Editor: JingJing
Lúc Thường Đình trở về thì thể xác và tinh thần đều bay đi hết.
Cô không kiềm được lấy điện thoại ra xem.
Trong danh bạ có số điện thoại của Thẩm Đàm.
Cô trở về phòng nằm xuống giường, ôm mền lăn một vòng, sự sợ hãi lúc nãy đã được phai nhạt, lúc này trong đầu chỉ còn lại Thẩm Đàm.
Rốt cuộc anh ấy là ai vậy? Thái độ của Thẩm Đàm không giống như đối với bậc cha chú, mà giống… bạn bè hơn?
Hơn nữa tại sao anh có thể chạy tới vào thời gian đó?
Lần đầu tiên chạm mặt ở cục cảnh sát, hình như anh đang nói chuyện với ai đó thì phải?
Nhưng lại không thấy ai.
Thường Đình lấy di động ra do dự.
Không ổn, tò mò, quá tò mò rồi.
Tò mò đến không ngủ được!!!
Lòng hiếu kỳ đã hoàn toàn lấn áp nỗi sợ hãi ở trong lòng.
Thẩm Đàm quay về xe, người đàn ông đeo mắt kính đăm chiêu nhìn anh nói: “Cần mua gì cho cậu ăn không?”
Một tay Thẩm Đàm che mắt, lên tiếng nói: “Trời sắp sáng rồi, thức dậy sẽ ăn.”
“Được.” Người đàn ông đeo mắt kính nở nụ cười: “Cậu rất quan tâm đến người này.”
Thẩm Đàm khẽ hừ, không đáp lại.
Khi người đàn ông đeo mắt kính đi rồi, anh nâng cửa kính xe lên, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại truyền đến âm nhắc nhở có tin nhắn.
Thẩm Đàm click vào xem.
Không có dãy số: “Tớ là Thường Đình. Cậu ngủ chưa?”
Thẩm Đàm miễn cưỡng vực dậy xíu tinh thần trả lời: “Chưa.”
Đối phương trả lời: “Có cần tớ đưa mền cho cậu không? Buổi tối rất lạnh đấy.”
Thẩm Đàm uể oải động ngón tay trả lời cô: “Trong xe có.”
Thường Đình nhìn thảm lông được lấy ra từ trong tủ quần áo, lặng lẽ cất về.
Cô nằm trên giường, ngón tay gõ lạch cạch trên màn hình: “Lúc nãy đi vào từ cửa sổ, sao cậu làm được vậy? Tớ đang ở tầng hai đấy!”
Thẩm Đàm: “…”
Anh từ từ trả lời hai chữ: “Tập nhiều.”
Sau khi Thường Đình xem xong thì cực kỳ khâm phục.
Anh đúng là người có kinh nghiệm phong phú mà.
“Cậu luyện bao lâu thế?” Thường Đình bắt đầu nói vòng vo.
Tuy Thẩm Đàm buồn ngủ nhưng không có ngốc, ngược lại còn minh mẫn hơn, chỉ một hai câu nói là biết được tâm tư của Thường Đình.
Cô gái này quá tò mò.
Khi ở trường cho dù không dám đến bắt chuyện với anh nhưng ánh mắt lén nhìn anh đều mang theo sự chất vấn thầm lặng.
Thẩm Đàm trực tiếp lấy điện thoại gọi cho cô.
Nhìn thấy thông báo có cuộc gọi, Thường Đình thoáng hoảng sợ, sau đó vui mừng nghe máy.
“Ngủ không được à?” Vừa mới nhận máy đã nghe thấy Thẩm Đàm thấp giọng hỏi cô.
Thường Đình bất giác gật đầu, nói: “Ngủ không được.”
Thẩm Đàm: “Sợ?”
“Vậy cũng không phải.” Thường Đình thấp giọng nói: “Tớ có nhiều câu hỏi muốn biết, trước khi nghĩ ra thì không ngủ được.”
Lời ám chỉ trong câu nói này quá rõ ràng.
Nhưng Thẩm Đàm không bị trúng bẫy, anh nói: “Ngày mai phải đi học.”
Thường Đình chớp mắt, nghe anh tiếp tục nói: “Bây giờ còn chưa ngủ là muốn tớ liên lạc với cha mẹ của cậu sao?”
Thường Đình: “…”
Lời uy hiếp này rất hữu hiệu.
Thường Đình ngã lên giường, đắp kín chăn cho mình, ỉu xìu nói: “Biết rồi, bây giờ tớ ngủ đây.”
Thẩm Đàm hài lòng.
Thường Đình lăn qua lăn lại ở trên giường không ngủ được, cầm di động xem vô số lần, cuối cùng buông xuống.
Cô mất ngủ đến sáng, khoảng sáu giờ thì ngồi dậy.
Thường Đình thức dậy tắm nước nóng để mình có thêm chút tinh thần đối phó với lịch học ngày hôm nay.
Sau khi mặc quần áo xong thì cô đeo cặp da ra ngoài, khi trông thấy chiếc xe dừng ở bên cạnh thì bước chân khẽ dừng lại, bất giác cất bước đi qua.
Cửa sổ thủy tinh không nhìn thấy bên trong, Thường Đình đưa tay khẽ gõ cửa sổ, phát ra tiếng cộc cộc.
Không có tác dụng.
Thường Đình lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Đàm.
“Tớ ra ngoài rồi, cậu còn đang ngủ sao?”
Di động bị ném lên ghế vang lên.
Thẩm Đàm nhíu mày, hơi khó khăn mở mắt ra.
Anh ngồi dậy, đúng lúc trông thấy gương mặt ngoan ngoãn của Thường Đình ngoài cửa sổ. Cô nhìn nhìn vào trong cửa sổ, rồi cúi đầu nhìn điện thoại, không gõ cửa sổ tiếp nữa vì sợ quấy rầy anh.
Thẩm Đàm tỉnh táo không ít, sau khi cầm di động nhìn xem thì ngồi dậy mở cửa sổ.
Cửa xe đột ngột mở ra khiến Thường Đình giật nảy mình.
“Cậu tỉnh rồi à?” Cô nhìn Thẩm Đàm xuống xe, vẻ mặt âm u, quả nhiên là dáng vẻ ngủ không ngon.
Thường Đình chủ động nói: “Muốn đi rửa mặt không?”
Thẩm Đàm nhìn cô, đáp ừm.
Thường Đình xoay người đi mở cửa rồi nói: “Vậy cậu đợi tớ một chút, tớ đi mua đồ cho cậu.”
Cô nói xong bèn bỏ đi, không để Thẩm Đàm có cơ hội.
Siêu thị ở bên cạnh, không xa, Thường Đình đi vào trong gấp rút càn quét khu sinh hoạt, mua bàn chải đánh răng và khăn lau mặt rồi tức tốc chạy về nhà đưa cho Thẩm Đàm.
“Nè!” Thường Đình thở hổn hển, đưa một túi lớn cho anh.
Thẩm Đàm rửa mặt xong híp mắt quan sát nhìn cô.
Thường Đình thấy anh sau khi nhận lấy thì hỏi: “Muốn ăn sáng với gì?”
Thẩm Đàm không có ý kiến: “Gì cũng được.”
“Gì cũng được quá khó đi.” Thường Đình bất đắc dĩ nói: “Cậu có kiêng gì không?”
Thẩm Đàm: “Gì cũng ăn được.”
Thường Đình suy nghĩ ba giây, nói: “Tớ đi mua bánh bao và sữa đậu nành.”
Thẩm Đàm chải răng nói ừm.
Thường Đình vui vẻ đi ra ngoài mua bữa sáng.
Thẩm Đàm nhìn thấy bóng dáng cô rời đi, vẻ mặt có vẻ đăm chiêu.
Thường Đình xếp hàng chờ trước cửa hàng bữa sáng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về hướng phòng cho thuê.
Từ lúc bắt đầu thức dậy đến bây giờ, tâm tình của cô đều rất tốt.
Không hiểu sao rất vui vẻ.
Giống như chuyện kinh hoàng tối hôm qua không hề tồn tại.
Trong lúc vô tình đã kéo gần mối quan hệ với Thẩm Đàm, Thường Đình cảm thấy vô cùng phấn khích.
Vào lúc cô đi mua bữa sáng, Thẩm Đàm đã rửa mặt xong đi đến trước cửa.
Khúc Huy nắm bắt thời gian chạy qua đây.
Khi cậu xuống xe nhìn Thẩm Đàm đứng trước cửa nói: “Ông chủ bảo em đến đây xem anh có chết đói hay là bị cóng chết hay không.”
“Anh ấy có chết thì tôi cũng chưa có chết.” Mặt Thẩm Đàm châm biếm.
Khúc Huy nhún vai nở nụ cười, xách bịch đồ ăn sáng đưa tới: “Anh nói thật đi, có phải anh thích người ta không?”
Thẩm Đàm đưa tay nhận lấy túi lớn, mở ra xem, giọng âm u trả lời: “Cậu thì biết cái gì.”
“Anh có bản lĩnh vào trong nhà bảo vệ người ta, rồi đợi trong xe ở bên ngoài để được xem là anh hùng hảo hán gì chứ?” Khúc Huy giựt dây, Thẩm Đàm nghe thấy hay chữ anh hùng thì nhíu mày, khi nâng mắt nhìn thì phát hiện Thường Đình đã trở về, anh lập tức nhét bịch đồ ăn sáng về cho Khúc Huy cầm.
“Gì thế?” Khúc Huy không hiểu nhận lấy bịch đồ ăn sáng mà anh nhét trở về: “Không hợp với khẩu vị của đại thiếu gia à?”
Thẩm Đàm thấp giọng nói: “Cút.”
Khúc Huy im lặng, lúc này nhìn thấy Thường Đình trở về thì mới thức tỉnh.
Thường Đình cầm hai bịch đồ ăn sáng trở về, khi trông thấy Khúc Huy đứng trước cửa thì chớp mắt.
Khúc Huy cười híp mắt nói: “Quấy rầy rồi, hai người ăn đi, tự tôi có rồi.” Nói xong thì quơ bịch đồ ăn sáng trong tay.
Thường Đình hơi bối rối, cô đưa một bịch đồ ăn sáng cho Thẩm Đàm nói: “Các cậu có việc cần nói à? Vậy tớ đi trước nhé.”
“Không có.” Thẩm Đàm nói: “Cậu ấy là người lái xe.”
Khúc Huy đi mở cửa xe: “Đúng đúng, vâng mệnh tới đưa đóa hoa của tổ quốc đến trường.”
Thẩm Đàm đi lên trước, Thường Đình không từ chối đi theo.
Thoạt nhìn Khúc Huy lớn hơn hai người một hai tuổi, chỉ khi cậu cười thì hơi thở của thiếu niên mới hiện ra rõ ràng, còn bình thường lại hiện ra vẻ lạnh lùng khiến cho người ta không dám đến gần.
Trên đường đến trường, Khúc Huy nửa đùa nói: “Sao anh không chạy xe đưa người ta tới trường? Nhất định phải kêu em tới làm bóng đèn làm gì chứ.”
Thẩm Đàm nhàn nhạt nói: “Cậu ấy nói vị thành niên không thể ngồi xe đó.”
Thường Đình đang uống sữa bò bất ngờ bị sặc.
Vẫn chưa bỏ qua cái chuyện bướng bỉnh này sao!
Khúc Huy thoáng sửng sốt, cảm thấy lời này hơi quen tai, sau khi cẩn thận ngẫm lại thì nói: “Cô ấy chính là bạn nhỏ mà lần trước anh nói phải đưa về nhà à?”
Thẩm Đàm đáp ừm.
Thường Đình ngỡ ngàng nhìn, Thẩm Đàm bẻ một nửa bánh nhân đậu hình chữ nhật đưa cho cô, săn sóc cô bạn nhỏ.
Thường Đình tức giận nói: “Tháng sau tớ trưởng thành rồi.”
Thẩm Đàm hỏi: “Ngày mấy?”
Thường Đình: “Ngày sáu!”
“Vậy chưa tới mấy ngày nữa, để em nhìn xem, khoảng hai tuần nữa.” Khúc Huy nói: “Thẩm Đàm, đến lúc đó anh dẫn người ta đến tiệm ăn sinh nhật đi, 18 tuổi là năm quan trọng biết bao!”
Thẩm Đàm lạnh lùng nói: “Có phải cậu chưa tỉnh ngủ không?”
Khúc Huy đổi đề tài.
Xe trước cổng trường vẫn nhiều như cũ.
Khúc Huy chạy xe lượn lách làm trò, tìm một chỗ dễ trông thấy dừng lại, cứ thế lấn chiếc xe bên trái về sau.
Sau khi Thường Đình nói cảm ơn với người ta rồi xuống xe, cùng vào trường với Thẩm Đàm.
Mấy người Triệu Huy ở phía sau bọn họ nhìn nhìn với vẻ mặt hơi khó tin.
“Hai người này… xuống cùng một chiếc xe?” Triệu Huy trầm tư: “Mối quan hệ giữa hai người tốt lắm sao?”
“Tớ cũng chưa từng thấy hai người này nói chuyện mà?” Vẻ mặt người còn lại khó hiểu.
“Hơn nữa, Thẩm Bội ở Nhất Trung lần trước cũng tham gia vào chuyện của Tôn Nghị, hình như là vì Thẩm Đàm nhỉ?”
“Hai người họ có quan hệ gì?”
“Đều là họ Thẩm, có phải là… là kiểu quan hệ như tớ nghĩ?”
“OMG! Anh em à?”
Vì thế chủ đề này đã lệch sang mối quan hệ của Thẩm Đàm và Thẩm Bội, không để ý tới Thường Đình nữa.
Thường Đình cả đêm không ngủ, sáng sớm đi theo Thẩm Đàm cũng dồi dào sức sống nhưng vừa đến trường hai người tách ra thì cô lại bắt đầu buồn ngủ.
Dư Mai nhiều lần nhắc nhở cô, nghi ngờ hỏi: “Tối qua cậu thức khuya à?”
Thường Đình đáp ừm, ngã gục lên bàn, mơ mơ màng màng nói: “Tớ ngủ một lát, chỉ một lát thôi.”
Dư Mai bất đắc dĩ chọc chọc Cố Minh đằng trước nói: “Thẳng lưng lên chắn giúp cậu ấy đi.”
Cố Minh nghe theo.
Khó khăn sống sót hết ban ngày, sau khi tan học Thường Đình lại đầy sức sống.
Cô chạy vọt ra đến trước cổng trường, chờ Thẩm Đàm đi ra rồi cười híp mắt chạy tới nói: “Bạn học Thẩm! Trùng hợp thế! Về cùng nhé?”
Thẩm Đàm: “…”
Giọng nữ dịu dàng nói vào lỗ tai anh: “Cô ấy đã đứng ở đây được 8 phút.”
Trùng hợp gì mà trùng hợp.
Thường Đình không biết hành động của mình đã bị vạch trần một cách vô tình, cô còn đang chờ câu trả lời của Thẩm Đàm.
“Tớ có việc.” Thẩm Đàm nhẫn tâm từ chối cô.
Trong lòng Thường Đình hơi mất mát như bị bỏ rơi: “Vậy được rồi, một mình tớ về.”
Sao Thẩm Đàm nghe lời này giống như anh đã làm sai cái gì vậy.
Nhưng anh không mềm lòng, bỏ lại Thường Đình đi một mình.
Thường Đình lại không từ bỏ.
Hôm nay cậu có việc, không sao, tớ sẽ hẹn ngày mai.
Vì vậy ngày hôm sau tan trường vào buổi tối với cùng một địa điểm, Thẩm Đàm đi ra gặp nữ sinh tươi cười nói thật trùng hợp với anh.
Thẩm Đàm híp mắt, thấp giọng nói: “Tớ từng nói với cậu, ở trường đừng có chủ động bắt chuyện tới gần tớ, đã quên rồi ư?”
Thường Đình làm mặt ngoan ngoãn nói: “Nhưng bây giờ chúng ta đang ở ngoài trường mà.”
Hệ thống bổ sung nói: “Cách trường mười thước, đúng là ở ngoài trường thật.”
Thẩm Đàm làm như mình không nghe thấy gì, anh cụp mắt nhìn Thường Đình nói: “Được, đi thôi.”
Thường Đình như mong muốn hẹn được Thẩm Đàm cùng về nhà, thỏa mãn rồi.
“Hôm nay cậu không bận việc sao?” Thường Đình rất thấu hiểu anh hùng bộn bề công việc.
Thẩm Đàm thờ ơ đáp: “Có.” Dừng một giây sau nói: “Đi về cùng cậu xong rồi làm.”
Anh nghĩ đây là những lời mà cô gái nhỏ muốn nghe, nhưng không ngờ Thường Đình lắc đầu liên tục, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Những chuyện đó sao quan trọng bằng việc đi về nhà cùng tớ được, cậu mau về đi đừng quan tâm tới tớ, tớ một mình trở về là được rồi.”
Thẩm Đàm: “…”
Anh quá nuông chiều cô gái này sao.
Nghênh đón đôi mắt nghiêm túc của Thường Đình, Thẩm Đàm khẽ cười, nghiêng người chắn trước mặt cô buộc Thường Đình phải dừng lại.
“Thường Đình.” Giọng của thiếu niên lạnh lùng nhưng vô cùng êm tai.
Đây là lần thứ hai anh gọi tên của cô.
Thường Đình nâng mắt nhìn sang, nghe anh không nhanh không chậm nói: “Có phải cậu thích tớ không?”
Ơ?
Thường Đình mông lung chớp mắt, không hiểu sao tim đập rộn ràng càng nhanh, mà cô vô thức mở miệng phản bác lại: “Không, không phải!”
Không phải?
Được.
Thẩm Đàm tỏ ra lạnh lùng, tháo lớp ngụy trang lười biếng mà làm lộ ra vẻ mặt châm biếm vốn có của bản thân, nói: “Vậy thì tự đi về đi.”
Thường Đình: “…”
Cô thấy Thẩm Đàm không chút do dự xoay người đi về con phố phía đối diện, trong lòng khóc thầm, bên tai là tiếng tim đập giống như tiếng sấm của mình.
Cuối cùng Thường Đình vẫn đi về một mình.
Cô hơi ngẩn ngơ, trên đường nhớ lại vô số lần khoảnh khắc Thẩm Đàm hỏi mình.
Đây là có ý gì?
Sao đang tốt lành tự dưng lại hỏi như vậy?
Có phải cô thích Thẩm Đàm không.
Đương nhiên thích rồi!
Nhưng đứng trước mặt người ta sao mà nói ra được!
Vốn dĩ là làm không được mà!
Thường Đình khóc nấc, nằm ngã xuống ghế sofa, vùi mặt vào trong gối ôm mềm mại khóc hu hu.
Vào lúc cô đang khóc lóc suýt chút nữa lăn xuống sofa thì mới ngồi dậy, lấy điện thoại qua mở phần nhắn tin với Thẩm Đàm, cô chần chừ.
Dựa theo tình hình lúc nãy, Thẩm Đàm không chút do dự xoay người rời đi, chính là tức giận hay là muốn thoát khỏi phiền phức.
Không hiểu sao Thường Đình tin chắc là loại thứ hai.
Vì thế sống chết không tiếp tục liên lạc với Thẩm Đàm nữa.
Cuối cùng để điện thoại sang một bên, vẻ mặt buồn rầu ngồi ở trước cửa, nhìn hoa đang đua nhau khoe sắc trong sân thì thở dài.
Vào mùa xuân mà tình yêu đang nở rộ, vậy mà không hiểu sao cô lại bị thất tình.
Thường Đình: Ta hận!