“Cái gì cơ?”
Lạc Thâm quay đầu qua nhìn, ánh mắt ngay lập tức ngây ra.
Chỉ nhìn thấy cuốn sách xuất bản “Bất diệt” mà mọi người tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không giành được, lại như cây bắp cải rẻ tiền đặt cả một đống trêи bàn của cậu ta.
Nhóm người vây lấy Kiều Niệm nghe thấy liền quay qua nhìn, ngay lập tức hít một hơi dài.
“Giỏi thật đấy.”
“Có phải mắt tôi có vấn đề không thế?”
“Chắc chắc là tôi vẫn chưa tỉnh ngủ đây mà.”
“…”
Kiều Niệm nhìn chồng sách trêи mặt bàn của Lạc Thâm, ánh mắt tràn ngập sự ngờ vực.
Lạc Thâm nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn chằm chằm đống sách như hổ chết đói chết khát, ngay lập tức dùng cánh tay ôm chặt lấy đống sách.
“Dám cướp thì tôi sẽ cho các cậu ra trò đấy.”
Nói xong dường như cậu ta nhớ tới Kiều Khanh nói gì đó, run rẩy lật mở trang bìa của một cuốn sách.
“Cạch cạch” một tiếng, chiếc kẹo ʍút̼ ở trong miệng của Lạc Thâm rơi xuống đất.
Cậu ta nhéo thật mạnh một cái vào đùi của mình: “Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ?”
Mà đi kèm với lời nói vừa dứt của cậu ta là tiếng hò hét như đập nồi đập chảo của những người xung quanh.
“Mẹ nó nó nó nó nó. Là bản có chữ ký đấy.”
“Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy chữ ký của Phong Từ đấy. Trước đây đều chỉ nhìn thấy qua màn hình điện thoại.”
“Để tôi sờ thử. Để tôi sờ thử. Để tôi chiêm ngưỡng nó.” Một người không kiềm chế được mà xông lên phía trước.”
Lạc Thâm vỗ “bốp” một tiếng đập gãy tay của cậu ta: “Đừng chạm vào. Đây là của Khanh Khanh cho tôi đấy.”
Nói xong cậu ta như kϊƈɦ động đến ngớ ngẩn, cầm cuốn sách như một món bảo bối quay đầu lại.
Giống như muốn tìm một lời khẳng định, để an ủi trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.
“Khanh Khanh, đây là ấn phẩm có chữ ký của Phong Từ đúng chứ?”
Kiều Khanh đang đọc sách về y học, nghe thấy thế cũng chẳng thèm ngước đầu lên.
“Ừm” một tiếng: “Tất cả chỗ đấy đều là ấn phẩm có chữ ký của Phong Từ.”
“Xì”
Tất cả đều là…
Tất cả đều là…
Câu nói này vang lên như sấm sét bên tai mọi người.
Lúc này cả lớp đều bắt đầu nhốn nháo hết lên.
Lúc này tất cả mọi người đều vây đến, nhìn Lạc Thâm.
Nói một cách chính xác là nhìn những cuốn sách ở trêи mặt bàn của cậu ta, ánh mắt rừng rực như có thể đốt cháy nó.
Có lẽ Lạc Thâm đã bị kϊƈɦ động quá nhiều nên đã quá quen thuộc.
Lật mở từng lớp giấy bọc của những cuốn sách khác trước ánh mắt rừng rực của mọi người.
Khi các chữ ký đầy nghệ thuật thi nhau xuất hiện, tiếng hít thở xung quanh lần lượt vang lên theo.
Đợi đến khi lật mở xong tất cả các cuốn sách, đám người này đã hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa.
Chín cuốn. Cả chín cuốn đều là bản có chữ ký.
“Tôi nghĩ rằng tôi sắp điên rồi. Mẹ nó chứ, có tổng cộng một trăm cuốn có chữ ký, ở đây lại xuất hiện chín cuốn.”
“Tôi nghĩ rằng cuộc đời này của tôi đã trọn vẹn rồi.”
“Anh Thâm, một mình anh không cần nhiều như thế đâu, bán cho tôi một cuốn đi.”
Có người bắt đầu có ý định muốn mua cuốn sách.
“Anh Thâm, cậu xem xem tôi này, tôi là người anh em thất lạc nhiều năm nay của cậu.”
“Biến biến biến. Nhận anh em vớ vẩn cái gì chứ? Đúng là không có tiền đồ mà.” Một người con trai đẩy người khác ra, nhìn về phía Lạc Thâm nói: “Bố nói có đúng không? Bố.”
Lạc Thâm: “…”
Nhìn thấy đám người dường như điên cuồng này, cậu ta không cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình mất mặt đến mức nào.
Xoa mũi, buồn cười quay đầu nhìn về phía Kiều Khanh.
Sau đó nói với những người này: “Tôi không cần nhiều đến thế, nhưng sách này là của Khanh Khanh cho, nếu các cậu muốn thì phải hỏi cậu ấy trước đã.”
Dường như chỉ trong giây lát, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về chỗ của Kiều Khanh.
Kiều Khanh kịp thời giơ tay lên ngắt lời bọn họ trước khi bọn họ mở miệng ra nói: “Cho ai thì người đó có quyền quyết định, đừng đến làm phiền tôi.”
Lạc Thâm phụt cười, chỉ về phía cậu con trai gọi mình là bố: “Không có phần của cậu đâu, trong buổi họp phụ huynh dẫn dắt mọi người châm chọc Khanh Khanh.”
Cậu ta lại đưa tay ra chỉ vào vài người: “Cậu, cậu, cậu, cậu, cậu cũng không có, trong buổi họp phụ huynh khi thấy Khanh Khanh bị châm chọc, cười vui hơn ai hết.
Những người còn lại, ai là người hâm mộ của Phong Từ thì đến lấy. Nhớ đấy, là Khanh Khanh cho các cậu đấy.”