: Thủy hoả giao hoan.
Tang Du nhìn thấy ánh mắt tài xế, lửa lòng bừng bừng cháy lên, nàng không nói gì, cởi áo khoác phủ lên người Mục Dung, đưa ánh mắt ra nhìn kính chiếu hậu đối mặt với tài xế.
Tài xế thấy bị phát hiện liền vờ như không có gì, tập trung lái xe. Đến dưới lầu tiểu khu, Tang Du trả tiền nhưng không vội xuống xe.
"Bác tài."
"Hả?"
"Bọn tôi bán vàng mã, lâu ngày cơ thể sẽ bị ảnh hưởng "
"Tôi có nghe người ta hay nói một câu: muốn ăn cơm nghề này bát tự phải vững nếu không sẽ làm không nổi, cô gái trẻ thật lợi hại, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người trẻ tuổi làm nghề này đó "
"Vai của chú có phải hay đau nhức không?"
"Đúng vậy, eo cũng đau, ngồi xe cả ngày mà, bệnh này là bệnh nghề nghiệp của tài xế rồi cô."
Tang Du cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng: "Có một nữ quỷ đang ngồi trên vai chú."
Tài xế bị doạ xanh mặt trợn mắt nhìn, bả vai run run tức giận nói: "Cô gái đừng nói bậy nha, ban ngày ban mặt quỷ ở đâu ra?"
"À, cô ấy đang thổi hơi vào lỗ tai chú kìa."
A Miêu hiểu ý, thổi một làn âm phong vào tai tài xế. Nhân loại tuy không nhìn thấy linh thể, nhưng linh thể ít nhiều gì cũng có chút ảnh hưởng đối nhân loại.
Lời vừa dứt, tài xế đột nhiên cảm thấy ở bên tai có một trận gió lạnh, Tang Du không cho người ta cơ hội nói chuyện, nhẹ nói: "Tạm biệt." Sau đó ôm Mục Dung xuống xe.
A Miêu đi theo phía sau: "chèn! Tang Du cậu nha~ lúc nãy rất chi là ngự luôn ~~~"
Tang Du ôm Mục Dung, dừng bước: "A Miêu, cậu và Yên Yên ra ngoài chơi chút nha, tối hoặc mai rồi hẳn quay về nha."
A Miêu nham nhở nhìn Tang Du: "không phải cậu bỏ thuốc kích dục cho Mục Dung đại nhân đâu ha~?"
A Miêu và Mục Dung có khế ước, nên cô có thể mơ hồ cảm nhận được sự khó chịu của Mục Dung.
Thân thể Mục Dung nóng rực, Tang Du hận không thể chịu đựng thay cô: "Tớ tình nguyện chăm sóc chị ấy một đời một kiếp, chứ không dùng những thủ đoạn như vậy."
Nói xong nàng ôm Mục Dung bước đi, La Như Yên bay ra, nhìn bóng lưng hai người nhỏ giọng nói: "Tiểu Du tức giận rồi."
A Miêu gãi gãi đầu: "Người ta nói giỡn thôi mà~"
"Cô không nên nói giỡn với chuyện của Mục Dung, tiểu Du quan tâm Mục Dung còn hơn cả bản thân."
....
Hai người chật vật bước lên từng bậc thang, mỗi một bước đều như đeo thêm chì.
Mục Dung mệt mỏi tựa lên người Tang Du" Tang Du, chị khó chịu quá."
Mắt Tang Du ánh lên yêu thương, đỡ lấy Mục Dung, vỗ về nói: "Ráng một chút, còn hai tầng nữa thôi, ngoan~"
"Em giúp chị, chị muốn tắm nước đá."
Tang Du nhớ tới mấy ngày trước Mục Dung tắm xong lúc nào cơ thể cũng lạnh như băng, lòng càng thêm đau hỏi: "Chị ngâm mình bằng nước đá suốt mấy nay hả?"
Mục Dung yếu ớt "ừm"một tiếng.
"Ngâm nước đá không tốt, sau này không được phép làm vậy nữa, lỡ bệnh thì sao??"
Tang Du đi lên trước Mục Dung, ngồi xổm xuống: "Lên, em cõng chị."
Mục Dung muốn từ chối nhưng cơ thể cô quả thật quá khó chịu, chỉ muốn nhanh nhanh về nhà, nên liền ngồi lên.
Tang Du cắn răng, ôm hai chân Mục Dung chậm chập bước từng bước lên tận lầu bốn.
Vừa vào cửa, Mục Dung giày còn không kịp cởi đã xông vào toilet, mở vòi sen đứng dưới dòng nước lạnh.
Tang Du theo sát phía sau vội vàng khoá lại vòi nước, lấy khăn mặt choàng lên người Mục Dung, đau lòng đến chảy nước mắt: "Đừng như vậy..."
"Chị nóng đến sắp nổ tung rồi, chị..."
Tang Du kéo Mục Dung về phòng, đẩy cô lên giường, cởi giày cho cô, dạng hai chân qua hai đầu gối Mục Dung, hai tay chống đỡ hai bên: "Em giúp chị giải độc, được không?"
Tâm trí Mục Dung đã không còn suy nghĩ nổi, vừa nghe đến hai chữ 'giải độc' vẻ mặt liền chấn động, sau đó mềm yếu gật đầu, nắm lấy vạt áo Tang Du: "Giúp chị~!"
Ánh mắt Tang Du sa xuống, trong lòng dấy lên ngọn lửa êm ái, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nóng hổi của Mục Dung
Nàng không phải loại đục nước béo cò, nhưng hôm nay không phải ngày Liễu Nhị nương tử tỉnh lại, có lần Mục Dung khó chịu hai người đã thử nhiều cách cũng không thể làm nàng ấy tỉnh lại được.
Đối với quan hệ giữa nàng và Mục Dung, nàng đã từng nghĩ nếu cả đời này Mục Dung không thể lấy lại hai phách kia, có lẽ hai người sẽ chỉ dừng ở mức 'sống cùng một nhà', nhưng chỉ cần Mục Dung không rời đi, nàng cam tâm tình nguyện ở lại.
Tận cho đến khi hai người cùng già, cùng chết.
Có lẽ sẽ để Mục Dung đi trước nàng, đến Địa Phủ lấy lại hai phách, sau đó cân nhắc lại tình cảm giữa hai người, nếu như cả hai vẫn còn nguyện ý vì nhau thì để Mục Dung câu đi hồn phách của nàng, cùng nàng kết thành khế ước. Cái chết cũng không thể tách rời hai người.
Mục Dung mông lung nhìn Tang Du đang ngẩn người mà không tìm cách 'giải độc' cho mình, liền nắm lấy vạt áo của nàng, thân thể uốn éo cọ cọ lên người Tang Du: "Tang Du~ Giúp chị~"
"Nếu như em một đời cứ quấn lấy chị như vậy, sẽ có ngày chị chán ghét và đuổi em đi không?"
Mục Dung lắc đầu nỉ non trả lời: "Sẽ không~"
Tang Du cười, nàng sẽ không hỏi Mục Dung vấn đề về 'thích' hay 'yêu', hỏi vậy chỉ làm hai người thêm bối rối, nàng chỉ cần biết tâm của nàng luôn hướng về Mục Dung là được.
Tang Du hạ thân thể xuống, môi dán sát môi Mục Dung, ôn nhu nói: "Một kiếp này cứ để em."
Mục Dung còn chưa kịp hiểu ý thì Tang Du đã hôn lên môi cô, đầu óc của cô như bị oanh tạc, sóng nhiệt như tìm được lối thoát, thân thể không cần phải cố kiềm, hai tay ôm chặt lấy người trước mặt, vụng về đáp trả lại nụ hôn.
Trong nhịp hơi thở đứt quãng có tiếng rên nỉ non nho nhỏ, Tang Du và Mục Dung như thiêu thân nhảy múa trong lửa tình, nàng đưa tay sờ lên áo sơ mi trắng của Mục Dung, cởi ra từng nút từng nút áo. Ngón tay mềm mại lướt xuống bụng dưới trơn nhẵn, làm cho đối phương run rẩy từng hồi, Tang Du cởi chiếc quần jeans của Mục Dung.
Nụ hôn kết thúc, Tang Du quyến luyến rời môi
Đôi môi Mục Dung kiều diễm óng ánh, cánh môi khẽ hở, vạt áo sơ mi trắng phủ xuống hai bên, làm lộ ra nội y màu trắng.
Xương quai xanh ưu mỹ gợi cảm, bộ ngực nhấp nhô theo từng nhịp thở, hai mắt Mục Dung mang đầy xuân ý khép hờ nhìn nhìn Tang Du.
Tang Du nửa ngồi nửa quỳ trên đùi Mục Dung, tự cởi quần áo trên người trước cái nhìn xuân sắc của Mục Dung, Mục Dung dời mắt đi nơi khác, trong đầu hiện lên hình ảnh của Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng đang quấn lấy nhau, hai tai đỏ bừng.
Bây giờ cô mới hiểu được hàm ý của 'giải độc' là gì, Tang Du muốn cùng cô làm chuyện giống như trong cổ hoạ, cô xấu hổ muốn tìm chỗ trốn nhưng cơ thể lại không chút bài xích.
Mục Dung cảm giác cơ thể mát lạnh, Tang Du cởi đi quần áo của cô, chỉ còn lại nội y thật mỏng.
Ngón tay Tang Du miết nhẹ theo xương quai xanh của cô: "Mục Dung~"
Mục Dung xoay đầu, bị cảnh sắc xuân xanh trước mặt làm rung động, cô cắn môi yết hầu hơi giật.
Trên người Tang Du chỉ còn lại chiếc quần lót, nàng áp sát lên người Mục Dung, dịu dàng đặt nụ hôn lên trán, chóp mũi, hai má và dừng lại trên môi Mục Dung
Hai cô gái quấn quýt lấy nhau, trong vô thức cởi hết trở ngại trên người.
...
Mục Dung loạn xạ bấu lấy lưng trần của Tang Du, giống như cá con rời xa sông nước, phía dưới rối bời cắn lấy bả vai Tang Du, run rẩy một lúc lâu mới dần lắng lại.
Độc rắn tích lũy quá lâu, bây giờ bạo phát uy lực kinh người, hai người từ giữa trưa dây dưa đến khi ánh chiều tà le lói.
Lần cuối cùng, Mục Dung lớn tiếng kêu tên Tang Du rồi mệt mỏi ngất đi.
Tang Du thở hổn hển dán lên người Mục Dung, nhịn xuống khó chịu và khát vọng trong người, cắn lên môi Mục Dung: "Lần này cho hết chị, lần sau tới phiên em!"
Nói xong liền nở nụ cười, hôn mấy cái lên mặt Mục Dung, trong lòng an yên lẫn hạnh phúc vô cùng.
Không có cảm giác nào có thể so sánh với thành tựu làm cho băng sơn ở dưới thân mình tan thành một vùng xuân thủy.
Tang Du ôm Mục Dung nghỉ ngơi một chút, sau đó xoay người chạy vào nhà tắm, cầm khăn ướt quay lại lau người cho Mục Dung
Nàng nhẹ vén chăn, nhìn thấy vô số vết yêu trên người Mục Dung, khuôn mặt đỏ đỏ. Lại nhìn thấy Hồng Mai nở rộ dưới ga giường trắng, vẻ mặt càng thêm nhu.
Vén đi những sợi tóc vươn trên trán Mục Dung, nụ hôn cưng chiều rơi xuống.
Tang Du cất khăn mặt, lại nằm bên cạnh Mục Dung khẽ nhắm mắt chui vào lòng Mục Dung, tìm tư thế thoải mái nhất, khoác tay lên bụng Mục Dung
Tang Du hạnh phúc mỉm cười, sao mình có thể may mắn đến vậy? Hai người cách nhau cả một đoạn địa lý không tưởng, vẫn có thể gặp được nhau, tuyệt thế trân bảo này đã hoàn toàn thuộc về nàng.
Cho dù Mục Dung hiện tại không có yêu phách và vui phách có hơi đáng tiếc, nhưng Tang Du không ngại, nàng nguyện ý dùng một đời chờ đợi, chỉ cần có Mục Dung bên người là đủ rồi.
Tang Du mệt mỏi không ít, ai biết được chuyện yêu có thể hao tổn thể lực dữ vậy!
Lần sau nàng không quá trớn nữa, tuy dáng vẻ nở rộ của Mục Dung rất rất đẹp, làm cho người ta yêu thích đến độ không nỡ rời tay....
Ừm, lần sau phải tiết chế chút chút xíu, Tang Du nghĩ.
Giữ lại chờ mong và ngượng ngùng vào lòng, Tang Du ôm Mục Dung hài lòng nhắm mắt, ngủ thật say
~~~
Mị: đấy, lão Tiếu phát thịt ăn, nhưng mà là thịt CHAY.:))))~ hình như hố nào mị đào cũng toàn cho ăn chay tịnh:))~ Bởi mới nói, mắt thấy mùa hạ lòng cảm mùa xuân, xuân xanh là để cảm không để nhìn. Để tưởng không để trông.:))))~
Đã bù xong nhá:"<~