Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 77: Bình Yên





"Vậy người kia đâu?" Tư Minh buồn chán nhìn Tiểu Nhạn ngồi xếp bằng, đột nhiên hỏi một câu không đâu vào đâu.

Tiểu Nhạn mở mắt ra nhìn hắn, đáy lòng có chút phiền não. Tên Tư Minh này không biết có thực sự đáng tin để nàng có thể để hắn đi vào không gian kia không nữa.

"Sao lại nhìn ta như vậy? Ta chỉ là muốn xem vợ của ngươi như thế nào thôi. Tuyệt đối không có ý định gì khác, người cũng không nên nhìn ta bằng ánh mắt cảnh giác vậy chứ" Tư Minh ủy khuất bỉu môi. Hắn tuy thích mỹ nữ thật, nhưng tuyệt đối sẽ đông tâm tư với vợ của bằng hữu, huống hồ, đây còn là bằng hữu "đặc biệt".

"Hừ, nhìn ngươi vậy, ta không cảnh giác mới là lạ" - Tiểu Nhạn thầm nghĩ.

Nhưng lại nghĩ nếu hắn luôn đi theo mình thì sớm muộn cũng sẽ biết đến tiểu không gian kia, nàng còn chưa đủ trình độ trốn đi dưới mí mắt của đại viên mãn cường giả đâu. Hơn nữa, cái tiểu không gian đó là nàng mở ra, không có nguyên tố pháp tắc, là đại viên mãn cũng vô dụng.

Cân nhắc một hồi, cuối cùng Tiểu Nhạn cũng quyết định, dù sao cũng không giấu được, vậy thành thật thì sẽ tốt hơn. Nàng giơ tay ra, nhưng được nửa chừng thì dừng lại. Tư Minh thấy Tiểu Nhạn hiếm hoi chủ động lại gần mình, liền vui vẻ hào phóng đưa tay ra, ý định bắt lấy tay đối phương.

"Xoẹt!" Một "dải lụa" màu tím quấn lấy tay hắn, Tư Minh nhìn Tử Huyết mà ngẩn tò te, hắn vẫn chưa hiểu Tiểu Nhạn muốn gì.

"Đi thôi" Tiểu Nhạn chỉ nói một câu ngắn ngủn, liền mặc kệ Tư Minh có hay không phản đổi, trực tiếp thi triển Thuấn Di.

Hai người xuất hiện trước sân trong tiểu không gian đặc thù.

Tư Minh chớp chớp đôi mắt, kinh ngạc há hốc mồm.

Hắn là vừa xuyên không gian nha!

"Cái...cái này..." Tư Minh lắp bắp, hắn bản thân rõ ràng, từ khi bước vào không gian này, hắn không cách nào thi triển Hỏa hệ hay bất kỳ hệ nào khác.

"Tại sao lại như vậy?" Tư Minh quay lại nhìn Tiểu Nhạn, hắn không hiểu nàng mang hắn tới đây làm gì.

"Nhạn, ta ngửi thấy mùi lạ, có người đột nhập!!" Đột nhiên, có một tiếng rống vang dội, Tiểu Bạch từ trong một căn phòng cách đó không xa lao ra, kiếm Minh Nguyệt khí thế ngút trời chém xuống thân mình Tư Minh.

"Cái...!" Tư Minh la lên một tiếng, lắc mình bỏ chạy. Trong không gian này căn bản không thể thi triên pháp tắc, nên nhìn hai người một cầm kiếm đuổi, một thì bỏ chạy, đột nhiên Tiểu Nhạn phì cười, cảm thấy khung cảnh này thật giống hai hài tử đang quậy phá, tâm đột nhiên thấy bình yên.

Nghe thấy tiếng cười thanh thúy, Tiểu Bạch ngẩn người, kiếm Minh Nguyệt run lên, rời khỏi tay nàng rơi xuống đất, vang lên tiếng "leng keng". Đã bao lâu rồi, nàng chưa thấy Tiểu Nhạn vui vẻ đến vậy?

Tư Minh thấy Tiểu Bạch ngẩn người, liền vọt tới sau lưng Tiểu Nhạn núp. Thật không dám tin, một Đại Viên Mãn như hắn cũng có ngày phải bỏ chạy như vậy.

"Thôi, các ngươi đừng đánh nhau gây sự nữa, Tiểu Bạch, lại đây."

Tiểu Nhạn vẻ mặt tiếu ý chưa tan, đưa tay hướng về phía Tiểu Bạch vẫy hai cái. Tiểu Bạch nhìn vào đôi mắt đỏ sậm của Tiểu Nhạn có phần nhu hòa, khóe mắt rưng rưng, nàng hóa trở về thành một con tiểu bạch miêu, nhào vào lòng Tiểu Nhạn. Thật lâu rồi, Tiểu Nhạn mới lại nhìn nó ấm áp như vậy.

"Thật là, đã lớn như vậy rồi còn muốn được ta bế sao? Tư Minh, đây là bằng hữu của ta, Tiểu Bạch. Tiểu Bạch, đây là Tư Minh, hắn là Hỏa hệ Đại Viên Mãn, là bằng hữu ta mới kết giao" Tiểu Nhạn thấy Tiểu Bạch nhào vào lòng mình, theo phản xạ ôm lấy, thuận tay vuốt ve bộ lông trắng muốt.

Tư Minh thấy tiểu cô nương khả ái nay biến thành tiểu bạch miêu nhu thuận, tay liền đưa ra, ý định muốn chạm lên bộ lông mềm mại "Xin chào, ta là Tư Minh" Chỉ có điều tay hắn chưa kịp chạm lên bộ lông kia thì đã bị một bàn tay khác bắt lấy, bẻ ngược ra sau.

"Á!!!" Tư Minh đau đớn kêu.



"Không được chạm vào đại miêu!" Lệ Bối Tạp tức giận nói, lực trên tay tăng mạnh hơn, Lê Na đứng bên cạnh muốn can cũng không được, gương mặt tuấn tú của Tư Minh ngày càng xanh mét.

"Ta không chạm, ta không chạm" Hắn la lên cầu xin, đây là khoảnh khắc nhục nhã nhất của hắn. Hắn quay sang nhìn Tiểu Nhạn bằng ánh mắt chất vấn "Lẽ nào ngươi mang ta vào đây là để khi dễ ta?"

Tiểu Nhạn nhìn ánh mắt ai oán của hắn liền cảm thấy áy náy.

"Lệ Bối Tạp, thả hắn ra đi, hắn là bằng hữu mới của ta"

"Hừ" Lệ Bối Tạp lúc này mới buông tay. Tư Minh liền vội vàng cách xa nàng một đoạn, tay không ngừng xoa xoa cổ tay, miệng lầm bầm ai thán.

"Tư Minh, đây là Lệ Bối Tạp, vị mĩ nữ đứng bên cạnh nàng là tỷ tỷ nàng, Lệ Na, cả hai là thê tử của Tiểu Bạch" Tiểu Nhạn giới thiệu một phen làm Tư Minh càng thêm trợn tròn mắt, chỉ tay vào con tiểu bạch miêu đang nằm ngoan ngoãn trong lòng Tiểu Nhạn.

"Cái gì? Con mèo nhỏ này cũng có đến những hai thê tử?" Trong khi hắn còn chưa có vợ (T.T)

Bị nói là con mèo nhỏ, Tiểu Bạch bắt đầu xù lông, chuẩn bị lao ra cào mấy đường lên gương mặt tuấn mỹ của Tư Minh, nhưng lại bị Tiểu Nhạn cản lại. Nàng vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Bạch an ủi

"Đừng nháo, về với lão bà của ngươi đi" Lúc này Tiểu Bạch mới ngoan ngoãn rời khỏi lòng Tiểu Nhạn, hóa trở lại thành một cô nương khả ái.

"Nhạn, sao ngươi lại mang người này vào đây?"

Tư Minh cũng nhìn Tiểu Nhạn, hắn cũng thắc mắc tại sao Tiểu Nhạn lại mang hắn vào không gian này, hơn nữa nàng cũng vô cùng thấn bí, không phải chỉ là một Trung Vị thần bình thường.

"Tư Minh, không phải ngươi hỏi người kia của ta đâu sao?" Tiểu Nhạn thu lại nét cười, một mạt ưu thương hiện lên trong đáy mắt.

"Nàng ở đây, tại trong này, ngủ một giấc đã hơn trăm năm"

"Cái gì? Tại sao lại như vậy?" Tư Minh sửng sốt.

Tiểu Nhạn bắt đầu đem những chuyện xảy ra kể tường tận.

- ---

"Thì ra là như vậy, nên ngươi mới tới địa ngục" Tư Minh lúc này mới hiểu ra, vì sao mỗi lần nhắc đến thê tử, trong đôi mắt nàng lại hiện ra vẻ ưu sâu cùng tự trách như vậy.

"Nếu ngươi cần linh hồn kim châu đến thế, ta ngược lại có rất nhiều" Tư Minh nở nụ cười nói, đồng thời tay khẽ lậy, một viên kim châu to bằng nắm tay xuất hiện, bên trong có những vụ khí mờ ảo.

"Cái này là linh hồn kim châu?" Tiểu Nhạn mở to mắt.

"Phải" Tư Minh khẳng định "Việc tu luyện của ta liên quan mật thiết tới linh hồn nên ta thường trữ một lượng lớn linh hồn kim châu"

Môt lượng lớn? Là bao nhiêu mặc thạch chứ?!

Tiểu Nhạn kinh ngạc nhìn Tư Minh, nàng không ngờ kết bạn lại vớ ngay một đại phú hào?

"Đây, ta hiện tại cũng không còn cần đến linh hồn kim châu nữa, cái này cho ngươi. Coi như là lễ vật ta tặng hai người các ngươi đi" Tư Minh phóng khoáng giải trừ nhận chủ nhẫn không gian, ném cho Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn tiếp lấy cái không gian giới chỉ, phức tạp nhìn chiếc nhẫn trên tay, Địch Lỵ Á có tỉnh lại hay không là nhờ những thứ trong chiếc nhẫn này. Nàng lấy máu nhận chủ, mở chiếc nhẫn ra, bên trong toàn bộ là thủy tinh cầu, bên trong đều có sương mờ đang lưu động.

"Đây đều là linh hồn kim châu?"

"Đúng vậy, khoảng 3000 viên" Tư Minh gật đầu, nói ra một con số làm Tiểu Nhạn khiếp sợ. 3000 viên, 3 ức mặc thạch (300tr)? Đó quả thực là một lượng tài phú khổng lồ.

"Dù sao chúng đối với ta đã không còn tác dụng, nhưng có thể giúp ngươi thì ta vui lòng tặng cho ngươi đó. Nhận đi, đừng từ chối, thê tử người còn đang chờ ngươi tới cứu" Tư Minh biết đây là một khối tài sản khổng lồ với Tiểu Nhạn, dù sao thì một trung vị thần bình thường có lẽ phải tích lũy cả đời mới có thể có được số lượng tài phú đó.

Tiểu Nhạn nhìn chiếc không gian giới chỉ. 3 ức mặc thạch mà Tư Minh lại dễ dàng cho nàng, quả thực nàng có chút nhận không nổi đại lễ này.

"Không thể được, món quà này giá trị quá lớn. Vô công bất thụ lộc, ta không thể nhận được" Tiểu Nhạn quả quyết, muốn giải trừ nhận chủ, trả lại món quà này.

Tư Minh thấy vậy liền hiểu, Tiểu Nhạn người này vô cùng rạch ròi rõ ràng, không muốn chịu ơn ai. Hắn thở dài.

"Vậy ngươi tính làm sao để kiếm linh hồn kim châu?"

Tiểu Nhạn im lặng.

"Ngươi sẽ đi giết những trung vị thần khác, lấy thần cách và thần khí đem bán?" Tư Minh thản nhiên nói. Giết người đoạt của là chuyện quá đỗi bình thường ở cái thế giới cường giả vi tôn này.

Tiểu Nhạn vẫn trầm mặc. Bản thân nàng không muốn trở thành kẻ sát nhân, nàng chỉ muốn một cuộc sống an ổn bên người mình yêu, bên các bằng hữu của mình.

Thế nhưng thế giới này nào dễ dàng như vậy.



Tư Minh âm thầm thở dài một cái.

"Ta biết ngươi không muốn nhận ân tình của người khác, thế này đi, ta cho ngươi linh hồn kim châu, ngươi nợ ta một nhân tình"

Tiểu Nhạn chân mày nhíu lại, nợ nhân tình là món nợ khó trả nhất. Nắm chặt không gian giới chỉ, Địch Lỵ Á có thể mau chóng tỉnh lại hay không nhờ cái này. Nàng cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng liền gật đầu đáp ứng.

"Được, ta đồng ý, chỉ cần không phải việc thương thiên hại lý, ta nhất định sẽ toàn lực giúp ngươi."

Tư Minh bật cười. Hắn cũng không thực sự cần nhân tình này của Tiểu Nhạn, chỉ là đối phương quá cứng đầu, nhất quyết không chịu nhận món quà hắn đưa ra.

"Vậy làm sao để Địch Lỵ Á hấp thụ linh hồn kim châu đây?" Tiểu Bạch nãy giờ đứng một bên quan sát, nay lại bất ngờ lên tiếng, đối với Tư Minh thái độ thù địch cũng giảm đi nhiều.

"Đơn giản thôi, ngươi chỉ cần để Địch Lỵ Á lấy máu nhận chủ không gian giới chỉ này, dẫn dắt linh hồn của nàng hấp thụ tinh hoa bên trong kim châu là được. Các ngươi chỉ là trung vị thần, xâm nhập vào hồn hải của nàng lúc này không ổn lắm, ta có thể giu-"

"Không cần, ta có thể làm được." Tiểu Nhạn cắt ngang Tư Minh. Nàng không an tâm để người khác đi vào hồn hải của Địch Lỵ Á. Dù sao linh hồn của Địch Lỵ Á lúc này rất yếu, chỉ cần một chút sơ xuất có thể làm nó tiêu tán ngay.

Tư Minh thấy Tiểu Nhạn nói vậy cũng không nhiều lời, chỉ đi theo các nàng tiến đến căn phòng mà có lẽ chính là căn phòng của Địch Lỵ Á đang ngủ.

Bước vào căn phòng, Tư Minh ngạc nhiên nhìn người đang nằm trên giường. Mái tóc vàng óng, gương mặt thanh tú, chỉ có điều làn da tái nhợt không khỏi khiến người khác muốn thương yêu, bảo vệ nàng.

Tư Minh liếc nhìn Tiểu Nhạn đứng bên cạnh. "Quả thực là xứng đôi!" Hắn thầm nghĩ.

Tiểu Nhạn giải trừ nhận chủ, sau đó cầm lấy bàn tay tái nhợt của Địch Lỵ Á. Phong hệ lập tức tích tụ lại thành một lưỡi dao nhỏ, trích ra một vết thương nhỏ trên ngón tay của Địch Lỵ Á. "Xin lỗi, muội chịu đựng một chút" Nàng khẽ giọng nhẹ nhàng nói bên tai Địch Lỵ Á

Một giọt máu đỏ tươi rơi trên chiếc không gian giới chỉ, Tiểu Nhạn lập tức đem miệng vết thương bao lại, không để nó rơi ra giọt thứ hai.

"Bây giờ tất cả ra ngoài đi, ta không gọi thì đừng vào" Nàng đuổi hết tất cả mọi người ra khỏi phòng. Khi cánh của lần nữa đóng lại, trong phòng chỉ có nàng cùng Địch Lỵ Á.

Trong cơ thể Địch Lỵ Á có chứa mảnh linh hồn của Tiểu Nhạn nên khi thần thức của Tiểu Nhạn tiến vào, linh hồn hải dương của Địch Lỵ Á không những không phản kháng lại, mà còn như mở ra, chào đón nàng.

Linh hồn của Địch Lỵ Á lúc này đang nằm gọn trong một góc của Linh hồn hải dương, dường như cảm ứng được thần thức quen thuộc, nó run lên nhè nhẹ, bay về phía thần thức đang phát ra.

Tiểu Nhạn cau mày, linh hồn Địch Lỵ Á lúc này còn yếu hơn cả linh hồn của một người bình thường.

Khi linh hồn Địch Lỵ Á tiếp cận được nơi phát ra thần thức của Tiểu Nhạn, ngay lập tức nó cảm ứng được một nơi khác, nơi này tinh hoa bổ dưỡng dày đặc, khiến linh hồn nhỏ bé lập tức đem Tiểu Nhạn ném qua một bên mà bay thẳng về nơi phát ra tinh khí đầy hấp dẫn đó.

Linh hồn kim châu trong không gian giới chỉ từng cái bị hút hết, chỉ để lại quả cầu trống rỗng.

Linh hồn Địch Lỵ Á cứ như cát trong sa mạc, cật lực hấp thụ linh hồn tinh khiết trong linh hồn kim châu. Lúc này Tiểu Nhạn mới thu lại thần thức của chính mình.

"Muội cũng thật là...nỡ lòng nào bỏ lại ta mà vội chạy đến chỗ có linh hồn tinh khiết ngay chứ"

Nàng nhéo nhẹ lên má Địch Lỵ Á, khóe miệng kéo lên một nụ cười cưng chiều.

Cánh cửa phòng bật mở, đám người Tiểu Bạch lập tức quay lại, thấy vẻ mặt vui vẻ của Tiểu Nhạn liền hiểu ra, tất cả mọi người ngoại trừ Tư Minh, ai nấy đều xúc động muốn rơi lệ.

Tiểu Bạch cùng Lệ Na và Lệ Bối Tạp vội chạy tới hỏi Tiểu Nhạn:

"Địch Lỵ Á tỷ tỷ tỉnh rồi sao?"

Tiểu Nhạn lắc đầu cười

"Địch Lỵ Á linh hồn suy kiệt đến tận cùng, nay hấp thụ linh hồn kim châu cũng cần tốn một chút thời gian"

"Tiểu Nhạn nói không sai, từ giờ tới lúc Địch Lỵ Á tỉnh lại cần thời gian, cơ thể nàng ấy còn cần phải thích ứng nữa" Tư Minh ôn tồn nói.

"Tư Minh, cám ơn ngươi" Tiểu Nhạn cảm kích cúi mình, nhờ có không gian giới chỉ của Tư Minh mà nàng có thể sớm lại nhìn thấy nụ cười của Địch Lỵ Á.

"Bạn bè giúp đỡ nhau là đương nhiên, hơn nữa, ngươi có thể mang ta ra khỏi thế giới này không? Trong này không thể sử dụng thần lực khiến ta thật khó chịu" Tư Minh nhăn nhó nói, hắn còn chưa quên vừa rồi bị Tiểu Bạch rượt đuổi mà bất lực không thể làm gì, chỉ có thể chạy.

"Được rồi, Lệ Na, Lệ Bối Tạp, hai người chưa thể ra ngoài được, cứ ở trong này chăm sóc Địch Lỵ Á, khi nào thích hợp ta liền đưa các ngươi ra" Tiểu Nhạn gật đầu, một tay túm lấy áo của Tư Minh, một tay cầm lấy tay Tiểu Bạch. Cả ba biến mất, chỉ để lại Lệ Na cùng Lệ Bối Tạp "Họ lại đi mất rồi..."

- ---

Tiểu Nhạn mang theo Tư Minh cùng Tiểu Bạch trở lại Địa Ngục.

"A, thoải mái thật" Tư Minh vừa sảng khoái kêu lên, vừa tùy ý phóng ra thần thức. Bỗng thần thức của hắn đụng phải một khí tức cực kỳ quen thuộc khiến lông mày của hắn nhíu chặt lại. Khí tức kia dường như phát hiện ra hắn liền bay cực nhanh về phía ba người Tiểu Nhạn.

Hắn quay lại nhìn Tiểu Nhạn, khẩn cấp nói "Tiểu Nhạn, ta đã giúp ngươi cứu vợ ngươi, lúc này ngươi phải giúp ta!"



Tiểu Nhạn còn chưa kịp tiếp lời thì trên bầu trời, mây đen ùn ùn kéo tới, một đạo thiên lôi mạnh mẽ, mang theo khí tức khủng bố hướng thẳng về phía ba người đánh xuống. Tư Minh nhanh tay đem cả ba bọc trong một quả cầu lửa, ngăn chặn thiên lôi làm tổn hại Tiểu Nhạn cùng Tiểu Bạch.

"Tư Minh, cuối cùng ta cũng tìm thấy tên rùa rụt cổ nhà ngươi!"

Một âm thanh bén nhọn đâm ngang bầu trời, một vệt sáng giống như lưỡi đao bắn thẳng vào hỏa cầu phòng ngụ của Tư Minh, khiến quả cầu bị thổi bay trong nháy mắt.

Trên bầu trời xuất hiện một nữ nhân, toàn thân vận đồ đen bó sát, tôn lên dáng quến rũ ma mị, bên hông quấn một chiếc roi màu xanh biếc.

Nữ nhân thấy bên cạnh Tư Minh xuất hiện thêm hai mỹ nữ thì phẫn nộ quát.

"Tư Minh, ngươi giỏi lắm, dĩ nhiên lại câu dẫn thêm hai hồ ly tinh. Hồ ly tinh, ăn roi của ta đi" Nói rồi huy roi vung tới, ngọn roi giống như con độc xà uốn lượn, mang theo lôi điện hướng đến Tiểu Nhạn cùng Tiểu Bạch đánh tới.

Tư Minh thấy không ổn liền cực nhanh kéo cả hai lùi lại.

"Xoẹt xoẹt! Ầm ầm!" Mặt đất bị lôi điện công phá, tạo thành những vết lồi lõm không đồng đều.

"Ly Mạn! Ngươi đừng có quá đáng!" Tư Minh phẫn nộ hướng nữ nhân trên bầu trời quát lên.

Mọi việc xảy ra chớp nhoáng, Tiểu Nhạn lúc này vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Lẽ nào là địch nhân của Tư Minh?

"Tư Minh, rốt cuộc nàng ta là ai?"

Tư Minh lúc này mới khổ não nhìn nàng đáp.

"Nàng ta là Ly Mạn, là con nuôi của Quang Minh chúa tể, Áo Cổ Tư Tháp! Đồng thời, cùng là, tình nhân cũ của ta."

Nghe đến quang minh chúa tể, đồng tử đỏ sẫm của Tiểu Nhạn co lại.

Quang Minh chúa tể? Quang Minh giáo đình?

Quang Minh giáo đình vì sao lại muốn linh hồn thuần khiết, chính là để hiến cho Quang Minh chúa tể!

Quang Minh giáo đình, bốn chữ này như ma chú đánh thẳng vào nội tâm của Tiểu Nhạn. Sát khí đen nghịt quanh thân nàng bắt đầu tỏa ra mãnh liệt, không chỉ khiến Ly Mạn đằng xa nhíu mày, còn khiến Tư Minh bên cạnh giật nảy mình.

"Tiểu Nhạn ngươi sao vậy?"

Tiểu Bạch thở dài vỗ vai hắn, ánh mắt thương hại nhìn Ly Mạn: "Tư Minh, ngươi đá trúng phải nỗi đau của Tiểu Nhạn rồi"

~~~ Oa oa, ta trở lại đây, có nàng nào nhớ ta không? He he, hơn tháng nay ta bị hỏng lap, viết bằng điện thoại đó chứ, thú thật là viết bằng điện thoại đau mắt dã man con ngan. Ta định là viết một lèo xong hết thì đăng một thể mà nghĩ viết chương cuối lâu quá, thôi đăng tạm cái này cho mn đọc chơi chơi. Well, nếu nàng nào thực sự theo bộ truyện đến tận giây phút này, ta nể nàng đó =)) bởi vì ta cảm thấy truyện của ta chán phèo với nhạt vô cùng luôn ấy. Mà ta cũng nể ta nữa, qua bao lâu như vậy mà ta vẫn chưa quên cốt truyện =)). Vốn dĩ ta định cho đây là chương cuối rồi, Tư Minh tặng Tiểu Nhạn LHKC, Địch Lỵ Á tỉnh lại, Happy end, nhưng thấy nó cụt lủn quá nên quyết định viết dài hơn 1 tý. Hơ hơ, nói lắm quá rồi, mọi người đọc vui nha~~~



Nguồn: Nguyễn Ne.

Tiểu Bạch nè mọi người. Em gái mình lỡ vẽ nó hơi hiền thì phải

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv