“Lớp chúng ta có hạng một trong kì thi năng lực đó, lại còn là họ Kiều, chỉ có thể là Kiều Niệm thôi nhỉ? Sao lại có thể là tên của Kiều Khanh?”
Trương Đức Tuấn hạ giọng xuống, Lương Mẫn trong phút chốc ngạc nhiên: “Cái gì?”
Ánh mắt của Dương Liên Phong cũng bị thu hút qua đó, khi nhìn thấy hai chữ “Kiều Khanh” rõ nét ở dòng đầu tiên liền ngây người ra.
Còn chưa kịp phản ứng lại thì liền nghe thấy âm thanh kích động của Trương Đức Tuấn.
“Con nhóc này! Phiếu đáp án toán học khiến tôi mất ngủ một đêm kia chính là của em ấy! Vậy mà đáp án chọn được lại đúng hết! Thi được 150 điểm!”
Giáo viên vật lí bên cạnh cũng nói theo: “Không chỉ toán học, các môn khác của em ấy cũng đều là điểm tuyệt đối! Bài thi lí lần này khó như vậy, thế mà lại đạt điểm tuyệt đối! Vừa nãy tôi cũng có xem qua vài phiếu đáp án của mấy đứa Khương Dực, đến một bài trên 80 điểm cũng không có!”
Lời này vừa nói xong, các giáo viên của các lớp khác cũng lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, tụ tập lên xem.
Giáo viên sinh học ồ lên một tiếng.
“Thầy Lý, ông nhìn kiểu gì vậy? Môn ngữ văn của em ấy không đạt điểm tuyệt đối kìa.”
Không cần cô ta nói, Dương Liên Phong cũng đang nhìn chằm chằm số điểm 90 cay mắt, rõ nét giữa một hàng các điểm tuyệt đối rồi ngây ra một lúc lâu.
Sau đó lập tức lấy ra một tập phiếu đáp án ngữ văn, rút từ cuối ra bài của Kiều Khanh.
Ông ta lại lật phiếu đáp án ra, phần viết văn đằng sau trắng tinh, một số điểm 0 cũng vừa cay mắt vừa rõ nét đập vào mắt.
Tất cả mọi người ở đó đều giống như Dương Liên Phong, cùng nhau mở to mắt nhìn.
Giáo viên sinh học ngạc nhiên che miệng nói: “Em này còn chưa viết bài văn, mà đã đạt được 90 điểm! Các phần ngoài bài văn vậy mà lại đúng hết.”
Dương Liên Phong không hình dung ra nổi tâm trạng của bản thân bây giờ là nên vui hay nên buồn nữa.
Anh ta nhìn về hướng chủ nhiệm Trâu Hải Yến của Diệp Phàm, hỏi: “Diệp Phàm tổng cộng bao điểm?”
Trâu Hải Yến nhìn số điểm tổng 690 của Kiều Khanh, có chút đố kị ngưỡng mộ nói: “641.”
“Ồ.”
Xung quanh vang lên những âm thanh ồ à như hít một ngụm khí lạnh.
Giáo viên sinh học nói: “Bài văn chưa viết mà đã xếp hạng 1 rồi! Còn bỏ xa học sinh xếp thứ hai gần 50 điểm! Nếu như mà viết đủ bài văn, chắc có lẽ sẽ bỏ xa học sinh xếp thứ hai tận 100 điểm mất!”
Bà ấy hiển nhiên nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Xếp thứ nhất không đáng sợ, bài thi khó như thế mà thực lực tuyệt đối của hạng 1 lại bỏ xa hạng 2 bao nhiêu điểm, đây mới thật sự là khủng bố!
Cả văn phòng, chỉ có sắc mặt Giang Tuệ Tiêm là không có gì ngạc nhiên và sửng sốt.
“Kiều Khanh…. Đây không phải là em họ của Kiều Niệm đó sao?”
Có một giáo viên yếu ớt nói.
Lời này vừa dứt, ngoài Giang Tuệ Tiêm ra tất cả các giáo viên đều sửng sốt.
Trong thành phố Lương, danh tiếng của của Kiều Niệm và Kiều Khanh trong mắt giáo viên trong trường đều tương đương nhau.
Nhưng mà là một người thành tích tốt, một người thành tích kém.
Nhìn xuống thành tích cay mắt của Kiều Khanh, cũng không lạ khi có người nghi ngờ.
Lương Mẫn nghe thấy câu này, giống như cuối cùng cũng được sống lại, chân tay lạnh ngắt đều như được bơm thêm dòng máu tươi nóng.
“Hahahaha, thật là cười chết người ta rồi! Vì để giành lấy một phút có mặt mũi, khiến tôi khó xử, đến gian lận cũng dám làm! Quan trọng là gian lận lại còn làm quá trình độ lên như thế, thật sự coi các giáo viên này là lũ ngốc sao?”
Dương Liên Phong nghe thấy liền cau chặt mày lại, định che đậy sự bất an trong lòng.
“Cô Lương, lời nói không có chứng cứ thì đừng nói bừa. Phải biết là gian lận không phải chuyện nhỏ. Tùy tiện ụp cái mũ này lên, sẽ hủy hoại danh tiếng của đứa trẻ đó.”
“Nó đã làm rồi còn sợ bị hủy hoại danh tiếng? Thầy Dương, bảo vệ học sinh cũng không như thầy, không phân biệt đúng sai! Dựa vào thành tích bình thường của nó, đột nhiên thi được hạng 1 cả năm, lại còn đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, thì thử hỏi thầy tin không? Mọi người tin không?”
Quả nhiên, bà ta vừa nói xong, các giáo viên của các lớp khác đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, có người còn không nhịn được cười nhạo.
Chính vào lúc này, Giang Tuệ Tiêm đột nhiên nói: “Nếu như mọi người đã không tin tưởng thực lực của đứa trẻ này thì gọi nó qua đây là được.”