Trong tiểu không gian đặc thù, tỷ muội Lệ Na và Lệ Bối Tạp đang vừa dọn dẹp vừa ca hát,nói chuyện cười đùa. Trong khu vực thời không đứng yên này, ngoài hai tỷ muội ra, tính thêm Địch Lỵ Á vẫn đang hôn mê bất tỉnh thì chẳng còn ai khác. Thời gian đầu, Lệ Na và Lệ Bối Tạp còn cảm thấy nhàm chán, nhưng lâu dần thì cái cảm giác nhàm chán đó cũng dần bị hòa tan trong sự yên bình, vắng lặng nơi đây.
"Không biết đại miêu kia bao giờ mới trở về" Lệ Bối Tạp tay vừa đem đồ mới giặt đi phơi, vừa đưa mắt liếc về phía trận pháp truyền tống, nhưng cũng như mọi lần, nơi đó không hề có phản ứng gì.
"Bọn họ sẽ sớm về thôi...Hừm, thuốc của Địch Lỵ Á được rồi, để tỷ mang vào cho tỷ ấy uống" Lệ Na nâng ấm thuốc rót ra một cái bát. Lệ Bối Tạp cau mày, le lưỡi
"Thuốc này ngửi mùi đã thấy đắng rồi. Ngày nào Địch Lỵ Á tỷ tỷ cũng phải uống thứ thuốc đắng ngắt này, sợ là đến khi tỉnh lại, vị giác cũng hỏng mất thôi".
"Nói linh tinh" Lệ Na bật cười, vỗ một cái lên đầu muội muội mình.
"Bịch!"
Hai tỷ muội đang trò chuyện vui vẻ thì trong phòng Địch Lỵ Á truyền ra tiếng động lạ.
Vội vàng chạy vào, chỉ thấy trên giường Địch Lỵ Á vẫn nằm yên bất động, chỉ là trên người nàng có thêm một bóng người.
Hai tỷ muội chưa kịp la lên thì một bóng trắng khác nhanh miệng hơn, hớn hở lao tới ôm lấy hai người.
"Lệ Na, Lệ Bối Tạp, ta nhớ hai nàng quá"
Lệ Na và Lệ Bối Tạp đầu tiên là hoảng sợ muốn lùi lại, nhưng giọng nói quen thuộc làm hai người sững lại, sau đó kịch động ôm lấy người trước mắt.
"Đại miêu, ngươi trở về rồi"
Trong khi cả nhà ba người đang vui vẻ hân hoan thì Tiểu Nhạn vẫn bất động nhìn gương mặt có phần tái nhợt trước mắt.
"Địch Lỵ Á, ta trở lại rồi" Nàng hơi cúi người, dùng môi chạm nhẹ lên đôi môi lành lạnh trước mắt, thần thức cùa nàng lẻn vào trong tâm trí của Địch Lỵ Á.
"Linh hồn nàng vẫn bạc nhược như vậy..." Tiểu Nhạn thở dài một hơi, sau đó rời khỏi đôi môi nàng vẫn ngày đêm lưu luyến.
Nhìn Tiểu Bạch tay trái ôm một người, tay phải ôm một người, Tiểu Bạch thì hạnh phúc nở nụ cười, Tiểu Nhạn không khỏi có chút hâm mộ.
Sớm thôi, nàng cùng Địch Lỵ Á cũng có thể cười hạnh phúc như vậy.
"Tiểu Bạch, những cái không gian giới chỉ đó, ngươi đều cầm cả chứ?"
Tiểu Bạch cười gật đầu, đưa tay xòe ra, mười hai không gian giới chỉ liền xuất hiện.
"Chúng ta bây giờ liền kiểm kê tài sản" Tiểu Nhạn cười cười ra lệnh, Tiểu Bạch mắt cũng sáng lên, gật đầu, hai chị em Lệ Na thấy Tiểu Bạch trở tay một cái là có hơn mười không gian giới chỉ thì hoảng hồn. Bọn họ cho tới giờ cũng chỉ thấy Tiểu Nhạn đeo không gian giới chỉ mà thôi.
"Hửm?" Tiểu Nhạn mở không gian giới chỉ đầu tiên ra, bên trong có một vài thứ lặt vặt như rượu, thức ăn quần áo, đương nhiên có cả mặc thạch.
Tiểu Nhạn lấy ra một khối thạch đầu màu lam, kích thước khoảng một phần mười thước vuông, nhìn qua chất liệu giống như là mặc thạch.
"Cái này hẳn là giống mặc thạch, là hóa tệ ở địa ngục"
Có điều khối thạch đầu này giá trị như nào, Tiểu Nhạn lại không biết.
Trong những không gian giới chỉ còn lại cũng có những thạch đầu tương tự, lớn nhỏ khác nhau.
Tiểu Nhạn đem những khối thạch đầu màu lam đó bỏ vào trong không gian giới chỉ của mình.
"Tạm thời tài sản chúng ta có được là mười tám viên trung vị thần cách" Tiểu Nhạn xòe tay ra, mười tám viên trung vị thần thần cách lơ lửng trên lòng bàn tay.
"Thần cách thì có, nhưng làm sao để bán đi đây?" Tiểu Bạch cầm một viên thần cách đùa giỡn. Ở Ngọc Lan đại lục, một viên hạ vị thần cách cũng đủ làm chấn động, xưng bá một vùng, giống như Vũ Thần ở Áo Bố Lai Ân, hay Đại Tế Ti của Ngọc Lan đế quốc, vậy mà ở Địa Ngục, tùy tiện giết một đám cướp là có vài viên trung vị thần cách.
"Muốn bán thần cách thì chỉ có thể đến thương thành giao dịch mà thôi." Điều này là dĩ nhiên, nhưng Tiểu Nhạn nàng một chút cũng không biết gì về Địa Ngục, bản đồ cũng không có, nếu cứ đi loạn thì không biết đến khi nào mới có thể tìm được nơi nàng muốn, không cẩn thận còn có thể chọc vào những người không nên chọc.
"Lẽ ra chúng ta không nên vội giết La Nhĩ Tư" Tiểu Bạch khẽ cau mày, nếu để lại một kẻ trong đám cường đạo sống sót thì có lẽ sẽ hỏi được thêm tin tức gì đó.
Tiểu Nhạn ngược lại chỉ mỉm cười nhẹ nhàng " Đừng nóng vội, chúng ta mới bắt đầu mà thôi. Việc cần làm bây giờ là nhanh chóng tu luyện, đột phá lên trung vị thần cấp bậc" Tiểu Nhạn hiểu rõ, trận vừa rồi nàng thắng, chẳng qua là do La Nhĩ Tư khinh địch và nhờ vào truyền thừa của Khương Vũ, nhưng thời không đạo cũng có hạn chế của nó, thực lực không đủ sẽ không phát huy được tối đa hiệu quả vốn có. Hơn nữa, nàng còn có quân bài tẩy là thời không đạo, nhưng Tiểu Bạch thì chỉ có thiên phú thần thông Nhiếp hồn. Mỗi một trận chiến, Tiểu Bạch chỉ có thể thi triển một lần duy nhất, nếu đối đầu với kẻ địch mạnh, chỉ có con đường chết.
"Tiểu Bạch, ngươi nhất định phải mau chóng tu luyện, chặng đường trên Địa Ngục cần phải có thực lực cường mới có thể đi." Tiểu Nhạn nghiêm nghị nói.
Tiểu Bạch cũng gật đầu, nàng vừa rồi đối đầu với trung vị thần, nếu không phải tung ra thiên phú thần thông, đối phương là luyện hóa thần cách mà thành thần, linh hồn yếu nhược, cũng sẽ không dễ dàng giết như vậy.
Bàn bạc thống nhất xong, Tiểu Bạch bị Lệ Na cùng Lệ Bối Tạp kéo ra ngoài, để lại trong phòng chỉ còn Tiểu Nhạn cùng Địch Lỵ Á đang hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Nhạn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, nhợt nhạt của Địch Lỵ Á, vẻ mặt kiên cường cùng quyết đoán rần rút đi, thay vào đó là sự mệt mỏi, u sầu.
"Địch Lỵ Á, nàng nói đi, ta giết nhiều người như vậy, đã sớm thành một con quỷ tàn bạo. Liệu rằng khi nàng tỉnh lại sẽ trách ta? Ta mệt quá, Địch Lỵ Á, nàng nhất định phải tỉnh lại..."
- -----
Bên ngoài cửa, Tiểu Bạch cũng không còn cười hi ha nữa mà buồn rầu nhìn về cánh cửa, Lệ Na cùng Lệ Bối Tạp thấy tâm tình nàng biến đổi thất thường thì không khỏi lo âu.
Nhận thấy hai cặp mắt hoa đào trần ngập sự lo lắng nhìn về phía mình, Tiểu Bạch nén lại tâm tình, lại nở nụ cười tinh nghịch, hướng về lão bà của mình nháy mắt vài cái.
"Thế nào hai vị nương tử, lâu rồi không gặp, cảm thấy ta đẹp ra sao?"
Lệ Bối Tạp lén đưa tay, nhéo một cái thật đau lên eo nàng "Ngươi cái tên đại miêu ngu ngốc này!"
Tiểu Bạch đau đến nhếch miệng, vẻ mặt vặn vẹo cầu xin
"Lão bà, hạ thủ lưu tình!"
- -------
Tiểu Nhạn từ khi trở lại thì chuyên tâm tu luyện, phần lớn thời gian là ngồi xếp bằng bên cạnh giường của Địch Lỵ Á. Thời gian đảo mắt đã năm năm.
"Trong truyền thừa của Khương Vũ cũng nói rất nhiều đến các nguyên tố, nhưng ở trong không gian này, ta không cách nào cảm nhận hay thi triển được một pháp tắc nào." Tiểu Nhạn suy tư.
"Phải chăng do nơi đây, thời gian bị ngưng trệ, thiên địa cũng không cách nào vận hành, cho nên nơi này căn bản là không có các loại pháp tắc?"
Tiểu Nhạn chợt nhớ khi nàng rời khỏi tiểu không gian trở về Ngọc Lan đại lục, thiên địa lập tức phủ xuống. Hai mắt chợt lóe lên tinh quang, Tiểu Nhạn đang ngồi cạnh Địch Lỵ Á liền biến mất, thay vào đó là xuất hiện ở Địa Ngục.
"Ầm ầm" Khí tức khủng bố mà quen thuộc lại xuất hiện. Hai mắt của Tiểu Nhạn liền sáng lên.
Thiên địa phủ xuống, nàng đã đột phá!
Một viên thần cách màu vàng lơ lửng bay ra.
Tiểu Nhạn nhìn thấy cảnh này thì liền hiểu, thời gian qua nàng tập trung nghiên cứu Địa hệ, nên bây giờ chỉ có Địa hệ được thăng cấp lên trung vị thần mà thôi.
Tiểu Nhạn biết Địa hệ có tất cả sáu loại huyền ảo, hiểu được 1 loại liền thành hạ vị thần, hiểu được hai loại thăng lên trung vị thần, mà thượng vị thần là thấu triệt cả sáu loại. Đương nhiên trên thượng vị thần còn có Đại viên mãn, dung hợp cả 6 loại làm một, loại này ít đến đáng thương, càng không phải bàn đến chủ thần.
"Ta hiểu được thổ hệ nguyên tố cùng trọng lực không gian hai loại huyền ảo nên mới có thể thăng lên làm Trung vị thần" Tiểu Nhạn cười khổ. Tuy có sự trợ giúp của truyền thừa, nhưng nàng mất trăm năm mới thành Hạ vị thần, năm năm tiếp theo mới lên được Trung vị thần.
Nhưng nàng không hề biết rằng, người khác muốn đột phá một loại huyền ảo, thời gian có thể lên tới trăm năm nghìn năm, thậm chí lâu hơn. Một loại huyền ảo muốn hiểu được hoàn toàn chỉ có hai cửa ải khó khăn nhất đó là 'nhập môn' và 'bình cảnh', không có linh cảm thì cùng cơ duyên thì rất khó vượt qua bình cảnh.
Tiểu Nhạn thì khác, nàng vốn là một linh hồn biến dị từ thế giới khác tới, đối với nguyên tố cực kỳ nhạy bén, thêm một chút chỉ điểm hướng dẫn từ truyền thừa, nàng dễ dàng nhập môn. Tốn mất thời gian trăm năm, chỉ là vì Tiểu Nhạn đem tinh lực phân bố đều trên ba loại pháp tắc, mỗi loại pháp tắc lại chứa huyền ảo khác nhau, Địa hệ có sáu loại, Hỏa hệ có sáu loại, Phong hệ có chín loại, nàng đem mỗi loại đều nghiên cứu một phen, thành ra loại nào cũng biết nhưng lại chẳng hoàn toàn hiểu loại nào.
"Hống!" Tiểu Nhạn tâm ý khẽ động, một con cự long to lớn giống y như thật xuất hiện, đang cuộn mình trên bầu trời.
"Thổ hệ nguyên tố có thể dựa theo tâm ý mà mô phỏng y như thật, lực tấn công không tệ, sức phòng thủ thì càng không thể bàn cãi" Tiểu Nhạn mỉm cười. Thổ hệ nguyên tố, rõ ràng là một cái khiên chắn cực tốt.
"Tiếp theo!" Hai mắt Tiểu Nhạn hiện lên tinh quang, khu vực mười thước xung quanh nàng đột nhiên trấn động, những tảng đá lớn nằm trong chu vi mười thước đều bị nghiền nát vụn.
"Trọng lực không gian này có thể thoáng chốc làm đối thủ bị kìm hãm, cự ly ảnh hưởng rộng hơn không gian đống kết rất nhiều" Tiểu Nhạn thầm tính toán. Có trọng lực không gian, cho dù đụng phải một ít chuyện khó xơi, nếu nàng đánh không lại có thể bỏ chạy, ngoài ra còn có thể trợ giúp đồng đội. Kẻ địch bị chậm lại, phe mình lại không bị làm sao, ưu thế rõ ràng rất lớn.
Trong lúc nàng đang say mê thí nghiệm chiêu thức thì có một tiếng cười vô cùng tùy ý.
"Không ngờ ta sau khi xuất quan lại có thể gặp được một người cùng lúc đột phá, hơn nữ là một thiếu nữ, quả là có duyên."
Tiểu Nhạn khẽ giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên tóc đỏ, lông mày cũng một màu đỏ rực, ngay cả tròng mắt cũng là một màu đỏ yêu dị.
"Ngươi là ai?" Nàng cảnh giác sờ lên chuôi kiếm. Nàng không hề tra được tu vi của đối phương.
"Ấy, nàng đừng sợ, ta không có ác ý, chỉ là trùng hợp hai chúng ta cùng lúc đột phá nên ta cảm thấy chúng ta có duyên thôi. Ngươi cứ gọi ta là Tư Minh là được rồi, ta là Hỏa hệ Đại Viên Mãn!"
Tiểu Nhạn nghi ngờ nhìn hắn. Một Đại viên mãn, tự nhiên chạy tới chỗ nhân vật nhỏ bé như nàng làm gì?
Tư Minh nhìn vào đôi mắt màu đỏ của nàng, có chút xấu hổ cười.
"Đến cả ánh mắt chúng ta cũng giống nhau. Thực ra ta là muốn kết duyên cùng nàng, không biết nàng có thể đi theo ta không? Ta sẽ bảo vệ nàng" Hắn chìa tay về phía nàng, giọng nói đầy ngạo khí cùng tự tin.
Tiểu Nhạn nhất thời không kịp phản ứng, sau đó vẻ mặt hắc tuyến, khóe mội giật giật, cau mày lùi lại.
"Não ngươi có vấn đề? Ngươi còn không biết ta tên gì."
"Thì chúng ta có thể từ từ quen. Như ta đã nói, chúng ta gặp nhau ở đây là duyên phận. Vậy nàng tên gì?" Tư Mình vừa nói vừa tiến lại gần Tiểu Nhạn, hắn tiến một bước, nàng lùi một bước.
Tiểu Nhạn muốn đánh người, nhưng đối phương là Đại Viên Mãn, nàng không nắm chắc chắn thắng được. Nàng lúc này chỉ muốn chạy về ôm Địch Lỵ Á.
"Ta là Tiểu Nhạn. Ta đã có vợ, ngươi đứng ở yên đó cho ta, bằng không thì chớ trách ta!" Tiểu Nhạn hét lên, rút kiếm chĩa vào Tư Minh.
Tư Minh nghe vậy liền dừng lại, vẻ mặt đơ ra. "Cái gì? Nàng thích nữ nhân?"
Tiểu Nhạn gật đầu, vẻ mặt cảnh cáo nếu hắn bước thêm một bước, nàng liền động thủ.
"Vợ nàng...có đẹp không?" Hắn ngập ngừng hỏi. Tiểu Nhạn gật đầu, trong lòng nghi hoặc, tên này không lẽ đánh chủ ý lên Địch Lỵ Á?
"Vậy...... vậy nàng có thể nhận ta làm con nuôi không?" Tư Minh đột nhiên đề nghị khiến Tiểu Nhạn thiếu chút là muốn mắng người.
Nàng run rẩy chỉ vào hắn, khó tin nói thành lời "N-ngươi nói gì cơ?"
Tư Minh tự biết mình vừa ra đề nghĩ có chút không hợp, nhưng là hắn không hề có chút hối hận, ngược lại còn có chút kích động.
"Không giấu gì nàng, ta từ khi sinh ra đã được hai người mẹ nuôi dưỡng. Hai mẹ của ta vô cùng ân ái, chỉ tiếc hai người sinh mệnh có hạn, liền bỏ ta một mình. Cho nên khi nàng nói nàng có vợ, làm ta liền có cảm giác như đang thấy mẹ của ta." Tư Minh chậm rãi nói, Tiểu Nhạn càng đen mặt. Vậy nên hắn muốn xem nàng cùng Địch Lỵ Á như hai mẹ của hắn sao?
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tư Minh ngẫm nghĩ một lát liền đưa ra một con số khiến Tiểu Nhạn thiếu chút té ngá.
"Có lẽ là sáu ngàn tuổi, ta cũng không nhớ rõ nữa"
Tiểu Nhạn lần này nói không ra lời. Một tên biến thái hơn sáu ngàn tuổi muốn làm con nàng. Tuy rằng nói thành thần sẽ có tuổi thọ vô hạn, tính theo đơn vị ngàn cũng không là gì, nhưng nàng cũng mới chỉ hơn trăm tuổi mà thôi!
"Ngươi là một vị Đại Viên Mãn, là một cường giả!" Tiểu Nhạn có lòng tốt nhắc nhở hắn.
"Ta biết" Tư Minh còn thành thực gật đầu khiến Tiểu Nhạn không biết phải nói gì nữa.
Tư Minh biết nàng nghĩ gì lền cười nói "Tiểu Nhạn, nàng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là có chút kích động khi nghe nàng có vợ, đột nhiên cảm thấy nhớ hai người mẫu thân vô cùng. Ở Địa ngục này, nữ nhân ít vô cùng, càng không nói đến có thể tìm thấy một tình yêu như hai mẫu thân của ta. Nếu không thì chúng ta kết giao bằng hữu đi. Ta cảm thấy nàng rất thú vị"
Tiểu Nhạn vẫn nghi ngờ nhìn hắn, ở cái thể giới cường giả vi tôn này, vẫn còn tồn tại kẻ như vậy sao?
Bất quá, có một Đại viên mãn làm hậu thuẫn, cũng không hẳn là chuyện gì quá tệ.
~~~ Hic, ta đây, thực ra ta viết cái này lâu rồi, mà tại chưa có chỉnh sửa gì ngữ nghĩa nên chả dám đăng, lại bận đi làm các thứ nữa chứ. Vừa đăng nhập wattpad liền có một đống thông báo làm ta hết hồn chim én hà... Với cả, ta biết cái đoạn cuối nó hơi nhảm nhí, nhưng tự nhiên ta nghĩ muốn cho vào, tuy rằng mục đích ban đầu để Tư Minh xuất hiện là đánh Tiểu Nhạn sml cơ (Tiểu Nhạn *đen mặt*: thì ra là vậy) Nhưng mà thiết nghĩ, Tiểu Nhạn chém giết nhiều quá rồi, sát khí nặng quá, thiện tai thiện tai, nên lần này ta liền để bọn họ kết giao trong hòa bình. Có thêm một Đại Viên Mãn ngốc như Tư Minh, thời điểm Địch Lỵ Á tỉnh lại không còn xa nữa, haha. =))). Mọi người đọc vui ~~~