Lục Anh liền rụt cổ lại như một đứa con nít.
Đình Nghi quay sang Lâm Khả, cười khuẩy.
- Cậu tìm mình có chuyện gì không?
- À~ chẳng qua mình muốn mời cậu đi ăn gì đó.
- Ăn hả? Được thôi. Chúng ta đi.
Đình Nghi dạng dĩ nắm cánh tay Lâm Khả kéi đi, không màn đến Lục Anh bạn tri kỉ của mình.
Lục Anh đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn Đình Nghi và Lâm Khả đi xa.
Tôi cũng muốn đi ăn!
Đình Nghi về nhà....
- Dì Du con về rồi.
Đình Nghi chào nhưng không nghe dì Du đáp trả. Lòng hơi bất an. Đình Nghi nhanh chóng tháo giày, chạy đến phòng dì Du.
- Dì Du, dì Du! Dì có trong đó không? Dì ơi... Dì...
Bỗng cánh cửa chính lại mở ra.
- Dì đây.
Đình Nghi quay lại, há hốc mồm, tay run run đưa lên chỉ hướng dì Du.
- A...a....anh.
Dì Du nhìn sang bên cạnh, cười.
- Cậu ấy là Triệu Minh. Khi nãy dì lại hạ đường huyết, may gặp cậu ấy, dì mới về được nhà.
Nghe dì Du vừa bảo bị hạ đường huyết, Đình Nghi lo lắng chạy đến nắm lấy tay dì, lo lắng hiện rõ lên sắc mặt Đình Nghi.
- Dì không sao chứ?
Dì Du cười nhạt.
- Không sao. Không sao rồi.
Tay Triệu Minh vẫn đang đở dì Du, Đình Nghi liền gở tay Triệu Minh ra và thay tay mình vào đó.
- Dì vào nhà đi.
Dì Du vẫn cười.
- Dì đi được. - Sau đó dì nhìn sang Triệu Minh. - Cậu cũng vào nhà chơi một chút.
Triệu Minh gật đầu. Đình Nghi liếc mắt nhìn Triệu Minh một chút rồi sang quay đở dì Du vào nhà.
- Chậm thôi! Chậm thôi!
Đình Nghi đưa dì Du vào phòng.
- Dì nghỉ một chút đi.
- Được rồi.
Đình Nghi rót hai tách trà ra ngoài phòng khách. Đặt chúng xuống bàn, Đình Nghi cũng tiện ngồi xuống.
Không gian trong phòng khách ngượng ngạo khó tả. Hai người chỉ biết nâng tách trà uống, một lát vẫn không nói được câu gì.
Sau đó...
- C...cảm...cảm ơn anh....đ....đã....đã đưa dì Du về nhà.
Triệu Minh cười.
- Không có gì.
Không khí lại tiếp tục ảm đạm.
- Tôi/Em có chuyện muốn nói.
Hai người bất giác đồng thanh, rồi lại bất giác im lặng. Đặt tánh trà xuống, Triệu Minh lên tiếng.
- Tôi nói trước vậy. Em và Lâm Thức có vẻ rất hạnh phúc. Cậu ta là bạn tôi, tôi xin chúc mừng hai người.
Đình Nghi ánh mắt trùng xuống.
Triệu Minh nói như thế là có ý gì? Anh ấy nói như thế thì mình biết nói làm sao nữa?
Tâm trạng Đình Nghi rối bời. Có cố gắng an thần, Đình Nghi vẫn không ngăn được đôi mắt ứ động nước. Đình Nghi nén lại, giọng nghẹn ngào.
- Phải. Rất vui vẻ. Vui hơn khi tôi yêu đơn phương ai đó.... Hết lòng vì ai đó.....
Mọi hoạt động của Triệu Minh dừng lại. Sau đó anh cười trừ, đứng dậy.
- Tôi có việc. Tôi đi đây....
Đình Nghi không nói thêm câu tạm biệt, cứ để Triệu Minh tới được thì đi được. Cánh cửa đóng lại, cảm xúc mới thật sự tuôn trào.
Đình Nghi ôm mặt khóc lớn.
Triệu Minh từng bước nặng nề.
Đúng là hai người yêu nhau sao lại hành hạ nhau như vậy?....
Không thể hiểu được lòng người....
Không thể hiểu được...
" Mùa đông thật sự đến rồi!
Lạnh lẽo quá! Cô độc quá!
Phải chăng lại ước người không cần mình ở bên cạnh mình?
Đừng ngu ngốc như thế!
Người đã không cần mình chắc chắn không thể nào ở cạnh mình. Có cố chấp níu người đó thì mãi mãi cũng không thể được....
Bất khả thi!
Thôi bỏ đi... Gần một tháng rồi, anh ta cũng không thấy đâu...."
- Gì thế này? Sao mình lại ghi như thế? Không phải mình nhớ Lâm Thức chứ? Không! Không thể nào....
Đình Nghi cười ngốc.
- Mình mà lại đi nhớ tên phiền phức ấy sao? Không thể nào. Không thể nào. Đi ngủ thôi. Cứ suy nghĩ lung tung mình thành con khùng mất.
Nhảy ào lên giường, Đình Nghi nhắm mắt lại.
Lâm Thức trằn trọc trên giường.
" Con phải kết hôn với An Nhã. Hai gia đình chúng ta mới xứng đôi. Với lại hôn nhân này mới có thể giúp công ty ta càng ngày càng lớn mạnh. "
" Tôi thấy được tấm chân tình của cậu cho Đình Nghi của tôi. Nếu được tôi xin cậu cố gắng ở bên con bé."
Giữa sự nghiệp và tình yêu nên giữ cái nào là phù hợp?...
_______________
Lâm Thức từ trong phòng Đình Nghi đi ra, bước xuống lầu. Dì Du dứng ngay dưới cầu thang chờ. Thấy dì, Lâm Thức cúi chào lễ phép.
- Cậu có thể nói chuyện với tôi một chút không?
Lâm Thức gật đầu.
- Cậu ngồi đi.
- Vâng.
- Nói thật thì trông cậu khá quen. Tôi già rồi thật sự không nhớ rỏ là như thế nào.
- Vâng.
- À. Tôi thấy được tấm chân tình của cậu cho Đình Nghi của tôi. Nếu được tôi xin cậu cố gắng ở bên con bé. Con bé từ nhỏ đã chịu khổ nhiều rồi. Nếu cậu ở cạnh con bé thì tốt. Nhà cậu phát đạt như thế chắc sau này sẽ giúp con bé lấy lại những thứ đúng là thuộc về nó.
- Vâng. Cháu sẽ cố gắng. Như dì ạ, dì vừa nói lấy là lấy gì?
- Không giấu gì cậu. Lúc nhỏ Đình Nghi nó là một cô tiểu thư, nhưng không may cha mẹ lại qua đời quá sớm. Gia đình bên bác, chú của nó âm mưu thâu tóm tập đoàn của cha mẹ Đình Nghi. Rồi không ai chấp nhận nuôi nấn nó. Thật sự quá độc ác. Tôi lúc đó chỉ là một cô người hầu thân cận cha mẹ Đình Nghi thật sự không có cách giúp con bé dành lấy. Nay tôi gặp cậu, biết cậu có lòng với con bé, nhà cậu cũng giàu có, thế lực cũng có mong cậu giúp con bé. Thân già này, chỉ có Đình Nghi là báu vật, không chồng con không còn gì khác, trong người cũng không tốt, không thể nào cứ ra đi như vậy mà không giúp cho Đình Nghi tìm lại cuộc sống sung sướng như xưa. Tôi nói cậu hiểu chứ?
- Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ cố gắng. Nhưng thật ra thì, Đình Nghi em ấy không nhớ ra cháu, không hiểu tấm lòng của cháu...
- Cậu từng biết Đình Nghi phải không? Tôi nhớ mang máng mà.
- Cháu từng gặp Đình Nghi lúc nhỏ. Theo cháu nhớ là khi tang lễ.
Dì Du nghĩ ngợi.
- Phải rồi. Cậu chính là cậu nhóc chơi với Đình Nghi..