Hà mẹ không thường tới bên này, thỉnh thoảng tới một lần cũng là ban ngày - thời điểm Diệp Tầm ở trường học, cho nên lâu như vậy, hai bên đều không đụng mặt, nghe thấy Diệp Tầm gọi, vẻ mặt bà hơi phức tạp, chần chờ một lúc lâu không mặn không nhạt ừ một tiếng, rồi sau đó vào cửa.
Diệp Tầm thả túi đựng rác ở ngoài cửa, rửa sạch tay rót nước cho bà.
Đại khái có chút không ủng hộ, Hà mẹ từ đầu tới cuối đều vẻ mặt căng thẳng, Diệp Tầm trái lại hiểu chuyện, biết chủ động tìm đề tài, Hà mẹ đơn giản hỏi mấy vấn đề, cô nhất nhất trả lời đúng sự thật, khi biết Diệp Tầm mới 22, Hà mẹ nhất thời nhíu mày.
Trong lúc nhất thời ngay cả không khí cũng cô đọng lại, rõ ràng, bà không quá có thể tiếp thu, nhưng chung quy không biểu hiện thái quá, hòa hoãn hồi lâu, lời nói nhỏ nhẹ cùng Diệp Tầm hàn huyên nửa giờ.
Xế trưa, Hà Dư lấy hàng trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai người ngồi trò chuyện ở trên sô pha, đầu tiên là ngẩn người, sau đó phản ứng nhanh chóng gọi: "Mẹ."
Nghiêm túc trên mặt Hà mẹ đã bớt đi rất nhiều, chỉ hơi gật đầu.
Hà Dư có chút chột dạ, liếc nhìn Diệp Tầm, đối phương cũng nhìn nàng một chút.
Ba người cùng ăn cơm trưa, bởi vì buổi chiều phải mở cửa tiệm, Hà Dư không có thời gian tiễn Hà mẹ, mà là Diệp Tầm đi tiễn.
Một tiễn này, liền tiễn đến giờ ăn cơm tối mới trở về. Hà mẹ tuy rằng có ý kiến đối với tuổi tác của Diệp Tầm, nhưng không làm khó quá nhiều, nghĩ tới cũng bình thường, trải qua hôm nay, bà đại khái hiểu rõ nguyên nhân Hà Dư giấu diếm người, người này ấy mà, tuổi lớn liền lười đi lăn qua lộn lại mà gây khó dễ, bà cũng đã nghĩ thông, chuyện của tiểu bối để bọn họ tự quyết định tự chịu trách nhiệm, bà liền bế bé con đánh một chút bài, thoải mái dưỡng lão.
Diệp Tầm làm sao không hiểu những lo lắng này, những ngày nhàn rỗi kế tiếp, cô thỉnh thoảng về nhà cùng Hà Dư, cùng Hà mẹ và mấy chị em bạn già của bà đi dạo phố, hoặc là tặng chút quà nhỏ.
Hà Dư tương đối quan tâm việc học của Diệp Tầm, nàng không học nghiên, không đặc biệt hiểu biết cuộc sống học tập của nghiên cứu sinh, sáu tháng cuối năm, nàng vẫn luôn tra tài liệu liên quan cùng với đại học T bên kia, cũng chuẩn bị cho Diệp Tầm rất nhiều đồ vật có thể sẽ dùng đến.
Khương Vân nói nàng giống bà mẹ già, còn nhọc lòng hơn cả cha mẹ Diệp gia.
"Bây giờ đi học áp lực lớn," Nàng ôn nhu nói, "Tớ cũng không giúp được gì."
Khương Vân trêu ghẹo nói: "Em ấy còn chưa đi đã như vậy, nếu thật đi rồi tớ thấy cậu cách ngày là có thể bay đến Bắc Kinh đi."
Hà Dư mỉm cười, không biện giải.
.
Có thể là bởi vì sắp sửa yêu xa, thời gian còn lại trôi qua vô cùng nhanh, giống như cát trong phễu vậy, càng gần đến cuối tốc độ chảy xuống lại càng nhanh. Diệp Tầm nhàn hạ, thỉnh thoảng tới trường một chuyến, những lúc còn lại đều ở cửa tiệm hỗ trợ, hai người một tuần ít nhất phải làm hai lần, hiện giờ cô đã đạt tới trình độ xuất sư, không cần Hà Dư dạy liền biết nên làm như thế nào.
Đã quen với cuộc sống dễ chịu như vậy, Hà Dư lại càng thêm không nỡ.
Nhưng thời gian chung quy vẫn sẽ tới ngày đó. Tháng chín năm sau, nàng đưa Diệp Tầm tới đại học T báo danh, nán lại ở Bắc Kinh hai ngày sau đó quay về Trùng Khánh.
Ngày đầu tiên tách ra, mọi thứ giống như bình thường, ngày hôm sau, trong lòng bắt đầu có chút vắng vẻ, khi đến ngày thứ ba, dần dần cảm thấy không thích ứng, mặc dù trong thời gian này nhắn tin, điện thoại không ngừng.
Yêu xa cần thời gian thích ứng, nàng đang ở vào giai đoạn này.
Buổi tối ngày thứ tư, khoảng 10 giờ rưỡi, Diệp Tầm gọi điện tới, lúc đó nàng mới vừa tắm xong.
Nghe máy, đối phương chỉ nói năm chữ —— "Em đang ở trước cửa."
Nàng sửng sốt một chút, đầu trống rỗng mà mở cửa, nghênh diện liền bị chặn ngang ôm lấy.
Nàng muốn nói chuyện, nhưng Diệp Tầm trở tay đóng cửa lại liền hôn nàng, một bên hôn một bên lột bỏ bộ đồ ngủ vướng bận kia.
Giờ phút này không lời thắng có lời, toàn bộ niệm tưởng dùng hành động để biểu đạt.
Hà Dư dựa lưng vào tường bám lấy hai vai cô......
......
"Nhớ chị ——"