Đầu tháng tư, Hà Dư chọn trúng một căn hộ khu Du Trung, hơi đắt, nhưng vị trí không tồi, sau hơn nửa tháng chờ đợi xem xét quyết định mua, quy trình mua nhà hơi phức tạp, cộng thêm trang trí cùng công việc cửa hàng, đủ loại việc lớn việc nhỏ chồng chất cùng lúc, thời gian thoáng một cái đến mùa hè, nhà mới vẫn chưa vào ở.
Hà Dư không sốt ruột, nhà thuê bên này đóng tiền thuê một năm, nàng tính toán chờ tới lúc hợp đồng sắp đến hạn sẽ dọn qua.
Đợi đến nửa cuối tháng chín, chuyện Diệp Tầm bảo nghiên cơ bản đã trần ai lạc định*, mọi thứ đều vô cùng trôi chảy, kế tiếp là một đoạn thời gian tương đối bận rộn, nàng có rất nhiều học nghiệp và việc cá nhân cần phải xử lý.
(*) Trần ai lạc định: ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả.
Mà bảo nghiên một khi xác thật, cơ hội hai người dính ở một chỗ cũng càng thêm nhiều, 1503 gần như bỏ trống, Diệp Tầm đem đồ dùng sinh hoạt của bản thân từng cái từng cái dọn qua 1504, bắt đầu là dụng cụ vệ sinh cá nhân, sau đó là những thứ như máy tính này đó, dần dần ngay cả quần áo cũng xách qua đây.
Hà Dư nhìn vào trong mắt, không ngăn cản, dù sao chỉ còn dư hơn nửa năm thời gian, cũng thuận theo cô.
Hôm nay Hà gia mời họ hàng ăn cơm, Hà Dư phải đi ra ngoài một chuyến, vừa vặn phòng thí nghiệm Diệp Tầm bọn họ làm tiệc tụ họp, hai người cùng đi ra cửa, đi đến cửa tiểu khu, Hà Dư giúp Diệp Tầm sửa lại quần áo một chút mới rời đi.
Địa điểm ăn cơm tại một nhà hàng Giang Hồ nào đó nổi tiếng ở Quan Âm Kiều, đoàn họ hàng nhiệt tình, từng người nói tới nói lui liền nói tới Hà Dư, cười hỏi Hà mẹ: "Tiểu Dư 27 rồi nhỉ, dự định khi nào mang một đứa con rể về cho bà thế?"
Hà Dư chợt ngừng, anh trai chị dâu - tất cả đều nhìn nhau không nói lời nào, Hà mẹ thoải mái hào phóng nói: "Đã có rồi."
Họ hàng truy hỏi: "Chà, chúng tôi đều không biết, chuyện khi nào, người ở đâu?"
"Vùng khác, người cũng không tệ lắm." Hà mẹ dùng dư quang liếc nhìn Hà Dư, nói xong khéo léo mà dời đề tài.
Ba cô sáu bà tụ một chỗ nói chuyện nhà cửa mãi không hết, thẳng đến lúc tan tiệc đều còn đang nói mấy thứ này.
Hà Dư hỗ trợ tiễn khách, Hà mẹ đứng bên cạnh nàng, một mặt nghe họ hàng nói chuyện phiếm, một mặt dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được, nói: "Người ở đâu?"
Hà Dư ngẩn người, đúng sự thật nói: "Bắc Kinh."
Hà mẹ chỉ gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Đến tột cùng khi nào dẫn Diệp Tầm đi gặp gia trưởng, Hà Dư có chút rối rắm, lúc trước nghĩ đối phương còn đang học đại học không tốt lắm, trước mắt lại suy xét đến còn phải học nghiên, rốt cuộc chưa đi làm, chúng quy vẫn cho người ta cảm giác tương đối nhỏ, nhưng cứ để như vậy cũng không được, cứ thế mãi đảm bảo Hà mẹ sẽ có ý kiến.
Nàng suy nghĩ có nên trước tết dẫn về nhà gặp một chú rồi nói sau hay không.
Nàng tính toán qua đợt này trưng cầu ý kiến Diệp Tầm một chút, nếu như đối phương nguyện ý liền quyết định như vậy đi.
Nhưng "Ngoài ý muốn" lặng lẽ cứ vậy mà tới ——
Buổi sáng thứ bảy, Hà Dư thức dậy từ sớm dự định đi ra ngoài lấy hàng, mới vừa mặc áo xong, Diệp Tầm liền đeo bao ngón tay đánh úp tới, ôm nàng "Tập thể dục buổi sáng", Hà Dư chưa bao giờ nũng nịu, khép mắt dựa vào đầu giường hưởng thụ.
Em tới chị đi hai lần mới kết thúc, rửa mặt một phen lại ra cửa, để lại Diệp Tầm ở nhà một mình.
Trên mặt đất hỗn độn, đồ vật đã dùng qua tùy ý ném ở mép giường, Diệp Tầm trước ngủ nướng một hồi, 10 giờ rưỡi mới chậm rì rì dậy thu dọn, chờ quét dọn xong, khi đang chuẩn bị đổi giày đi ra ngoài vứt rác, chuông cửa vang lên.
Ngoài Khương Vân và A Ninh, thường sẽ không có những người khác tới, cô không nghĩ nhiều, lập tức trực tiếp mở cửa.
Cửa vừa mở ra, hai người trong ngoài đều ngẩn ra.
Khuôn mặt người ngoài cửa có mấy phần giống Hà Dư, không cần đoán, Diệp Tầm cũng biết đối phương là ai —— Hà mẹ.
Hà mẹ nghiêm túc chăm chú đánh giá cô, thấy trong tay cô xách túi đựng rác, sắc mặt hơi chút hòa hoãn.
"Bác gái." Diệp Tầm đẩy cửa mở rộng ra, quy củ gọi.