"Sao mọi người tới đây?"
Tang Đồng nhìn Mục Dung, trong mắt lộ vẻ tán thưởng: "Vừa rồi những gì cô làm chúng tôi đều nhìn thấy, rất tốt."
Mục Dung mờ mịt, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, gai trong lòng lại đau.
Cô phát ra tiếng thở dài, nhắm mắt trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Cẩu Đản, ta không thể không thừa nhận thế giới này quá đổi chân thực, thực đến mức làm cho ta bị mê hoặc, nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy điểm khác biệt. Đầu tiên là chữ trên xâu chuỗi này, nó không phải Hán tự, dựa theo tính cách Tang Đồng, nếu cô ấy biết Bát Chỉ Kính là ai thì sẽ không nhờ ta giúp đỡ. Hơn nữa cô ấy sẽ không mạo hiểm viết chữ mà thế giới này có thể hiểu được, vậy nên ta đoán đây là tiếng Anh, ý của nó là ám chỉ 'nhân loại'. Mục đích của bọn ta đi vào thế giới này là vì tìm kiếm Bát Chỉ Kính, cho nên tin tức cô ấy muốn truyền đạt cho ta là: Bát Chỉ Kính là nhân loại."
Cẩu Đản im lặng, Mục Dung nói tiếp: "Trong thế giới này tất cả mọi người đều được thiếp lập chương trình, ngoại trừ vừa rồi mẹ có chút thay đổi. Ta nghĩ hẳn là do hành động lúc nãy của ta, trừ bỏ điểm đó ra, ngươi là đặc biệt nhất, ánh mắt của ngươi thanh tịnh có thần không giống bất kỳ ai ở thế giới này, trước đó ta nghĩ là do ngươi nhỏ tuổi, nhưng mà lúc ta ở trong hố nhìn thấy rất nhiều trẻ con, không có ai có ánh mắt sáng tỏ như ngươi, chứng minh ngươi có tình cảm, có tư tưởng, khác biệt với số còn lại.",
"Còn nhớ lần thứ hai ta cho ngươi trứng chiên không, lúc đó ngươi lỡ miệng nói: 'Chị, chị không ăn trứng mà', lúc đầu ta cũng không phát giác được điểm kỳ lạ, nhưng sau khi nghĩ kỹ, sở dĩ ngươi nói như vậy là vì lần đầu tiên ta đến đây là ta ăn trứng một mình, lần thứ hai mới cho ngươi, cho nên ngươi mới nói như vậy."
"Chỉ dựa vào điều này ngươi lại nghĩ ta là Bát Chỉ Kính?"
"Đương nhiên còn có một số chi tiết nữa, ví như mỗi một lần thiết lập lại biểu hiện của ngươi cũng không giống nhau, ngươi nhìn mẹ đi, mỗi lần ta sống lại động tác, ánh mắt ngữ điệu của bà đều giống nhau, chứng minh bà đã được cài đặt chương trình, nhưng ngươi thì lần nào cũng có một số thay đổi rất nhỏ, quan trọng nhất là trong nhà chung ta thiếu một thứ."
"Cái gì?"
"Nhà chúng ta không có gương, Cẩu Đản, trong tủ nhà chúng ta có hơn ba mươi hai quả trứng, có năm mẫu đất, mười ba con gà mái một con gà trống, nuôi hai con heo thịt, một con chó lớn giữ nhà "
"Đúng vậy."
"Mặc dù chúng ta không có cha, nhưng mẹ cần cù chịu khó lại được thôn dân giúp đỡ nên cuộc sống không đến nổi tệ lắm. Mẹ là phụ nữ trong nhà còn có con gái, làm sao không có nổi một cái gương chứ, trong ngăn tủ của mẹ có mấy bộ quần áo hoa, chứng minh bà cũng thích chưng diện, không có tấm gương chỉ có một nguyên nhân: Bát Chỉ Kính ở ngay trong nhà chúng ta, gương không thể soi gương, hai tấm gương đối diện nhau cái gì cũng không nhìn thấy được, ngươi sợ lộ ra sơ hở này cho nên ngươi đã hủy tấm gương trong nhà, đúng không?"
Cẩu Đản yên lặng từ trên giường nhảy xuống, mỉm cười nói với Mục Dung: "Ngươi là người tốt."
Đỉnh đầu Cẩu Đản xuất hiện một phù chú viết bằng tiếng Nhật, Cẩu Đản vươn tay đè chặt nó: "Đây là phù chú vô cùng hiểm độc, phong ấn không cho ta hiện thân, chỉ có bị người khác nhìn thấu mới tự hủy, lá bùa này tương liên với sinh mệnh của Âm Dương thuật sĩ, bên trong ẩn giấu nghi thức triệu hồi Hoàng Tuyền quốc, các ngươi phải cẩn thận."
Tang Đồng hoảng hốt kêu lên: "Chờ chút!"
Cẩu Đản lắc đầu: "Không còn kịp rồi, ta là thượng cổ Thần Khí không thuộc bất kỳ dân tộc nào, nhưng lại bị người có lòng dạ bất chính sở hữu, vì muốn ngăn cản đại môn Hoàng Tuyền quốc mở ra cho nên ta sáng tạo ra thế giới này giấu bản thể bên trong nó, ta không phải tham sống sợ chết chỉ là ta tận lực ngăn cản hạo kiếp này cho nhân gian, nhiều năm qua có không ít người vào đây, bọn họ không thông qua được khảo nghiệm nên ta đã giữ bọn họ lại trong này, ta biết đoàn người của ngươi không đơn giản, dù ta cẩn thận từng bước vẫn bị nhìn thấu chân thân, đây là ý trời, Mục Dung..."
Trong lòng Tang Đồng cuồn cuộn sóng vỗ, vô số suy đoán ập vào đầu cô.
Vì sao lại ra nông nỗi này? Hay là người được cục phái đến Nhật Bản làm phản đưa thông tin giả?
Đến cùng trong cục có biết điều kiện mở ra đại môn Hoàng Tuyền quốc là chỉ cần kích hoạt Bát Chỉ Kính?
Mọi người liều chết đi vào đây tưởng rằng là vì muốn cứu vớt bá tánh, lại vô tình mở ra Hoàng Tuyền quốc.
Tại sao!?
"Chờ chút! Chờ chút!"
Cẩu Đản không nói gì, lá bùa trên đầu toả ra làn khói xanh, nó đau đớn kêu lên, nhìn chằm chằm Mục Dung.
"Xoẹt" một tiếng lá bùa chầm chậm bị đốt cháy, thân thể Cẩu Đản bong tróc ra từng mảnh, trong ánh sáng màu xanh nó hoá thành một tấm gương cổ.
Tang Đồng tròn mắt, nghiêm túc kêu lên: "không!"
Bát Chỉ Kính bay vào trong ngực Mục Dung, Mục Dung nghe thấy giọng nói yếu ớt của Cẩu Đản: "Mục Dung, ta có thể vì ngươi chống cự thêm một chút, ngươi nghĩ cách tiêu diệt ta hoặc là tiêu diệt tất cả vong hồn ở thế giới này."
"Cẩu Đản!",
Chân Tằng Thiên Hàm loạng choạng, chụp lấy bả vai Tang Đồng: "Xảy ra chuyện gì, tại sao lại như vậy?!"
Mục Dung ôm Bát Chỉ Kính xông ra ngoài, nhìn cảnh tượng bên ngoài ngẩn ngơ người.
Thủy Biếc thôn đã không còn nữa, bên ngoài một mảng hư vô, tựa như một tờ giấy trắng cực lớn.
Tất cả thôn dân đều đứng bên ngoài, hình dạng bọn họ không còn như trước, quần áo lâu lũ xanh xao vàng vọt, tất cả đều trơ mắt nhìn Mục Dung.
Trong đầu quanh quẩn giọng nói của Cẩu Đản: Mục Dung, hủy ta.
Thân thể Mục Dung khẽ run, hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt thôn dân đặt lên người Mục Dung, cô nhìn quanh một vòng, tìm thấy rất nhiều bóng dáng quen thuộc.
Cha Nhất Thiết cả người dính máu, người mẹ cho con bú, còn có những người bảo vệ cô khi ở trong hố, những người bình thường gặp cô đều nhiệt tình chào hỏi xem bệnh tình của cô đã tốt hơn chưa.
Mẹ Hứa đứng hàng đầu tiên mỉm cười nhìn Mục Dung.
Tang Du đi tới sau lưng cô, dựa vào vai cô: "Bát Chỉ Kính nói gì với chị?".
Nước mắt Mục Dung chảy dài: "muốn ngăn chặn Hoàng Tuyền quốc hoặc là hủy Bát Chỉ Kính hoặc là..., Hoặc là tiêu diệt tất cả oan hồn bị hiến tế..."
Tang Đồng quát: "Vậy còn chờ gì nữa mau hủy cái gương!",
Mẹ Hứa đi tới trước mặt Mục Dung: "Con gái, con là người tốt, tiêu diệt tất cả bọn ta đi, chúng ta vốn là người chết, nhiều năm qua ở chỗ này cũng đủ rồi.",
Mục Dung cắn răng giơ Bát Chỉ Kính lên cao, dùng hết sức quăng xuống đất, tấm gương rơi xuống đất trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều rung chuyển.
Nhưng mà, thế giới chỉ rung chuyển một vài giây, Bát Chỉ Kính bình yên vô sự không nứt vỡ.
Trong lòng Mục Dung lại vang lên giọng nói của Bát Chỉ Kính, nó sầu não nói: "Ngươi thật sự muốn hủy diệt ta."
"Xin lỗi."
"Mục Dung, ta chính là thượng cổ Thần Khí, không phải muốn là có thể hủy diệt."
"Vậy phải làm sao."
Bát Chỉ Kính trầm mặc: "Ta nhận ngươi làm chủ, chủ nhân chết Bát Chỉ Kính sẽ biến thành một khối đá bình thường, ít nhất cần hơn một ngàn năm để khôi phục."
"Người Nhật khống chế ngươi không phải chủ nhân của ngươi sao?"
Bát Chỉ Kính hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Sở dĩ hắn có thể khống chế ta, là vì trong tay hắn có bản ghi chép tay của Amaterasu, ta từng chứng kiến Hoàng Tuyền quốc đáng sợ thế nào, nếu không phải muốn chặn cơn sóng dữ này, thì sao ta lại tùy tiện nhận chủ chứ."
Mục Dung hít sâu một hơi, chậm chậm nói: "Được, nói cho ta biết phải làm sao."
Mục Dung ôm Bát Chỉ Kính xoay đầu nhìn Tang Du, ánh mắt này Tang Du rất quen thuộc, mỗi một kiếp nếu người này muốn làm chuyện điên rồ nào đó, đều sẽ dùng ánh mắt này nhìn nàng.
Tang Du bước đến bên cạnh Mục Dung, thấy được từ trong mi tâm của Mục Dung bay ra một điểm sáng, điểm sáng đó vây quanh Bát Chỉ Kính.
"Bát Chỉ Kính nhận chị làm chủ?."
Mục Dung cảm thấy mi tâm đau xót, trong đầu nặng nề.
Loại khế ước này cao cấp hơn quỷ khế, dù sao A Miêu chỉ là vô căn chi hồn còn Bát Chỉ Kính lại là thần khí trong truyền thuyết, ký khế ước xong Mục Dung có thể cảm nhận được Bát Chỉ Kính đang đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc này Bát Chỉ Kính vô cùng phiền muộn và ủy khuất, cảm thấy ký khế ước với phàm nhân là làm nhục Thần Khí, điều này làm Mục Dung xấu hổ.
Bất quá có một thứ an ủi Bát Chỉ Kính: Mục Dung sắp phải chết
Mục Dung vừa chết, khế ước chủ tớ sẽ lập tức mất hiệu lực, bình thường chủ chết bộc diệt, nhưng Bát Chỉ Kính là Thần Khí, chỉ biến thành một khối đá bình thường, ngàn năm sau sẽ lại khôi phục như cũ.
Mục Dung dở khóc dở cười, nội tâm Bát Chỉ Kính đang không ngừng thôi miên chính nó: không cần gấp, người này chút nữa sẽ chết, ta sẽ không bị mất mặt, ta là đang cứu người, không cần gấp gáp nha.
"Xoẹt" một tiếng, Bát Chỉ Kính biến mất, nó ẩn vào trong đầu Mục Dung.
"Mục Dung, người trong thế giới này không thể giết ngươi, cách duy nhất là nhờ bạn ngươi giúp đỡ tiêu diệt ngươi, phải nhanh lên, thời gian không còn nhiều, ngươi chắc là có thể cảm nhận được.",
Tang Đồng, Tô Tứ Phương, Tằng Thiên Hàm đều đi tới, đứng bên cạnh Mục Dung.
Tang Đồng hỏi: "Bát Chỉ Kính đâu?",
Tang Du nắm lấy tay Mục Dung: "Nó nói gì với chị!",
"Tang Đồng, có thể đồng ý với tôi một việc không."
"Cô...Nói!"
"Xin cô và Tô Tứ Phương nghĩ cách siêu độ những vong hồn này, để họ có thể bước vào luân hồi, hoặc là có một chỗ ở không còn cực khổ nữa."
"Chúng ta còn sống ra ngoài hẳn nói!"
Khoé miệng Mục Dung nhẹ cười: "Tôi và Bát Chỉ Kính ký khế ước, nếu muốn ngăn Hoàng Tuyền quốc mở ra chỉ cần giết tôi, tôi chết Bát Chỉ Kính sẽ biến thành khối đá bình thường, hơn ngàn năm sau mới khôi phục."