Mục Dung không quay đầu lại chạy ra sân, bên tai quanh quẩn tiếng la của mẹ Hứa.
Thời điểm cô đẩy mẹ Hứa vào hầm, trong đầu loé lên một suy đoán liên quan đến chữ khắc trên chuỗi phật châu.
Đẩy mẹ Hứa vào hầm, là sự nhẹ nhõm nhất từ trước đến nay của Mục Dung.
Mặc dù mẹ Hứa là oan hồn bị nhốt trong thế giới này, những cô không thể thờ ơ, mặc kệ.
Tựa như Tang Du nói: làm chuyện chị muốn làm.
"Cẩu Đản!!", Tiếng súng càng lúc càng gần, Mục Dung vừa chạy vừa gọi.
Tiếng chó sủa từ sau lưng phát ra, Mục Dung còn chưa kịp phản ứng gì đã bị nhào tới, cô nâng tay cản lại bị chó săn cắn một cái, máu tươi tràn ra da thịt be bét.
Quân Nhật Bản mặc quân phục màu vàng đất kéo chó săn ra, bao vây cô.
Đoạn lịch sử chỉ nhìn thấy trong sách giáo khoa này, nay Mục Dung đã tự đặt mình vào.
Cô bị lính Nhật dùng đẩy tới một mảnh đất trống, phần lớn người trong thôn đều bị bắt, bọn họ bối rối vô phương trốn tránh, theo bản năng tụ tập lại an ủi lẫn nhau.
Mục Dung nhìn một vòng không thấy mẹ Hứa, Cẩu Đản và Tang Du đâu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lính Nhật bắt mọi người đứng trong khoảng đất trống, cầm súng đứng trên cao, còn có chó săn trông coi.
Thanh niên Nhất Thiết trong thôn cố nén sợ hãi, hô lên: "Các người muốn làm gì!"
Trưởng đội lính khoát tay áo, hai lính Nhật khí thế hùng hồ lao vào trong đám người, kéo Nhất Thiết ra ngoài.
Cha của Nhất Thiết chống cự đánh nhau với binh lính, một binh sĩ Nhật giơ cao cáng súng đập vào đỉnh đầu ông, máu tươi lập tức tràn ra.
"CHA!"
Không biết là con cái nhà ai khóc, âm thanh vừa phát ra đã bị mẹ mình bịt miệng lại.
Nhất Thiết đỏ mắt, hét lớn: "Tao liều mạng với bọn mày!"
"Đùng đùng!"
Thân thể Nhất Thiết cứng đờ, hắn cúi đầu mở to hai mắt nhìn máu chảy trên ngực, bắp thịt trên mặt giãn ra, đau đớn rên lên một tiếng, ngã oạch xuống đất.
Máu tươi ấm áp chậm rãi chảy ra, tràn khắp mặt đất.
Thôn dân câm như hến, rất nhiều phụ nữ sợ hãi chảy cả nước mắt, nhưng lại ngậm chặt miệng mình không dám khóc thành tiếng, máu của Nhất Thiết chảy tới, thôn dân tách ra làm hai.
Binh sĩ Nhật Bản cầm lưỡi lê vây xung quanh, chỉ chừa một khoảng không gian rất nhỏ cho thôn dân, nhưng bọn họ vẫn cố gắng tránh dòng chảy của màu.
Ai đụng ai, ai đạp trúng chân ai cũng không có ai xin lỗi hay để ý.
Ngoại trừ cha của Nhất Thiết đã mất đi ý thức nằm trong vũng máu, không một ai muốn dính phải máu của Nhất Thiết, có lẽ ngoài không đành lòng, còn có sợ hãi sẽ bị biến thành Nhất Thiết thứ hai.
Mục Dung xuyên qua khe hở trong đám người nhìn thấy cảnh này, cô bịt chặt cánh tay be bét máu, gương mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi, máu tươi theo khe hở ngón tay chảy ra ngoài, ở thế giới vô hạn này đều gì cũng rất chân thực, ngay cả cảm giác đau đớn cũng quá đổi thật.
Trên dốc xuất hiện một bóng người, người đó mặc áo gấm ngắn, tay cầm mũ Tây Dương, tay còn lại không ngừng chải mái đầu bóng loáng.
Người đó dùng giọng Nhật Bản nửa sống nửa chín nói chuyện với trưởng đội một hồi, sau đó đi ra.
"Chúng mày nghe cho rõ, chút nữa sẽ đưa cho chúng mày công cụ, tự chúng mày đào hố ở đây, đừng giở trò phản kháng, trong tay bọn tao có súng ống, phàm là phản kháng thì sẽ có kết cục giống nó."
Người đó chỉ vào Nhất Thiết đã nằm bất động.
Bầu không khí ngưng trọng, dưới sự tĩnh lặng cất giữ liệt hoả có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.
Ngoại tộc xâm lược tức nhiên đáng hận, thế nhưng lại không bằng người trong nhà mở cửa dẫn đường.
Vốn là đồng căn đồng nguyên, tín ngưỡng và ngôn ngữ cùng chung cộng đồng, lại cam tâm làm tay sai cho giặc!
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người tên Hán gian, có phẫn nộ, bi ai, có cả khinh thường.
Mục Dung lạnh lùng nhìn tên Hán gian, không biết hắn dùng cách gì vượt qua quãng đời còn lại, nửa đêm lúc tỉnh giấc, có từng mơ thấy những người này không.
Nông cụ đưa tới, những thứ này đều do lính Nhật lục soát nhà mà có.
Mục Dung nhìn cây cuốc trong tay mình, không cách nào kiềm được cơn phẫn nộ.
Thôn dân bị bức bách, không thể không tự đào hố chôn chính mình.
Chiều sâu của hố rất nhanh đã vượt qua đỉnh đầu Mục Dung, thế nhưng đám lính Nhật vẫn cảm thấy chưa đủ sâu, cánh tay Mục Dung bị thương cho nên được mấy người lớn đỡ qua ngồi trên bờ hố, bọn họ lấy chút thảo dược đào từ trong đất đưa cho Mục Dung rửa vết thương.
Mục Dung đưa mắt nhìn vào hố, hàm răng phải cắn chặt, mới không để nước mắt chảy ra.
Mọi người đều hiểu được công dụng của cái hố này, nhưng họ không có cách phản kháng, mỗi một cánh tay giáng xuống, sẽ lại lấy đi mấy giây sinh mệnh của mọi người.
Người mẹ co rút lại trong góc, xoay lưng về phía đám lính, vén áo lên.
Ở trong lòng người mẹ là đứa bé còn quấn tã, người mẹ một bên lau nước mắt một bên cho con bú. Đứa bé như tìm được vị ngọt quen thuộc, ngoan ngoãn hút lấy, sau đó ngủ say.
Nước mắt của mẹ rơi xuống mặt nó, nó chỉ ngoan ngoãn vừa bú vừa ngủ.
Ngày dần ngã về Tây, lính Nhật không còn kiên nhẫn quát vài tiếng, tên Hán gian kia như nghe thấy thánh chỉ, chạy tới miệng hố chửi: "Chúng mày nhanh lên!"
Nói xong còn đạp Mục Dung một cuớc, Mục Dung không đề phòng nên bị đạp đến lăn hai vòng trên đất.
Mục Dung không nói gì từ dưới đất bò dậy, vừa lúc có một giỏ đất cát từ dưới hố đưa lên, cô nhận lấy cật lật vung vẩy đất cát bên trong.
Cô cúi đầu nhìn thấy đôi giày da bóng lưỡng của tên Hán gian.
Ánh mắt cô dời xuống nhìn, cô đang đứng trên gò đứng nên có chút chênh lệnh chiều cao với tên Hán gian nhưng mà miễn cưỡng thì cũng có thể với tới hắn.
Mục Dung yên lặng siết chặt giỏ, dùng ống tay áo lau lau mồ hôi.
Không chút báo trước, Mục Dung hành động nhanh đến mức chó săn bên ngoài còn chưa kíp phản ứng.
Cô lấy giỏ chụp vào đầu Hán gian, dùng cả tay chân khoá chặt lấy hắn, dùng hết sức ngửa về sau.
Hai người cùng nhau ngã vào trong hố.
"Đánh chết nó!"
"Đánh chết tên phản đồ này!"
"Đánh chết mẹ lũ chó săn!",
Thôn dân cùng nhau xông vào, công cụ trong tay xoay tròn đập vào tên Hán gian, Mục Dung cũng bị ngộ thương mấy cái.
Cô đẩy đám người ra, chật vật đứng lên thở hồng hộc.
Giờ phút này cô tạm quên đi chính mình không thuộc về thế giới này, cũng quên đi sứ mệnh, quên đi hình ảnh trước mặt chỉ là ảo ảnh, cũng quên đi thế giới này dù là hư ảo thì đau đớn trên người cô là chân thực.
Mấy tên binh sĩ Nhật Bản đứng trước miệng hố quát lớn, tráng diện mất kiểm soát, Hán gian bị đánh chết tươi, nhưng thôn dân vẫn không chịu ngừng tay.
Cuối cùng có mấy tên lính nhảy xuống hố, dùng súng chỉ thiên mới khống chế lại cục diện.
Có người khóc, có người cười, có người mắng nhiếc.
Mục Dung được mấy vị đàn ông lớn tuổi bảo vệ sau lưng, nhưng mà Hán gian chết rồi, oán giận trong lòng cô cũng tản đi một ít, cơ thể lập tức suy yếu đi.
Mục Dung trừng mắt mông lung đảo mắt một vòng, cô đặt mình vào nơi cao nhất trong hố, bên người là đồng bào tuyệt vọng, phía ngoài là lính Nhật giơ súng đã lên nòng, tiếng chửi rủa nghe không hiểu hoà cùng tiếng chó sũa đánh vào tai cô.
Cô cảm giác ngực mình đau đớn, đây chính là lịch sử mà sách giáo khoa ghi chép lại vài trang.
Tội lỗi Nhật Bản chất chồng như núi, mỗi một chữ đều do máu và xương của con dân nước mình viết ra.
Thôn dân che chở cô ai cũng bị ăn đòn, Mục Dung cuối cùng cũng bị túm ra ngoài
Cô ngã xuống đất, cáng súng từng cái từng cái nện lên người cô, trong hơi thở quanh quẩn mùi máu tươi, nhưng cảm giác đau đớn không còn mãnh liệt nữa.
Trong mơ hồ dường như cô nhìn thấy Tang Du, là ảo giác sao?
...
Mục Dung mở mắt, mẹ Hứa đang bưng chén thuốc ngồi ở mép giường.
Lần này trong mắt bà không còn hiện lên tia vui mừng cũng không thúc giục Mục Dung uống thuốc, Mục Dung kinh ngạc nhìn nóc nhà, nước mắt tụ lại nơi khoé mắt, trượt dài xuống gối
Mẹ Hứa không hỏi tại sao Mục Dung khóc, chỉ thở dài đặt chén thuốc xuống đi ra ngoài.
Cẩu Đản vén rèm đẩy cửa vào, Mục Dung hít sâu ngồi dậy.
"Chị."
Cẩu Đản nhảy lên giường, sóng vai với Mục Dung, đem chiếc lồng cỏ đựng châu chấu cho Mục Dung: "cái này cho chị nè."
"Cám ơn.",
Mục Dung lau nước mắt, giữ chặt tay Cẩu Đản, nhẹ giọng nói: "Ngươi là Bát Chỉ Kính đúng không?"
Cẩu Đản cúi đầu, nhìn hư không: "Chị, chị đang nói gì vậy."
"Kết thúc mọi thứ đi, ngươi ở đây nhiều năm như vậy, vô số lần thấy dân chúng lầm than khổ cực ngươi không có chút lòng trắc ẩn nào sao, ngươi là Thần Khí, không thuộc bất kỳ dân tộc nào, từ ái chi tâm của ngươi đâu rồi.",
Mục Dung nắm chặt lấy tay Cẩu Đản, sợ chỉ cần hơi mất tập trung nó sẽ chạy mất
Màn cửa lại bị vén lên, đi vào là Tang Du, Tang Đồng, Tô Tứ Phương và Tằng Thiên Hàm.
Cẩu Đản nhỏ giọng hỏi: "ngươi có chứng cứ gì nói ta là Bát Chỉ Kính.",
Trong lòng Mục Dung tức giận, lại nghe Tang Du nói: "Mục Dung, đây là chương trình được thiết lập, Bát Chỉ Kính bị hạ cấm chú, nó không thể tự hiện hình."