"Cô nói gì?!"
Tô Tứ Phương cản lại Mục Dung, biểu cảm nghiêm túc chưa từng có: "Cô tỉnh táo lại, Đồng sư tỷ hi vọng hơn bất kỳ ai chuyện tiểu Tang thí chủ trở về!"
Tang Đồng bình tĩnh nói: "Đừng cản cô ấy."
Mục Dung siết chặt nắm đấm, nhưng cũng không làm gì quá kích động với Tang Đồng: "Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau cứu người, tại sao cô lại làm vậy?"
...
"Xem như cô dùng cấm thuật có thể cứu em ấy về, em ấy sẽ vui sao? Nhìn dáng vẻ này của cô, cả đời em ấy làm sao quên được, tại sao không chịu tin tưởng tôi, chuyện này bất luận phải trả giá thế nào cô cũng không nên đi vòng qua tôi!"
Tô Tứ Phương buông tay, nói khẽ: "Mục thí chủ, xin lỗi."
Tang Đồng há to miệng, nhưng lời muốn nói vẫn nuốt vào trong, nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ làm việc chị gái nên làm."
Mục Dung quát: "Cô không có quyền làm như vậy!". Sau đó chạy ra khỏi phòng.
Mọi người trong phòng đều im lặng, chứng kiến hết thảy Hoa Vân Nguyệt liên tục thở dài trong lòng.
Cô và mọi người qua lại không lâu, nhưng Mục Dung và Tang Đồng là hai người có tính cách và khí chất đặc biệt nhất. Chuyện thành ra như vậy, ngay cả cô là người ngoài tỉnh táo cũng không có cách nào nói chính xác ai đúng ai sai.
Trận bi kịch này kết quả đã định, có lẽ Tang Đồng thật sự sai lầm sao?
Thử hỏi trên đời này có bao người thà hy sinh chính mình đổi lấy người thân?
Con người đều là ích kỷ, nếu như chuyện này phát sinh trong gia đình bình thường, có lẽ ban đầu sẽ cực kỳ bi thương sau đó từ từ chấp nhận, theo thời gian rồi cũng sẽ thoát được bóng ma đeo bám.
Chí ít Tang Đồng không hề từ bỏ, cho dù là một chút hy vọng cô cũng muốn thử một lần, dù kết cuộc thê thảm vô cùng.
Hai chân Tang Đồng hoàn toàn mất đi cảm giác, chỉ có thể dùng hai tay chống đỡ thành giường chật vật nằm xuống.
Kéo chăn mền lên người, cô lại cật lật dùng tay xoay hai đùi, nhìn thôi cũng làm người ta đau lòng.
Tô Tứ Phương an tỉnh đứng nhìn, không qua hỗ trợ.
Tang Đồng đưa lưng về phía mọi người, không nói thêm gì.
Hai người lui ra, trầm mặc cùng bước trên hành lang thật dài.
Tận đến khi không nghe được âm thanh nào, Tang Đồng mới tựa đầu vào gối, trong phòng quanh quẩn tiếng khóc bi thương.
Du nhi, chị có lỗi với em.
Chị đã làm tất cả những chuyện chị nghĩ rằng hữu dụng rồi....
Điều cuối cùng chị có thể làm là vì em tổ chức một tang lễ đàng hoàng.
"Chị không bảo vệ được cho em, cũng có lỗi với Mục Dung, ngày đó, là em cứu chị đúng không?"
Đêm cô thi triển Nghịch Thiên Cải Mệnh, lúc Tang Đồng đưa mảnh giấy viết bát tự của Tang Du vào trong khe nứt, bên trong phát ra lực hút rất lớn, Tang Đồng cảm giác được hồn thể của mình cũng muốn bị hút vào.
Đột nhiên từ trong khe nứt bắn ra một cột nước, ương ngạnh đẩy hồn phách của cô trở lại, đồng thời cắt đứt liên hệ hồn thể của cô và Cửu U.
Sau đó hai mắt cô đau xót, trước mắt đen kịt, hai tai ù lên, nhưng Tang Đồng mơ hồ nghe được giọng nói mờ mịt: "Đừng lại cứu em."
.....
Đau thương khó kiềm chế, tiếng khóc rên rỉ chất chồng, cuối cùng hoá thành gào khóc.
Tô Tứ Phương quay lại đứng trước cửa, nhấc tay đè chặt chốt của.
Gục đầu xuống, ánh đèn khẩn cấp mờ tối phủ lên người nàng, lộ ra nét mặt nồng đậm.
Mục Dung quay lại phòng một mạch vẽ chấn hồn phù, dán lên trán.
Tận sâu trong linh hồn của cô run rẩy, dây chuyền trên cổ đột nhiên phát ra ánh sáng màu tím nhạt.
Bên trong ánh sáng tím, có một ánh sáng trắng quen thuộc, hai màu sắc đan xen nhau, bao phủ lấy Mục Dung.
Chấn hồn phù bay lên, bay giữa không trung bốc cháy.
Trong đầu Mục Dung đột nhiên xuất hiện một 'ký ức' lạ lẫm: Tam bảo âm sai đã trả Địa Phủ, hai phách đã về, từ đây không qua lại với Phong Đô, một đời này để Tiếu Nguyệt thay ta bảo vệ ngươi.
Tử sắc lưu quang vờn quanh Mục Dung, sau đó tự quay lại bên trong dây chuyền.
Mục Dung ngơ ngác đứng chết trân, chớp mắt mấy lần, đỏ cả vành mắt.
Cô lao tới phòng Tang Du, mở nắp kén nhộng sinh, nhào vào lòng nàng: "Tại sao em lại đối với chị như vậy, tại sao lại tàn nhẫn với chị như vậy?! Không có em chị muốn hai phách này làm gì! Tại sao yêu thích của chị quay lại em lại nhẫn tâm bỏ chị đi!"
Từ khi tiếp nhận tin dữ của Tang Du, Mục Dung chưa từng rơi nước mắt.
Cô từng thấy 'thần tích' của Tang Du, lại có thân phận âm sai nên sâu trong lòng cô vẫn cho rằng Tang Du là tạm thời rời đi, dù khổ dù khó thế nào vẫn sẽ quay về
"Không phải em nói đợi hai phách chị về, chúng ta sẽ cân nhắc lại chuyện tình cảm của chúng ta sao?! Chị có đáp án rồi, thật sự có đáp án rồi, em tỉnh lại nghe chị nói có được không?"
"Em là đồ lừa gạt! Không phải nói muốn cùng chị kinh doanh tiệm cà phê sao? Không phải nói cùng chị bạch đầu giai lão sao? Em còn nói sau này sẽ đường đường chính chính giới thiệu chị với người nhà em mà?!"
"Em từng nói sau khi chết sẽ làm quỷ khế của chị, đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ, vĩnh viễn không phân ly, vậy tại sao lại tước đi thân phận âm sai của chị hả? Chị biết phải tìm em nơi nào đây!"
"Nếu đã không thể thực hiện lời hứa, em cần gì đem hai phách chị về...Tang Du...Tang Du em ác lắm biết không..."
Vì để ổn định mọi chuyện, nên tình trạng của Tang Đồng được giữ kín, chỉ có mấy người hạch tâm mới biết được, đối ngoại nói cô đang bế quan.
Mọi quyền hành trong căn cứ đều giao cho Mục Dung, mà vị đại diện tạm thời này giống như không khí, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.
Mỗi ngày robot đều đưa cơm đến phòng cô, có đôi khi bưng ra y nguyên, cũng có đôi khi ăn vài miếng.
Vương Hạo và Mục Dung cùng cấp bậc khoa trưởng, mặc dù không nhận ủy thác cũng dần dần trở thành người đại diện căn cứ.
Mưa to ròng rã bảy ngày, nguồn năng lượng mặt trời dự trữ sắp cạn.
Nhóm kỹ thuật dốc công sốc sức mở rộng dung lượng của bình ắt-quy, Vương Hạo thì dẫn theo tiểu đội robot suốt ngày ra ngoài làm việc, chỉ đạo tiến hành thăm dò kết cấu địa đạo.
Mưa to làm ngập cả địa cung, phải dùng đến máy bơm nước, lại phái máy bay không người lái bay vào địa cũng chụp ảnh và quét biểu đồ.
Tuy Tang Đồng mù hai mắt, hai chân tàn phế nhưng cũng may pháp lực vẫn còn.
Cô lấy Liễu Nhị nương tử cầu bắt, nhiều lần quanh co cuối cùng cũng liên lạc được với Tằng Thiên Hàm.
Tổ chuyên án trung ương đã điều tra Ngưu Tử Trĩ đến hồi cuối, dựa theo tình hình trước mắt, rất có thể hắn sẽ được phán vô tội, khôi phục chức quyền
Tằng Thiên Hàm hỏi Tang Đồng: "Có phải cô có hiểu lầm với Ngưu cục trưởng?"
Mắt cô dù không nhìn thấy, nhưng tâm lại sáng hơn trước đó rất nhiều, một mình an tĩnh càng cho cô có những suy nghĩ tỉnh táo.
Tang Đồng nhớ lại tất cả mọi chuyện khi còn ẩn núp ở Đông Bắc, trực giác nói cho cô biết, chuyện Bát Chỉ Kính tuyệt đối không chỉ là trùng hợp.
Cho nên cô sẽ không buông lỏng cảnh giác với Ngưu Tử Trĩ, chẳng qua....
Nếu Ngưu Tử Trĩ thật sự bị oan, thì người điều khiển sau lưng là ai?
Không khí quái dị bao quanh toàn bộ căn cứ, đuổi mãi không đi.
Người đại diện và người nắm quyền không thấy bóng dáng, còn người tạm thay mặt Vương Hạo thì suốt ngày đi sớm về trễ.
Phó cục trưởng Tang Đồng mang về ba vị cố vấn, một vị tử vong lỳ kỳ di thể còn đặt trong căn cứ.
Hai vì còn lại thì một bước không ra ngoài.
Ngày thứ hai sau khi mưa to ròng rã, một vị tiểu thue mắt đỏ yêu diễm đi vào trong căn cứ, ở sát vách Mục Dung.
Các thành viên đều cảm nhận được áp lực như rắn mất đầu, không nhiệm vụ, không mệnh lệnh, cả ngày đợi trong căn cứ, nhìn thì bình tĩnh nhưng lại nguy hiểm vô cùng.
Đêm khuya mấy ngày sau, có người gõ cửa phòng Tô Tứ Phương
Cửa vừa mở, hai người lập tức sững sờ.
Mục Dung tiều tụy trông thấy, mấy ngày ngắn ngủi gầy thành da bọc xương, vẻ mặt ôn nhuận trắng ngần giờ lộ ra xương rõ ràng.
Hốc mắt sâu, dưới mắt có màu xanh đen.
Dù Tô Tứ Phương không gầy đến doạ người như Mục Dung, chỉ là tóc mái của nàng mọc dài rủ xuống giữa chân mày, tóc trên đầu cao thấp không đều.
"Tôi có thể vào không?"
Tô Tứ Phương nghiêng người: "Mời."
Tô Tứ Phương rót nước cho Mục Dung:" Chăm sóc thân thể, nếu cô ấy thấy bộ dạng của cô như vậy làm sao an tâm?"
Đau nhức lại xẹt vào lòng, hốc mắt cũng đỏ.
Mục Dung nhếch miệng, hoá ra nước mắt của mình vẫn chưa chảy khô.
"Tứ Phương sư phụ...."
"Sau này, gọi tôi Tứ Phương được rồi, hoặc kêu tiểu Phương cũng được."
Lòng Mục Dung nguội lạnh, không phát hiện ra ngôn từ và hành vi của Tô Tứ Phương đã khác.
"Tôi muốn Tứ Phương đại sư giúp tôi quy y, nếu có phúc phận tôi nguyện ý làm môn hạ của ngài."
"Từ khi quen biết cô tôi đã thấy cô có nguồn gốc Phật gia, Phật duyên thâm sâu có tuệ căn, chỉ tiếc tôi không thể giúp."
"Tại sao?!"
Tô Tứ Phương nhoẻn miệng cười, nụ cười rộng rãi nhưng lộ vẻ tiêu điều: "Tôi hoàn tục."
Mục Dung mở to hai mắt: "Sao lại như vậy?".
Tô Tứ Phương theo thói quen định dựng thẳng tay lên, sau đó giống như bị điện giật tự siết chặt tay đặt lên đùi.
"Không gì là không thể, cũng như cô, có từng nghĩ ngày nào đó sẽ có ý định xuất gia?"
Mục Dung lắc đầu, giọt lệ lại rơi.
Nàng đi rồi, cả thế giới của mình cũng sập, hồng trần này còn gì liên quan đến mình đây.
"Vạn vật trên đời có đến có đi, không lường được gì. Giống như Tứ Phương đã từng rất kiên định sẽ viên tịch dưới Thanh Đăng Cổ Phật, bây giờ không phải cũng hoàn tục đó sao?"
~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Các người có thể chấp nhận Mục Dung biến thành kẻ trọc đầu không?"
Mị: Đầu trọc là bài test chất lượng nhất về giá trị nhan sắc nha.
À mà thôi đi..
~~~~