: "Cô ta tốt đến như vậy, thảo nào mẹ không thể cưỡng lại".

"Dĩ nhiên Hồ Lại rất tốt, nhưng việc mẹ thích em ấy không liên quan đến việc em ấy có tốt hay không".

Hiểu được tâm trạng nhỏ nhen cũng như cảm giác tỵ nạnh vô cớ của con trai, Thẩm Chứng Ảnh cố ý nhúng hai miếng thịt bò cho Giang Ngữ Minh.

Giang Ngữ Minh giơ chén ra nhận nhưng vẫn nói: "Thật ra con muốn ăn rau cơ".

Thẩm Chứng Ảnh lại bỏ thêm vài nắm cải thảo vào nồi, nhìn Giang Ngữ Minh cười tủm tỉm rồi hỏi, "Còn muốn ăn gì nữa không?"

Giang Ngữ Minh đầu hàng, "Mẹ làm con có cảm giác con là đứa nhóc ba tuổi đang ăn vạ mẹ ấy".

"Dù anh bao nhiêu tuổi thì anh là con của mẹ, anh thích mè nheo cỡ nào cũng được".

"Mẹ, việc mẹ bảo thích một người không liên quan đến việc người đó có tốt hay không, liệu những lời này có hơi sáo rỗng không. Sao con lại có cảm giác nếu cô ta không xinh thì mẹ đã không bị cô ta hấp dẫn rồi?"

"Em ấy rất xinh, đúng là mẹ bị thu hút bởi vẻ ngoài của em ấy, nhưng điều đó chỉ thu hút sự chú ý của mẹ. Trên đời này có vô số thứ đẹp đẽ, vô vàn người xinh đẹp, chẳng lẽ cứ thấy cái gì đẹp là tôi lại sán vào?"

"Vậy mẹ thích cô ta ở điểm nào? Mẹ không thấy tính khí cô ta vừa thất thường vừa thích làm mọi chuyện theo ý mình sao? Đúng rồi, lại còn thêm cái tính đanh đá cá cày, chửi người khác như hát hay".

"Những lúc đó trông em ấy đáng yêu mà, mẹ không thấy tính tình em ấy thất thường hay thích làm mọi thứ theo ý mình tẹo nào".

Được rồi, Giang Ngữ Minh không thể hỏi thêm nữa, nếu tiếp tục hỏi, cậu ta e mình sẽ mắc hội chứng "PTSD-Hồ-Lại" mất.

Chẳng trách mọi người hay nói tình yêu là mù quáng. Thị lực của mẹ không tốt, bây giờ đến trái tim cũng bị che khuất nốt.

Thẩm Chứng Ảnh cũng không muốn nghe con trai phỏng vấn nữa, thay vào đó lại quay sang hỏi han đời sống tình cảm của con trai. "Anh và cô bé Du... Tử Toàn thế nào rồi? Người ta nhỏ hơn anh đấy, nhớ phải nhường nhịn người ta biết chưa?"

"Đấy, đấy, mẹ nhất định phải nói câu này với Hồ Lại nhé, con cũng nhỏ hơn cô ta, mẹ bảo cô ta nể mặt con một chút đi".

"Anh với Hồ Lại có phải người yêu của nhau đâu, nể mặt hay không là chuyện của con bé. Thân là thanh niên trai tráng còn muốn được ưu đãi à?"

"Tiêu chuẩn kép, mẹ, cái này là tiêu chuẩn kép. Nể mặt mẹ gọi đúng tên Du Tử Toàn, con mới cho qua đấy nhé. Nhân tiện, có việc này con cần trưng cầu ý kiến của mẹ, bây giờ không biết phải đi chơi chỗ nào cho an toàn, thế nên sau Tết có thể cho bạn gái con qua nhà chúng ta được không?"

"Dọn đến đây sống?!"

"Ghé qua nhà rồi chơi game xem phim gì đó linh tinh thôi, không phải dọn đến sống!"

"Phim 'gì đó'?!"

"Mẹ, sao mẹ toàn nghĩ đến những thứ vàng vọt nhớp nháp vậy. 'Phim' ở đây là phim điện ảnh, bọn con cùng xem phim điện ảnh!"

"Đương nhiên là được, nếu muốn tôi tránh mặt nhường lại không gian riêng cho hai anh chị thì cứ báo trước một ngày. Những thứ khác không nói, nhưng đừng lừa con gái nhà người ta đến cái bước ấy ấy, nhớ chưa?"

"Biết rồi, biết rồi". Giang Ngữ Minh vội vàng ngắt lời mẹ. Qua miệng của mẹ, mình đích thị là một thằng ***, cho dù mình hẹn hò với ai cũng y như rằng, vừa dợm bước chân ra cửa đi chơi với cô này đã nghe mẹ nhắc phải chú ý an toàn, đến khi dẫn cô khác về nhà cũng lại nghe mẹ nhắc phải chú ý an toàn, không bao giờ chấm dứt. "Mẹ mới là người phải cẩn thận đấy. Hứ". (***: tác giả bị kiểm duyệt từ)

Mặc kệ Giang Ngữ Minh lầu bầu trong miệng, Thẩm Chứng Ảnh chỉ nói, "Lo tập trung ăn đi, cải thảo nhũn hết rồi kìa".

Bữa cơm tất niên diễn ra cùng màn đấu võ mồm của hai mẹ con, năm nay không về bên ngoại, Thẩm Chứng Ảnh lẫn Giang Ngữ Minh không phải gồng mình diễn trò, cũng không bị ai phê bình chỉ trích. Ăn xong, nhiệm vụ rửa bát rơi lên đầu Giang Ngữ Minh, theo như lời Thẩm Chứng Ảnh nói, có bắt đầu phải có kết thúc. Và dĩ nhiên, có kết thúc phải có bắt đầu, cho Giang Ngữ Minh làm việc vào ngày đầu năm, xem như bắt đầu năm mới một cách thiết thực.

Thẩm Chứng Ảnh và Giang Ngữ Minh chuyển đề tài sang chuyện năm nay Hồ Lại ở lại ăn tết cùng cha mẹ tại một biệt thự nhỏ ngay trong thành phố. Hồi trước ai cũng nô nức ghé nhà họ hàng chúc tết, còn năm nay lại giống năm ngoái, hầu như chỉ đi loanh quanh trong nội thành để phòng tránh dịch. Hồ Lại đặt một con vịt quay mà Vương Phương Viên thích ăn nhất rồi đến chiều ghé tiệm lấy. Ông chồng Hồ Dược đã lâu không xuống bếp còn hăng hái hơn, nhận thầu hết mọi công việc nấu nướng mâm cơm tất niên, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.

Kết thúc bữa cơm, Hồ Lại gửi bao lì xì be bé cho cha mẹ rồi nhận lại một phong bao mừng tuổi dày cộm từ cha. Sau khi tắm xong, Hồ Lại cầm một chai vang đỏ lên lầu, mãn nguyện trở về phòng rót cho mình một ly. Lượn lờ một vòng khắp các group chat chúc tết xong xuôi, lại gửi lì xì ngẫu nhiên vào vài nhóm thân thiết, cuối cùng Hồ Lại mới bấm vào avatar của Thẩm Chứng Ảnh hỏi xem lúc nào tiện để có thể video call.

Biết tết này Thẩm Chứng Ảnh không về nhà mẹ đẻ, Hồ Lại vừa bực vừa vui.

Bực vì phụ huynh của Thẩm Chứng Ảnh đúng là cái đồ..., mới hục hặc vài câu đã cấm cửa không cho con mình về nhà ăn tết. Còn mừng là vì sau bao nhiêu năm trời đằng đẵng, rốt cuộc Thẩm Chứng Ảnh đã dám đứng lên, kiên cường đối đầu với cha mẹ của chị ấy. Giữa một cô con gái 45 tuổi đầu vốn vâng lời cha mẹ răm rắp và một cô con gái đang ở độ tuổi 15, thì việc Thẩm Chứng Ảnh nay lại dám đứng lên phản kháng so ra khó khăn hơn nhiều. Người sau còn có thể vin vào máu nổi loạn của tuổi vị thành niên chứ người trước đâu thể lấy bất kỳ lý do gì làm cớ, ngay cả khi cốt lõi của cả hai đều là sự tỉnh thức.

Cảm giác thỏa thuê hòa lẫn cảm giác bực dọc, Hồ Lại nới lỏng tay, gửi lì xì sang cho Thẩm Chứng Ảnh.

Trong trường hợp tặng quá nhiều tiền mừng tuổi thì chỉ có thể gửi qua cho người nhận theo hình thức chuyển khoản, Thẩm Chứng Ảnh sửng sốt nhìn màn hình hiện lên một con số khổng lồ, sau đó vội vàng hỏi có phải Hồ Lại uống nhiều quá hay không.

Vừa gửi tin nhắn đi thì đã nhận được lời mời video call từ Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh lập tức đồng ý, thế nhưng lại không thấy gương mặt xinh đẹp mọi ngày đâu, thay vào đó là mảng da thịt lấp ló sau lớp áo choàng tắm chiếm gần hết màn hình. Giả sử hình ảnh này xuất hiện trong game thì sẽ bị làm mờ bằng công cụ mosaic.

Ơ kìa...

Không phải bảo chưa huề nhau sao, cớ gì lại lôi vũ khí đặc biệt ra dụ dỗ mình thế này.

===

Tác giả có lời muốn nói:

Hồ Lai Lai: Ấy, cái này... Chị hiểu lầm rồi...

===

Xin lỗi các bạn vì mình lại ngâm rồi, mong mọi người thông cảm giúp mình nha

À và, nếu bạn có vào đọc chương này thì cho mình chúc mừng sinh nhật bạn lần nữa ohnomnom20 ??? ??? ? Mình xin lỗi vì trả lời tin nhắn của bạn trễ, do thật sự mình ít lên wattpad lắm. Tuổi mới hạnh phúc nhaaa ❤️❤️❤️

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv