Đình Nghi và Lâm Khả quay người sang. Giọng Lâm Khả hứng khởi.
- An Nhã.
Hai người ôm nhau một cái vui vẻ.
- Lâu rồi không gặp.
- Ừ lâu rồi không gặp.
Vừa cười nói thật tươi đó, ánh mắt liếc sang bên cạnh thấy Đình Nghi, sắc mặt An Nhã chuyển biến nhẹ, nụ cười nhạt đi.
- Cậu cũng ở đây?!
Lâm Khả nhìn theo ánh mắt An Nhã nhìn Đình Nghi rồi quay sang cười trừ.
- Do tớ mời đến.
An Nhã khá ngạc nhiên nhìn Lâm Khả.
- Cậu mời?
Đình Nghi cũng chợt nhớ ra chuyện gì đó liền nhanh chóng kéo lấy áo Lâm Khả.
- Lâm Khả chỉ tôi nhà vệ sinh ở đâu đi. À không dẫn tôi đi luôn đi. Tôi sợ mình lại đi lung tung.
Lâm Khả nhìn Đình Nghi trìu mến.
- Được. Tôi dẫn cậu. An Nhã tớ đi một chút.
An Nhã cười, gật đầu. Hai người kia bỏ đi, An Nhã nhấp một chút rượu.
Là bạn gái Lâm Thức mà Lâm Khả lại mời dự tiệc. Đúng là có uẩn khúc! Lâm Thức anh lừa em.
An Nhã nở một nụ cười gian, lại nhấp thêm một chút rượu, sau đó bước đi.
Lâm Khả nắm tay Đình Nghi dẫn đến trước phòng vệ sinh. Vừa đến nơi Đình Nghi liền rút tay, Lâm Khả có chút hụt hẫn.
- Cậu vào đi.
Đình Nghi cười ngượng.
- À được. Cậu chờ tôi nhé.
- Ừ.
Đình Nghi đi vào trong. Đóng cửa lại, Đình Nghi thở dài một hơi.
Thật may mình kịp nhớ ra... Nhưng tại sao mình lại giữ bí mật chứ? Để cô An Nhã nói hết ra thì.... À không được! Không được! Mình sẽ phụ lòng Lâm Khả mất. Làm sao đây? Làm sao đây?
Đình Nghi nghĩ ngợi, hơi nhau mày, bước chân lung tung.
Một lúc suy ngẫm rồi dừng lại.
- Phải. Phải nói với Lâm Khả! Và chấm dứt với Lâm Thức. Day dưa mãi tim mình không chịu nổi! Đúng phải làm như vậy!
Đình Nghi hít một hơi lấy tinh thần rồi nắm chốt cửa mở ra. An Nhã đứng ngay đằng trước mặt cô.
Hai người nhìn nhau. An Nhã ánh mắt hơi sắc bén, nhếch nhếch môi nham hiểm. Đình Nghi hơi sợ sệch, liền né ánh mắt, lách sang một bên đi tiếp.
- Tôi không biết cô và Thức ca có quan hệ gì! Nhưng nhất định Thức ca phải là của tôi. Cô đừng mong tranh dành.
Đình Nghi nghe xong, nhanh chân đi tiếp.
Tôi không phải sợ cô chỉ là tôi không muốn nghe những điều vớ vẩn và không thích day dưa.
Lâm Khả vẫn đứng chờ. Đình Nghi đi ra.
- Để cậu chờ mệt phải không? Xin lỗi.
Đình Nghi cười. Lâm Khả xoa đầu Đình Nghi.
- Không sao. Đi thôi.
Đình Nghi có ý né nhưng không được.
Hai người lại đi ra sảnh. Mọi người vẫn đang khiêu vũ với nhau. Không khí lãng mạng vô cùng. Lâm Khả liền quay sang Đình Nghi, chìa tay ra
- Nhảy với tôi một điệu được chứ?
Đình Nghi ngơ ngác
- Tôi không biết nhảy.
- Dễ thôi tôi chỉ cậu.
- Nhưng..
- Nào nhanh lên.
Lâm Khả liền nắm tay Đình Nghi kéo đi.
- Nào chậm thôi nhé.
Đình Nghi gật đầu. Lâm Khả cười.
- Nào. Phải, trái, ngang, trái, phải, ngang........
Họ khiêu vũ với nhau ngay giữa sảnh, dưới ánh đèn vàng nhạt nhạt....
- Đình Nghi tôi đưa cậu về nhé!
- Không cần đâu, tôi tự về được mà. Hôm nay tôi cứ bám lấy cậu rồi. Ngại quá!
- Không sao. Tôi tự nguyện mà. Thế cậu về đi nhé.
- Được. Tạm biệt. Ngủ ngon.
- Tạm biệt.
Lâm Khả đóng cánh cửa lại. Chiếc taxi dần lăn bánh, ra hết con đường, chiếc xe lại dừng lại. Đình Nghi vừa nhìn sang thì Lâm Thức ngồi vào xe.
- Anh....
- Anh đưa em về.
- Tôi...
- Chú chạy xe đi.
Đình Nghi khó chịu quay đi.
- Sao em lại như thế với anh trong khi lúc nào cũng vui vẻ với em trai của anh chứ?
- Anh chỉ mang lại rắc rối cho tôi thôi.
- Rắc rối gì?
- Người yêu cũ An Nhã của anh đấy lúc nào cũng xuất hiện cứ như ma.
- Em sợ cô ấy sao?
- Cô ấy làm gì tôi phải sợ chứ? Chỉ là không thích gặp. Hôm trước tôi còn đứng ra bảo vệ cô ấy không ngờ anh lại biến tôi thành người yêu trên trời rơi xuồng. Làm tôi trở thành đạo đức giả rồi.
Lâm Thức bậc cười.
- Em thật suy nghĩ nhiều quá.
Đình Nghi nhìn Lâm Thức.
- Tôi nói đúng không phải sao? Anh chỉ mang lại tai hoạ. Cả mấy hôm trước gọi tôi là "em yêu" trước mặt Triệu Minh làm tôi không biết phải làm sao đây?
- Triệu Minh? Hôm ấy cậu ta ở đó sao?
- Phải. Tôi thấy như thế.
- Em còn thích cậu ta sao?
- Tôi nghĩ tôi vẫn còn cơ hội. Cố gắng thêm một chút.
- Đúng là đồ ngốc.
- Anh...
Đình Nghi không muốn nói nữa, nhìn ra cửa xổ. Khung cảnh bên ngoài nhộn nhịp. Bất chợt lại ngủ đi.
Lâm Thức nhìn sang, thấy Đình Nghi đang ngủ ngon lành. Cố ý vuốt nhẹ mái tóc Đình Nghi, môi mỉm nhẹ.
Chiếc xe taxi dừng lại trước đường nhà Đình Nghi. Lâm Thức bế Đình Nghi ra khỏi xe, trả tiền rồi bế Đình Nghi về nhà.
Đình Nghi vẫn ngủ ngon trong vòng tay Lâm Thức, không biết gì cả.
Dì Du ra mở cửa.
- Phiền cho cậu quá.
- không sao thưa dì.
- Bế nó lên phòng giúp tôi luôn cậu nhé.
- Được ạ.
Lâm Thức bế Đình Nghi về phòng, đặt cô nhẹ nhàng lên giường. Không biết Đình Nghi mơ gì lại ôm chặt Lâm Thức, nói mớ.
- Ba. Ba ơi! Mẹ. Mẹ ơi!
Lâm Thức thở dài một hơi, rồi nhẹ nhàng mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Đình Nghi rồi gở tay Đình Nghi ra, đi về.
Ngủ ngon cô bé!......
Kì thi trước khi nghỉ đông....
- Oa~~ cuối cùng cũng xong rồi! Sắp được nghỉ dài rồi. Ya~~~
Đình Nghi hứng khởi. Lục Anh ủ rủ.
- Tao không chịu được lạnh đâu.
- Con ả này. Này đã chịu bao nhiều cái lạnh rồi mà còn bảo không chịu được.
- Tao lạnh là lạnh tâm hồn này. Haizzz...
- Thôi đi. Tâm với chẳng hồn.
- Mày có người yêu rồi mới không biết...
- Đình Nghi có người yêu rồi sao?
- Lâm Khả?! Cậu đừng nghe con ả này nói sàm.
Đình Nghi nhéo Lục Anh một cái.
- A~~ đau.
Đình Nghi trừng mắt nhìn Lục Anh.