Mọi người chỉ chăm chăm vào việc hỏi han kϊƈɦ động, chứ không hề chú ý tới biểu cảm quẫn bách của Kiều Niệm.
Sai khi Khương Dực hỏi xong, bàn tay nắm lấy quai cặp sách của Kiều Niệm siết chặt lại, cố gắng mở miệng.
“Thành thật xin lỗi, dì của tôi nói rằng khi dì ấy tới tìm tổng biên tập Tôn thì bản có chữ ký đã bán hết mất rồi.”
Nụ cười trêи gương mặt của Khương Dực khựng lại, những người khác đang hừng hực khí thế muốn dùng tiền để mua được một cuốn có chữ ký cũng tỏ vẻ thất vọng.
Nhưng vẫn còn người kỳ vọng hỏi: “Thế bản không có chữ ký thì sao?”
“Đúng thế đúng thế, vốn dĩ tôi không dám mơ ước đến bản có chữ ký, có bản không có chữ ký cũng được. Hôm qua tôi không giành được gì hết.”
“Có bản không có chữ ký tôi cũng bằng lòng trả giá gấp mười lần.”
Kiều Niệm cảm thấy rất mất mặt.
Vừa định mở miệng ra nói rằng mình không mua được liền nghe thấy chỗ ngồi phía trước có người cầm cuốn sách vừa mới nhận được đứng dậy đầy hãnh diện.
“He he he, tôi mua được rồi. Mặc dù chỉ là bản không có chữ ký, nhưng cũng rất mãn nguyện rồi.”
Kiều Niệm ngay lập tức tái mét mặt, nếu như không ai mua được bản không có chữ ký thì xem như cô ta không quá mất mặt.
Nhưng không ngờ lại có người mua được.
Lời vừa định nói thì Kiều Niệm lại đổi ý: “Bản không có chữ kỹ thì có vài cuốn, nhưng mà bọn trẻ nhà họ hàng cũng muốn có nên tôi đã chia cho bọn họ rồi.”
“Á.”
“Thật thế sao?”
“Không phải đấy chứ? Ngày hôm đó không phải đã nói rõ là sẽ giúp chúng tôi mua rồi hay sao?”
Mọi người ở xung quanh cuối cùng không kiềm chế được nữa bắt đầu mắng nhiếc.
“Đúng thế, nếu như lúc đầu không nói là sẽ mua giúp chúng tôi, cậu thiên vị họ hàng nhà cậu thì thôi đi, nhưng đã nói rõ rằng sẽ mua giúp chúng tôi rồi mà còn đưa sách cho họ hàng của cậu nữa?”
Có người không biết là cố tình hay vô tình lại hỏi một câu.
“Kiều Niệm à, tôi không mong ước rằng sẽ mua được, cho tôi mượn cuốn của cậu đọc được không? Tôi đọc xong sẽ trả, đảm bảo không làm hỏng của cậu. Tôi thề đấy.”
Kiều Niệm ngay lập tức câm nín, trong lòng thầm mắng chửi người này không ra gì: “Tôi… Tôi không mang.”
Cô ta nói xong câu này, xung quanh bắt đầu có người thút thít.
“Sao lại không mang cơ chứ? Rõ ràng là không mua được chứ gì.” Vẫn là người này, không hề khách sáo mà nói thẳng ra những suy đoán trong lòng của mọi người.
“Đúng thế, tôi đã muốn nói ra từ lâu rồi, từ lúc vừa mới bước vào đã ngập ngừng ấp úng rồi, không mua được thì cứ nói là không mua được, việc gì phải nói dối cơ chứ?”
“Rốt cuộc là lấy dũng khí ở đâu ra mà nói là mua được hai ba cuốn có chữ ký, không có chữ ký thì nhiều hơn, kết quả thì sao? Lãng phí tình cảm của tôi.”
“Đúng thật là cầu người không bằng cầu mình.”
Lạc Thâm ở một góc nghiêng đầu, ngậm kẹo ʍút̼, bật cười hả hê.
May mà cậu ta đã nhịn được không đi cầu xin cô ta.
Kiều Niệm cắn môi đến tái mét, cúi gằm đầu xuống không nói lấy một lời.
Khương Dực cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vẫn rất ga lăng đưa tay ra xoa đầu cô ta: “Không sao, không cần để tâm đến những lời người khác nói.”
“Đúng thế.” Từ Oánh Oánh, bạn cùng bàn của Kiều Niệm tiến tới, bất bình thay cho cô ta nói: “Vốn dĩ việc mua sách của Phong Từ đã giống như đi đánh trận rồi, không mua được lại đi trách Niệm Niệm à? Chí ít thì cậu ấy đã có tấm lòng giúp đỡ các cậu. Không phải các cậu không mua được hay sao? Các cậu có tư cách để chế giễu cậu ấy hay sao?”
Lời nói của cô ta vừa dứt liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Nhường đường một chút.”
Hóa ra là đám đông vây lấy Kiều Niệm ở ngoài cửa đã chặn cứng đường đi.
Nhóm người tụ tập ngay lập tức nhường ra một lối đi cho Kiều Khanh.
Kiều Khanh xách theo cặp xách về đến chỗ ngồi của chính mình.
Lạc Thâm nghiêng đầu qua, vừa định nói với cô về chuyện xảy ra sáng nay.
Ánh mắt nhìn nhìn về phía chiếc cặp sách căng phồng của cô, hỏi bâng quơ: “Trong cặp sách của cậu đựng thứ gì thế?”
Kiều Khanh không nói gì, kéo mở khóa cặp sách, lấy một chồng sách có chữ ký từ trong cặp sách ra, ném lên mặt bàn của Lạc Thâm: “Cho cậu đấy.”