Hoa Vân Nguyệt đối với mùi hương rất mẫn cảm, trong giấc ngủ cô ngửi thấy mùi hương thấm vào ruột gan, nhịn không được liền hít hà một chút, bản mệnh cổ đột nhiên tự che lại ngũ giác của cô.
Đan Đan ngạc nhiên "A"một tiếng, lại bắt đầu công kích tinh thần, Hoa Vân Nguyệt quay đầu giả bộ trúng chiêu.
Đan Đan đắc ý hừ một tiếng, xuyên tường đi phòng tiếp theo.
Khoảng chừng mười phút, toàn bộ người trong căn cứ đều trúng thuật ác mộng của Đan Đan, bao gồm cả Mục Dung.
Giống như Tang Đồng đã đoán, Đan Đan gặp vấn đề ở chỗ Tô Tứ Phương, Tô Tứ Phương từ nhỏ đã khổ tu nên tâm tính kiên định, loại trình độ công kích tinh thần như của Đan Đan căn bản không thể mê hoặc được nàng.
Chỉ là Đan Đan tuân theo lời dặn của Tang Đồng, cầm theo chày cán bột lớn nhất đánh mấy cái vào ót của Tô Tứ Phương, trực tiếp đánh người đến bất tỉnh.
Hoa Vân Nguyệt phát động bản mệnh cổ, phong bế hơi thể mở ra quang nhãn, cẩn thận đi theo.
"Mẹ~ đại công cáo thành!"
"Bé ngoan."
Tang Đồng dẫn Đan Đan quay lại phòng thì toàn bộ valy không thấy đâu.
"Đan Đan, đồ của mẹ bị giấu ở đâu?"
"Xem con!"
Đan Đan khịt khịt mũi: "Mẹ, bên này."
...
Lúc Tang Đồng bàn giao nhiệm vụ cho Đan Đan không có loại trừ Mục Dung là có hai lý do.
Cô không chấp nhận được việc em gái mình làm nô bộc cho người khác, kể cả là bất đắc dĩ cũng không được.
Hai là vì hồn phách của Tang Du rất đặc biệt, một thời gian dài ly thể sẽ tan biến.
Thể chất chiêu quỷ của Tang Du không hoàn toàn bởi vì Âm dương nhãn, mà là ba thanh dương hoả trên người nàng chỉ lớn chừng hạt đậu xanh.
Sau khi gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt Tang Đồng mới biết được chuyện này, có một lần cô lén lút tới trường nhìn Tang Du mới phát hiện ra tình huống này.
Tang Đồng còn phát hiện, ba thanh dương hoả và vận thế của Tang Du không liên quan nhau, là tổn thương vĩnh viễn do trận tai nạn giao thông năm đó để lại.
Cô xin sư phụ làm một mặt dây chuyền, có thể bảo vệ linh hồn Tang Du không bị âm linh quấy nhiễu, công năng lớn nhất của mặt dây chuyền là làm giả dương hoả, chỉ cần Tang Du đeo lên thì không khác người bình thường.
Đây mới là bí mật lớn nhất trên người Tang Du, cũng vì vậy mà lần trước hồn phách Tang Du lạc đường làm lòng Tang Đồng nóng như lửa đốt.
Chuyện này Tang Đồng không nói với bất kỳ ai, kể cả Mục Dung.
Cô không tin người nào ở Địa Phủ, nếu như không phải do bọn họ thì Tang Du đã không như vậy
Sỡ dĩ âm dương nhãn của Tang Du không có cách phong ấn là vì có liên quan trực tiếp đến ba thanh dương hoả yếu ớt trên người nàng.
Bây giờ muốn cứu Tang Du chỉ còn một cách: Nghịch Thiên Cải Mệnh!
Tang Đồng hít một hơi sâu, từ từ mở mắt: "Đan Đan, hộ pháp cho mẹ."
"Dạ mẹ~!"
Hoa Vân Nguyệt tự hành lang âm u bước ra: "Cô muốn làm gì?"
Đan Đan xoay đầu một trăm tám mươi độ, nhe răng với Hoa Vân Nguyệt: "Người xấu, không được phép khi dễ mẹ."
"Đan Đan lại đây."
Tang Đồng ôm Đan Đan, nhẹ giọng nói: "Bí thuật Miêu cổ đúng là danh bất hư truyền, có thể thoát được thuật ác mộng của Đan Đan."
"Thứ này là nguyên liệu làm cổ rất tốt."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đan Đan rất đặc biệt với tôi, không được có ý đồ với nó."
"Cô để nó mê đảo người trong căn cứ có phải muốn thi triển Nghịch Thiên Cải Mệnh?"
"Không sai."
"Vạn nhất Bất Hoán Thi cũng tới thì sao?"
"Tà Vật Nghịch Thiên xuất thế chắc chắc sẽ có dị tượng, huống chi thuật ác mộng của Đan Đan nhiều lắm chỉ kéo dài 2 tiếng."
"Cô nhất định phải làm vậy? Thất bại thì sao?" Biết được chút nội tình nên Hoa Vân Nguyệt không đành lòng nhìn Tang Đồng hi sinh vô ích.
"Tôi không muốn động thủ với cô, tốt nhất cô đừng cản tôi."
Không biết Hoa Vân Nguyệt nghĩ tới chuyện gì, lui sang một bên, Tang Đồng nhẹ giọng nói một tiếng cám ơn.
Thần án được bày ở giữa đại sảnh, kén nhộng sinh của Tang Du đặt cách đó không xa.
Trên lư hương cấm một hình nộm nhỏ, trên hình nộm viết bát tự của Tang Đồng.
Hiến tế là bước đầu tiên của Nghịch Thiên Cải Mệnh.
Tang Đồng cầm dao găm rạch một đường ở lòng bàn tay, nhỏ máu tươi lên hình nộm.
Tay lắc kim linh, chân bước bộ pháp, miệng đọc cổ ngữ, niệm đến lần thứ ba thì hình nộm 'phụt" một tiếng, bốc cháy.
Theo hình nộm bốc cháy, sắc mặt Tang Đồng đau đớn không thôi, cô thả kim linh xuống, cầm kiếm Ngũ Đế: "Bắc Đẩu Thất Nguyên Quân, Thiên Cương đại thánh thần, Cách Tà đại pháp cương, đường quang Tam giới, chiếu khắp Bắc U cung, ta phụng Thiên Tuân lệnh, phá vụn Phong Đô môn, Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn pháp lệnh, Cửu U chi môn, mở!"
Tang Đồng cầm kiếm Ngũ Đế chém xuống, nơi cô chém thình lình xuất hiện một vết rách dài ba tấc ba phân, bên trong vết rách là ngọn lửa màu xanh biếc, mênh mông vô bờ.
Tiếng quỷ khóc thần sầu truyền ra từ khe cửa, nhiệt độ trong đại sảnh giảm không phanh.
Bản mệnh cổ của Hoa Vân Nguyệt cảm nhận được chi khí Cửu U ngo ngoe muốn động, cô kinh hãi âm thầm vận lực áp chế.
Đan Đan tham lam hít hà mùi U Minh từ khe nứt truyền ra, vẻ mặt thoả mãn.
Đạo bào trên người Tang Đồng bay phất phới, hai chân đối kháng với lực hút từ khe nứt, lấy một tờ giấy vàng từ trong ngực ra, trong giấy vàng dùng chu sa viết ra bát tự của Tang Du.
Cô vứt giấy vàng vào khe: "Tam hồn thất phách bên trên tế đàn, Nghịch Thiên Cải Mệnh chuyển âm dương!"
"Rầm" một tiếng thật lớn, giấy vàng nổ tung trong biển lửa xanh bạt ngạt, hoá thành ánh sáng màu tím
Tang Đồng ngây người: Cột nước bắn ra từ trong khe phun thẳng lên người cô, dập tắt lửa trên bệ thần
Tang Đồng lắc lắc đầu, ôm mặt đau đớn quỳ dưới đất.
Hình nộm bị dập tắt, khe nứt Cửu U cũng theo khép lại.
"Tang Đồng!" Hoa Vân Nguyệt chạy tới đỡ Tang Đồng, ân cần hỏi: "Có sao không?"
"Người xấu, thả mẹ ta ra!"
Tang Đồng nhắm mắt lắc đầu, nhịn đau chỉ vào pho tượng: "Đan Đan, quay về."
"Mẹ~ Đan Đan vừa mới ra ngoài mà!"
"Lại không nghe lời mẹ, muốn mẹ đánh phải không!"
"Không muốn! Đan Đan nghe lời." Nói xong hoá thành khói xanh bay vào pho tượng.
Tang Đồng chờ một chút, nhẹ giọng hỏi: "về chưa?"
"Rồi."
"Phiền cô đắp vải đỏ lên pho tượng, để vào valy số 6."
"Ừm."
Mắt Tang Đồng đau đến mở không ra, cô sờ sờ thần án: "Tang Du tỉnh chưa?"
Hoa Vân Nguyệt quay đầu nhìn: "Kén nhộng sinh không phản ứng."
Tang Đồng lung tung bắt lấy tay Hoa Vân Nguyệt: "Dìu tôi tới đó."
Hoa Vân Nguyệt thấy Tang Đồng sờ loạn trên kén nhộng sinh, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt, giúp cô mở nắp kén nhộng sinh.
Khói trắng bay ra, Tang Du vẫn an tỉnh nằm đó không chút thay đổi.
Tang Đồng sờ cánh tay lạnh băng của Tang Du, sờ dần lên cổ nàng, dò xét hồi lâu, nàng không thở, cũng không có động mạch
Trong sạch cổ ghi chép: Nghịch Thiên Cải Mệnh là một tay giao tiền, một tay giao hàng, hiệu quả rất nhanh, vì sao Tang Du không sống lại???
Pháp lực hao hết, lại thêm lửa công tâm Tang Đồng phun ra một ngụm máu tươi ngã vào lòng Hoa Vân Nguyệt.
...
Lúc Mục Dung tỉnh lại trời đã sáng, cô đi vào mộng rất sâu, trong mộng tất cả đều là Tang Du.
Sau khi thuật ác mộng dần dần tiêu tan Mục Dung ý thức được mình đang nằm mơ, lại một mực không muốn tỉnh lại.
Đáng tiếc, mộng đẹp mấy cũng phải tỉnh.
Mục Dung nắm trên giường không nhúc nhích, giương mắt ngẩn người nhìn trần nhà, cô hi vọng mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, mình không nhảy vào Vong Xuyên Hà, Tang Du không chết.
Bộ đàm truyền tới giọng của Hoa Vân Nguyệt: "Mục Dung, dậy thì tới phòng T102."
Mục Dung đột nhiên nhớ tới tối quá cô và Tang Đồng nói sẽ cùng cứu Tang Du, sao mình lại ngủ quên? Cô đi tới phòng giam của Tang Đồng, bên trong không có ai.
Đi tới phòng T102, Tang Đồng ở bên trong ngồi trên giường, Tô Tứ Phương và Hoa Vân Nguyệt đứng hai bên.
Mục Dung nháy mắt với Tang Đồng, người nọ không phản ứng, mở miệng nói: "Ai đến?"
Tô Tứ Phương nhẹ giọng đáp: "Là Mục thí chủ."
Mục Dung nghi hoặc đi lại gần giường: "Xảy ra chuyện gì?"
Tang Đồng cười khổ, nói: "Gọi cô tới là có chuyện muốn nhờ."
"Nói đi."
"Sẽ sớm có kết quả điều tra về Ngưu Tử Trĩ, trước đó chúng ta không thể rút lui. Tôi muốn xin cô tạm thời nhận quyền chỉ huy căn cứ, tôi sẽ nhanh chóng nói rõ tình huống với cấp trên, nhờ họ sắp xếp nhân viên đến đối chiến với Bất Hoán Thi. Trong căn cứ ngoài trừ tôi cũng chỉ có cô và Vương Hạo là cấp bậc cao nhất, nhưng tôi không tin Vương Hạo nên không thể giao cho hắn chuyện quan trọng này."
"Vậy còn cô? Không phải chúng ta..." Mục Dung nhìn Hoa Vân Nguyệt và Tô Tứ Phương không nói thêm.
đáy mắt Tô Tứ Phương cưng chiều, kêu Mục Dung một tiếng, chỉ chỉ ra cửa.
"Tự tôi nói!"
Tô Tứ Phương "được" một tiếng, lặng lẽ đi tới bên cạnh Mục Dung, nắm lấy tay cô, đôi mắt khẩn cầu.
"Thật xin lỗi, tôi không thể cứu Tang Du trở về."
"Cô nói..." Mục Dung nhìn Tô Tứ Phương, khắc chế tâm tình: "Chuyện gì xảy ra?"
"Cô hận hay trách tôi cũng không sao, Du nhi không về được nữa. Cô cũng đừng uổng phí công sức, chọn ngày tốt để con bé nhập thổ vi an đi."
Tô Tứ Phương cố chấp chen vào, nói: "Đồng sư tỷ vì cứu tiểu Tang thí chủ đã dùng hết nội lực thi triển Nghịch Thiên Cải Mệnh, mắt của chị ấy không nhìn thấy nữa, hai chân cũng tạm thời mất đi cảm giác, đây đều là cái giá phải trả của cấm thuật, chị ấy tận lực rồi,theo tôi được biết, nếu ngay cả Nghịch Thiên Cải Mệnh cũng không thể cứu được tiểu Tang thí chủ thì chỉ sợ cô ấy thật sự không thể trở về."
~~~~~
Mẹ ghẻ có lời muốn nói: đừng nóng đừng vội, nên tồn tại nhất định sẽ còn tồn tại.
Mị: mẹ ghẻ Tiếu cho 2 chị em họ Tang là biết éo tốt lành qq gì rồi. Ngược hết em đến chị, những người ở gần 2 chị em cũng bị ngược nốt luôn. Éo hiểu.
Ngày mai lại có 2c nhá. Chạy kịp cuối tháng không ta:))~