Editor: JingJing
Hương hoa vào đêm xuân tỏa ra xung quanh.
Đèn đuốc trong thành phố kéo nhau thắp sáng, xa hoa lộng lẫy.
Thẩm Đàm ru rú rút trong sofa mềm mại, bên tai là bản nhạc heavy metal (*), người đung đưa theo nhạc nhưng tâm lại không yên. Ngọn đèn lóa mắt lập lòe khiến tất cả đều trở nên mờ nhạt.
Những người trẻ tuổi ở dưới lầu đang mặc sức vui đùa hưởng thụ.
Anh nhíu mày, cảm thấy mình ở đây không ổn lắm.
Vừa mới đứng dậy thì Khúc Huy đi qua đưa tay khoác lên vai anh cười nói: “Hiếm thấy nha, không phải anh không thích chỗ này sao?”
Thẩm Đàm ngồi xuống lại.
Anh ở căn phòng có ngăn vách ở lầu hai, cho dù ngồi xuống cũng có thể trông thấy cả thế giới ở dưới lầu.
Khúc Huy chuyền chai nước uống qua, Thẩm Đàm đưa tay nhận lấy nghe cậu nói: “Đi xuống chơi không?”
“Không đi.” Thẩm Đàm uống một ngụm, cụp mắt với vẻ mặt âm u.
Khúc Huy đăm chiêu hỏi: “Không vui?”
Thẩm Đàm: “Không tới mức đó.”
“Biểu cảm này của anh chính là không vui.” Khúc Huy nói: “Chuyện gì, nói ra đi để anh vui vẻ hơn.”
Thẩm Đàm dựa lưng vào ghế, khẽ híp mắt, đôi mắt ảm đạm.
Anh nhớ đến biểu cảm mà Thường Đình trả lời là không phải, đột nhiên có cảm giác khó chịu như bị vứt bỏ vậy.
Vốn dĩ đã hình dung được câu trả lời một cách chắc chắn nhưng không ngờ lại bị nói ngay trước mặt.
Anh chưa từng thất bại trong mấy chuyện kiểu này.
Nghĩ vậy, Thẩm Đàm đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Vẻ mặt Khúc Huy mông lung, hỏi: “Đi đâu thế?”
“Về nhà.” Thẩm Đàm nói.
Khúc Huy theo sau: “Với trạng thái này của anh mà về nhà ư? Anh đừng có dọa em, nhìn qua anh giống như kiểu đang tìm người để đánh một trận vậy, anh có biết không?”
Thẩm Đàm xoay người nhìn cậu, nhíu chặt lông mày không kiên nhẫn nói: “Vậy cậu tới nhé?”
Khúc Huy lắc đầu liên tục, cầm điện thoại nói: “Nhưng trùng hợp là bên Triệu Lực Dương đang có chuyện, anh có thể đi qua hỗ trợ, trực tiếp trút ra hết.”
Cậu gọi điện thoại cho Triệu Lực Dương, sau khi bên kia vừa nhận máy thì nói: “Anh Thẩm của cậu cũng muốn đi.”
Thẩm Đàm không từ chối.
Làm con ngoan trò giỏi đã lâu rồi, bản tính khó mà bị áp chế được.
Sau khi Thường Đình bị thất tình thì làm chuyện gì cũng không có tí sức lực, làm xong mấy bài thi thì lại gọi điện thoại cho Tiết Doanh, nhờ cô ấy gửi đề thi ở bên kia cho cô.
Tiết Doanh: “Cậu điên rồi ư?”
Thường Đình: “Tớ thích học!”
Tiết Doanh đành chịu, cô ấy không thể nào có những đề đó, vì thế đi tìm lớp trưởng Chu Tài.
Chu Tài nói: “Cậu cần à?”
Tiết Doanh: “Tớ cần.”
Chu Tài kỳ quái hỏi: “Rốt cuộc cậu đã ý thức được tầm quan trọng của việc thi đại học rồi à?”
Tiết Doanh: “Tớ ý thức được là không thể tiết lộ quá nhiều với cậu.”
Chu Tài: “…”
Cuối cùng Chu Tài vẫn gửi cho.
Tiết Doanh chuyển tiếp cho Thường Đình.
Sau khi Thường Đình nhận được, lúc nãy còn đang thuận buồm xuôi gió nhưng giờ đã gặp phải đề khó.
Quá khó rồi.
Hiếm thấy lòng cô bị sụp đổ.
Gió đêm ùa vào từ cửa sổ, mang theo mùi hoa nồng đậm.
Thường Đình quyết định ra ngoài để giải sầu.
Cô gửi tin nhắn thoại cùng với từng hoa thơm ngọn cỏ mà cô chụp khi đi ra ngoài gửi sang cho Tiết Doanh.
Tiết Doanh hỏi: “Có phải hôm nay cậu có chuyện gì không?”
“Không có.” Thường Đình trịnh trọng đáp.
Tiết Doanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Có phải thi được hạng nhất quá khó ư?”
“Có hơi chút.” Thường Đình nói: “Ngày hôm sau lại có một bài kiểm tra nhỏ.”
“Đừng gây áp lực quá lớn cho mình.” Tiết Doanh an ủi.
“Tớ không có áp lực trong việc thành tích này.” Thường Đình cắn môi, do dự một lúc. Cô đi một mình trên con đường nhỏ ở công viên gần đấy, bên cạnh chính là hồ nhân tạo, xung quanh có đèn đá chiếu sáng cả con đường phía trước.
Tiết Doanh nói: “Tớ thấy cậu đang có việc gì đó. Nói đi, bị sao thế?”
Thường Đình dựa vào cạnh lan can, nhìn mặt hồ mà yếu ớt thở dài nói: “Hôm nay bạn học Thẩm đột nhiên hỏi tớ có phải tớ thích cậu ấy không.”
“Tớ nói không phải.”
Tiết Doanh: “…”
Khi nghe được nửa câu đầu thì cô ấy nghĩ rằng Thường Đình bị từ chối, tuyệt đối không ngờ rằng phần phía sau lại có chuyện đảo ngược tình thế như này.
Sau khi Tiết Doanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu ấy phản ứng thế nào?”
“Bỏ đi.” Thường Đình cúi gằm đầu nói: “Vốn dĩ đã hẹn cùng nhau đi về, nhưng nghe xong thì cậu ấy nói một mình tớ về đi, tự mà đi về.”
Tiết Doanh nói: “Vậy rõ ràng là tức giận rồi.”
“Vậy sao?” Thường Đình thở dài: “Bạn học Thẩm xuất sắc như thế, nếu tớ nói thích cậu ấy mà bị từ chối, thế thì phải làm sao đây!”
Tiết Doanh cảm thấy có gì đó bất thường.
Cô ấy khẽ nâng khóe mắt hỏi: “Có ý gì, không phải cậu nói không thích cậu ấy sao?”
“Sao có thể chứ!” Thường Đình nói một cách nghiêm túc: “Trước mắt trừ cậu và bà ngoại ra thì cậu ấy là người đối xử tốt nhất với tớ, sao có thể không thích chứ!”
Tiết Doanh: “…”
Tiết Doanh tức giận nói: “Đây không phải là cậu từ chối người ta rồi sao?”
“Đây mà xem từ chối gì chứ, cậu ấy cũng đâu có nói thích tớ.” Thường Đình rầu rĩ không vui.
Tiết Doanh nghe xong thì trợn tròn mắt, cẩn thận suy nghĩ thì cô ấy chưa từng tiếp xúc với Thẩm Đàm nên không yên tâm, sau khi nghe xong mấy lời này thì cũng không cổ vũ Thường Đình dũng cảm theo đuổi mà chỉ nói sâu xa: “Bé Đình, mọi người đều thích những người xuất sắc tốt đẹp, chuyện này không sao cả.”
Thường Đình nói: “Đúng thế! Tớ cũng không có nghĩ đến đâu, nhưng hôm nay cậu ấy lại hỏi thế này…”
Lại khiến cô hơi nghĩ tới rồi.
Tiết Doanh còn không biết sự tính toán nhỏ nhặt trong lòng cô gái nên tiếp tục dẫn đường; “Cậu ấy chỉ hỏi đại thôi, cậu đừng có bận tâm. Con trai ấy mà, thấy con gái đối xứ với mình đặc biệt một tí thì trong lòng đã nghĩ rằng có ý với mình.”
“Ừm! Rất có lý.” Thường Đình nghiêm túc gật đầu.
Có lẽ cô sẽ đối xử với Thẩm Đàm đặc biệt thêm tí để khiến Thẩm Đàm hiểu mình có ý thế này với anh.
Tớ không thể nào nói ra được nhưng sẽ dùng hành động để chứng minh.
Tiết Doanh nghĩ rằng cô đã nghe hiểu nên trong lòng nhẹ nhõm, an ủi nói: “Sau này còn sẽ có nhiều người xuất sắc hơn cậu ấy, đối xử với cậu tốt hơn nữa, chúng ta không cần thắt cổ ở trên một cái cây, bây giờ điều cậu thích nhất chính là học đúng không?”
Thường Đình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tớ thích học là không sai, nhưng tớ cũng rất thích Thẩm Đàm.”
Tiết Doanh: “…”
Sao cảm thấy bất thường nhỉ?
Thường Đình xoay người đang định đi về trước thì thấy đằng trước có người chạy ra từ trong bụi cỏ, thân hình lảo đảo, vừa chạy vừa rống vào điện thoại: “Mẹ nó, không phải nói là sáu người à? Mày qua đây đếm cho ông đây nghe đó là sáu người hay là mười sáu người!”
Phía sau có người đuổi theo hắn, chớp nhoáng đã hạ gục được người ta.
Tiết Doanh hỏi: “Sao thế?”
“Hình như trông thấy có người đánh nhau.” Thường Đình nói: “Tớ đổi hướng khác.”
Cô đi vào lối rẽ bên tay trái chưa được hai bước, sự tò mò khiến cô nâng mắt nhìn về hướng đang đánh nhau thì thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ trong bụi cỏ.
Thường Đình dừng lại, không nghe thấy câu nói của Tiết Doanh bảo cô đi mau, nhớ chú ý an toàn.
Thường Đình đứng phía sau cây, ánh đèn chập chờn vào ban đêm, nhóm người này chỉ chú ý tới người đang bỏ trốn nên không thấy Thường Đình ở phía sau.
Cô thấy Thẩm Đàm đi ra từ phía sau, đi đến trước người bỏ trốn, trên gương mặt khôi ngô hiện ra vẻ châm biếm khiến người ta bất giác tránh đi, không thể nào chịu đựng nổi.
Lúc này trạng thái của Thẩm Đàm hơi hung dữ, thậm chí có vài phần thô bạo, nói chưa tới hai ba câu là đã đánh nhau.
Thường Đình nhớ tới lần trước Tống Hằng khiêu khích bằng quả bóng rổ, khí thế của Thẩm Đàm thay đổi trong chớp mắt nhưng lúc đó anh còn đang nhịn, bây giờ thì không nhịn nữa.
Có một nhóm người chạy qua, hai bên đánh nhau.
Lần đầu tiên Thường Đình thấy Thẩm Đàm đánh nhau với người ta.
Chỉ có một chữ thôi, ác.
Phần lớn người đánh nhau đều có mấy chiêu, dựa vào sức mạnh và di chuyển. Nhưng những người từng luyện qua sẽ không giống thế, mà Thẩm Đàm lại thuộc trong nhóm người đã từng luyện qua.
Cho nên tiếng kêu thảm thiết luôn treo trên miệng đều là đối thủ của anh.
Đây không phải là lần đầu tiên Thường Đình thấy chuyện này, thậm chí còn thấy khá nhiều nên không sợ hãi.
Cô nhỏ giọng nói với Tiết Doanh: “Tại sao trước kia các cậu cứ hay đánh nhau?”
Tiết Doanh: “Không phục thì đánh, nào có nhiều lý sao tại sao chứ.”
Thường Đình che mặt, rất có lý, cô không thể nào phản bác được.
“Cậu còn chưa đi ư?” Tiết Doanh hỏi.
“Không, tớ xem một lát nữa.”
Tiết Doanh tức giận nói: “Chuyện này có gì hay ho đâu, đơn giản chỉ là hai bên có xung động thì mới đánh nhau, cậu cẩn thận chút, đừng có xem nữa, đi nhanh đi.”
Thường Đình nghe xong không khỏi suy nghĩ, những người này có xung đột gì với Thẩm Đàm?
Chênh lệch sức mạnh khá xa nên thắng bại rất nhanh đã được định đoạt.
Hơn nữa đúng lúc hôm nay Thẩm Đàm khó chịu, xuống tay không cho đường lui nào, ngay cả Triệu Lực Dương cũng cảm thấy quá ác.
Cậu suy nghĩ rốt cuộc hôm nay là người nào xui xẻo chọc anh Thẩm của cậu mất hứng vậy.
Sau khi thu dọn tàn cuộc, Triệu Lực Dương đi qua chuẩn bị khuyên giải anh Thẩm của cậu nhưng phát hiện Thẩm Đàm đứng yên mím môi nhìn về hướng khác, vẻ mặt âm u.
Triệu Lực Dương hỏi: “Anh, đi không?”
Thẩm Đàm nói: “Các cậu đi trước đi, tôi ở lại hóng gió chút.”
Trực giác mách bảo Triệu Lực Dương nên câm miệng chạy lấy người, cậu có dự cảm nếu như mình mở miệng nói thêm một chữ thì nhất định kết cục sẽ rất thảm.
Triệu Lực Dương dẫn người đi, không gian trở nên yên tĩnh lại.
Ban đêm chỉ có tiếng gió thổi.
Thường Đình ngồi xổm trốn ở phía sau cây, tắt micro đi, cảm thấy hơi khó chịu.
Cô biết Thẩm Đàm đã phát hiện ra mình.
Tiếng bước chân truyền đến từ bên người, ngược với ánh đèn sáng, đi từng bước đến trước người cô, anh nhìn cô từ trên cao.
Thường Đình ngồi dựa vào cây, hơi vô tội nâng mắt nhìn lại.
Cô do dự nói: “Bạn học Thẩm…”
Thẩm Đàm thấp giọng nói: “Thấy hết rồi à?”
Thường Đình gật đầu, sợ anh hiểu lầm nên vội nói: “Tớ không có bất kỳ suy nghĩ thành kiến nào với chuyện này.”
Thẩm Đàm khẽ cười, vẻ mặt anh nhàn nhạt nhưng hơi thở lại rất nguy hiểm, vẻ tàn nhẫn tỏa ra lúc nãy không hề bớt đi.
Anh nói: “Cậu nên có thành kiến, tớ là người như vậy.”
Giống như mẹ cô nói, không học vấn không nghề nghiệp, cuộc sống bạo lực, ngoài việc kết bè kết phái thì vừa hung dữ vừa nóng tính, chỉ biết đánh nhau gây chuyện.
Là tên côn đồ mặt hàng loại ba.
Thường Đình nghe thấy thì nhíu mày nói: “Cậu ở trong mắt tớ không phải thế, cậu…”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Đàm cúi người nắm chặt cổ áo xách lên.
Thường Đình không hề phản kháng mà chỉ bất ngờ nên giật mình, biểu cảm sợ hãi này khiến ánh mắt Thẩm Đàm tối đi.
“Tớ thế nào?” Tay Thẩm Đàm lạnh như băng để sẵn trên cổ cô, không nặng không nhẹ nhưng vẫn gây sự chú ý.
Thường Đình nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt nghiêm túc, không chút sợ sệt. Cô nói: “Cậu rất tốt.”
Thẩm Đàm nghe xong thì chán ghét nhíu mày, rõ ràng vô cùng ghét bỏ với đánh giá này.
Anh giễu cợt bật cười, lộ ra gương mặt châm biếm: “Cậu thấy rõ chưa.”
Thường Đình nói: “Tớ rất rõ! Cậu giúp tớ nhiều như vậy, đối xử rất tốt với tớ…”
“Đừng nói mấy cái anh hùng vô tích sự gì hết, ông đây không phải.” Ánh mắt Thẩm Đàm lạnh lùng ngắt lời cô: “Cậu làm rõ cho tớ, đừng có hoang tưởng gì về tớ, tớ vô cùng chán ghét ánh mắt của cậu.”
Anh biết Thường Đình bị vẻ ngụy trang trong ngày thường ở trường cùng với hành động mấy ngày nay mà mê mẩn.
Nghĩ rằng anh rất cao thượng chính nghĩa.
Đều là giả.
Mấy thứ đó chẳng qua chỉ là sự giả tạo để che giấu con người thật của mình.
Thẩm Đàm thừa nhận mình từng có giây phút mềm lòng với Thường Đình.
Nhưng nếu cô không thích mình thì tại sao còn muốn đau khổ cay đắng tiếp tục giả vờ với anh?
Dù sao những thứ tốt đẹp mà cô cảm thấy chỉ là giả dối.
Lần đầu tiên Thường Đình thấy Thẩm Đàm thế này.
Không có gì gọi là tốt đẹp, mà bày ra tất cả sự hung ác.
Nhưng cô không hề sợ hãi, một chút cũng không.
Cô chỉ nhìn Thẩm Đàm bằng ánh mắt kỳ quái nói: “Bạn học Thẩm, tớ nói không thích cậu, có đả kích lớn với cậu thế sao?”
Lớn đến tự sa ngã không hề ngụy trang trước mặt cô nữa à?
Tớ đã sớm nhìn ra được lớp ngụy trang của cậu rồi!
(*) Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock, phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào. (trích Wikipedia)