: Độc rắn phát tác...
Tô Tứ Phương nói xong câu này vẻ mặt liền hiện ra mệt mỏi, hai người cũng không thể tiếp tục quấy rầy, đứng dậy tạm biệt, đi về 403.
Tang Du nhìn chi chít lỗ thủng lớn nhỏ trên người A Miêu, vành mắt đỏ ửng đứng bên cửa sổ gọi cho Tang Đồng, vẫn không liên lạc được
Mục Dung xuất hồn gọi Hách Giải Phóng, đối phương nghe xong tình hình của A Miêu liền kêu cô đợi một chút lập tức đến.
A Miêu đi đến bên cạnh Mục Dung: "Mục Dung đại nhân, có thể cho ta mượn nhục thân một chút không?"
Mục Dung gật đầu đồng ý, A Miêu nhập vào cơ thể Mục Dung đi đến cửa sổ, vòng tay ôm Tang Du vào lòng, nhẹ vỗ về lưng nàng an ủi nói: "Đừng khóc, tớ nhất định sẽ không sao đâu, tớ còn muốn làm phù dâu tham gia hôn lễ của cậu mà, phải nhìn thấy cậu có người hốt đi, tớ nhất định không nuốt lời đâu "
Tang Du hít hít mũi: "Xin lỗi! Tớ còn định cùng cậu đi du lịch, lại hại cậu ra thế này..."
"Không sao, tớ tin Mục Dung đại nhân sẽ có cách cứu tớ mà "
Đôi khuê mật an ủi lẫn nhau mấy câu, cảm xúc của Tang Du dần dần ổn định, A Miêu trả nhục thể lại cho Mục Dung.
Hách Giải Phóng vội vã xông vào, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, đưa mắt quét ngang dọc A Miêu rồi móc ra một tờ giấy: "ký nó em sẽ lập tức không sao nữa."
Cả phòng nhìn nhìn tờ giấy, trên giấy viết ba chữ màu đỏ như máu vô cùng bắt mắt ---Khế Uớc Văn.
Mục Dung đọc vội qua nội dung: đây là Quỷ Khế, tên chủ - tớ vẫn chưa được điền, thời hạn khế ước là một ngàn năm Địa Phủ, còn có đại ấn của Phong Đô
Hách Giải Phóng lấy ra mực in đưa cho A Miêu: "em không nhớ tên mình thì cứ in dấu tay lên chỗ tên quỷ khế là được."
A Miêu kháng cự yếu ớt nói: "Nhất định phải làm vậy sao?"
Hách Giải Phóng chọc chọc lỗ thủng trên vai A Miêu, ngón tay xuyên qua lỗ thủng: "Em nhìn cái hồn thể rách rưới của em xem, nếu không phải tên phá của Mục Dung này dán trấn hồn phù khắp người em thì em đã hồn tiêu phách tán lâu rồi! Dù sao tôi cũng là âm sai chính thức, có tôi bảo vệ không có quỷ ma nào dám bắt nạt em, tôi có thể đồng ý lâu lâu thả em đi dạo dương gian một lần, okie?"
A Miêu cúi đầu nhìn chính mình, vươn tay cầm lên khế ước, đôi mắt khẩn cầu nhìn Mục Dung: "Mục Dung đại nhân~~~"
Tang Du hi vọng Mục Dung và A Miêu có thể cùng nhau ký khế ước, nhưng Mục Dung có suy tính của riêng mình. Quỷ khế rất có tính bá đạo, một khi ký xong quỷ hồn không thể làm trái ý hay phản kháng lại chủ nhân, nếu chủ nhân chết, toàn bộ quỷ khế cũng sẽ tiêu vong theo.
Người có hoạ phúc sớm tối, từ khi quen biết Tang Đồng cuộc sống của cô vô tình lại ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, hơn nữa Mục Dung cảm giác, mọi chuyện hình như chỉ mới khởi động mà thôi.
Hách Giải Phóng thì khác, hắn là âm sai được âm phong chính thức, có sinh mạng vô tận vô hạn, ngàn năm âm phủ còn chưa tới trăm năm dương gian, như vậy A Miêu có thể an ổn làm bạn với Tang Du đến khi thọ hết chết già, lúc đó cô cũng hồn về Địa Phủ, nếu như A Miêu đồng ý thì lại kêu Hách Giải Phóng chuyển nhượng lại.
Hách Giải Phóng khẽ cười, nắm lấy tay A Miêu ấn vào giấy khế ước, tại ô quỷ khế hiện lên dấu tay đỏ tươi
Hắn lắc cổ tay, cầm lên cây bút lông, ngay ô chủ khế lưu loát viết lên.
"Ầm" một tiếng, quỷ khế kết thúc, những vết thủng trên người A Miêu hồi phục nhanh đến loé mắt. A Miêu được cứu, lại không cam lòng, u oán nhìn Mục Dung, cái nhìn như đang nhìn gã đàn ông phụ bạc.
Hách Giải Phóng đưa văn thư cho Mục Dung: "Nè, cầm lấy."
Mục Dung cúi đầu nhìn, tên chủ khế là tên của cô: "Đây là??"
Hách Giải Phóng đưa tay vuốt tóc, đẩy đẩy gọng kính vàng: "Chúng ta quen biết nhau một trăm bảy mươi năm, cô còn không biết nhân phẩm của tôi à? Tôi là tôi khinh cái loại người đục nước béo cò dữ lắm, hơn nữa tôi và A Miêu nam nữ khác biệt, để một cô gái như hoa như ngọc ở bên cạnh tôi, cô yên tâm hả?"
A Miêu nắm cánh tay của Hách Giải Phóng nhìn nhìn khế ước, sau đó hưng phấn bay lên, vòng quanh một vòng lại một vòng: "Ha ha ha ~~ rốt cuộc cũng trở thành người của Mục Dung đại nhân zồi ~~ quỷ sinh* này không còn gì đáng tiếc ~~"
(Người có nhân sinh, quỷ có quỷ sinh.)
Mục Dung bất đắc dĩ nhìn Hách Giải Phóng, chấp nhận sự thật: "Cậu thật đúng là thích tự làm chủ nhỉ."
Hách Giải Phóng ha ha cười, lộ ra khí khái phóng khoáng lẫn ngông nghênh vỗ vỗ bả vai Mục Dung: "Tôi biết cô đang nghĩ cái gì, bây giờ trách nhiệm của cô rất nặng à nha, phải sống cho thật tốt đó."
Mục Dung nhẹ cười, cầm lấy khế ước, 'soạt' một cái, khế ước chạm vào tay Mục Dung liền tan biến vào hồn thể của cô.
Tang Du thật sâu cảm kích Hách Giải Phóng: "Cám ơn anh Hách!"
Hách Giải Phóng hất cầm: "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ."
Sau đó hắn bắt lấy vai Mục Dung, kéo cô sang bên, tay vỗ vỗ ngực trái: "Tiểu Mục, người ta đau lòng quá ~~~"
Mục Dung kỳ quái nhìn Hách Giải Phóng: "Cậu thích a Miêu đến vậy sao không nhân cơ hội này ký khế ước với cô ấy??"
"Haiz, tôi muốn trải nghiệm chút cảm giác được sùng bái đó mà~~ tốt xấu gì tôi cũng sống ngàn năm rồi, chưa có làm qua người hùng bao giờ "
Mục cũng nhíu mày: "Không phải cậu nói khi cậu còn sống là đội trưởng gì đó rồi bị người ta hại chết sao??"
Hách Giải Phóng ngượng ngùng vuốt vuốt mũi, thả Mục Dung ra rồi bay đi tựa như làn khói.
"Ting"
Mục Dung lấy ra điện thoại, Hách Giải Phóng gửi tin nhắn tới: Cô phải bù đắp cho tôi, mười lăm tháng sau đốt hai cô gái như hoa như ngọc cho tôi đó.
Tin nhắn lại tới thêm một cái: Tôi không thích người vai to miệng rộng môi dày, phải là kiểu trang mỹ nét đẹp cổ điển, dáng người như liễu rủ trong gió nha nha nha.
Mục Dung đỡ trán, coi ra cô lại phải đi nhìn Dân quốc Mỹ nhân đồ nữa rồi.
Cô nghĩ nghĩ, ngón tay gõ phím: Còn Lưu nhị tỷ thì làm sao?
Hách Giải Phóng nhắn lại: tự xử lý, hồn phách của di khí chi địa không thuộc Địa Phủ.
Thời gian lại trở về quỹ đạo vốn có, mỗi sáng Tang Du sẽ về 402 làm cơm chay cho Tô Tứ Phương, mọi người cùng nhau ăn sau đó nàng sẽ đi cùng Mục Dung đến cửa tiệm.
Bảo Tiểu Huyên đến thăm mấy lần còn mang theo lễ vật tới tặng, là mua lúc cô ấy hưởng tuần trăng mật.
Dương Khả Nhi không đi tìm Mục Dung, cũng không biết tình hình của Lưu Hồng Đức thế nào, điện thoại Tang Đồng vẫn không liên lạc được, mà Tằng Thiên Hàm cũng không lộ diện.
Mục Dung và Tang Du mỗi ngày đều nghênh đón khách hàng mang theo muộn phiền. Đứng trong sân cửa tiệm nhìn qua đỉnh núi nho nhỏ, có thể trông thấy Hoàng Sa Mạc Lĩnh.
Tập đoàn lâu đời ở Nhật Bản thò chân vào mảnh đất ấy, các tờ báo lớn nhỏ ở Sơn Dương thi nhau đưa tin, nghe nói sẽ san phẳng đỉnh núi xây dựng một khu nghỉ dưỡng sinh thái, chủ yếu mang theo phong cách điền viên pha chút đặc sắc Nhật Bản.
Dân bản địa thành phố Sơn Dương không quá coi trọng nơi đó, lịch sử ở chỗ đó người thế hệ trước ai cũng biết, là cấm địa của thành phố Sơn Dương.
Chẳng qua nhịp sống hiện đại quá nhanh, áp lực công việc lớn, khu nghỉ dưỡng sau khi xây xong cũng hấp dẫn một số du khách muốn tạm rời cuộc sống vội vã.
Mục Dung vừa tiễn xong vài vị khách thì cảm giác thân thể không ổn, ngọn lửa vô danh ở bụng dưới càn quét qua từng tế bào. Chân cô mềm nhũn, phải vịn bàn làm việc mới có thể đứng vững.
Tang Du quăng sấp hình vẽ chạy tới lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Hương thơm quen thuộc quẩn quanh xoang mũi Mục Dung, làm cô bất an xao động vô cùng.
Cô nhẹ đẩy Tang Du ra: "Không sao, chỉ là có chút không thoải mái thôi."
Tang Du lại áp sát vào, thấy hai má Mục Dung đỏ ửng, liền áp tay lên mặt cô xem xét: "Chỗ nào không thoải mái, có phải độc rắn phát tác không, hay chúng ta về nhà đi."
Mục Dung gật đầu: "Chìa khóa trong ngăn tủ, trước đóng cửa tiệm đã."
Hai người đứng bên đường bắt xe, thân thể Mục Dung khô nóng bức bối, sức lực cả người như bị rút sạch, nếu không nhờ Tang Du đỡ cô, chắc là cô đã ngồi luôn xuống mặt đường.
Tính chất độc rắn, hoan dâm.
Mục Dung bị trúng bản mệnh độc rắn của Liễu Nhị nương tử trong trạng thái hồn thể, cũng may có Khôi bà bà làm phép áp chế, lại có Liễu Nhị nương tử ở bên cạnh hút độc rắn cho cô mỗi ngày mới có thể giữ được tính mạng.
Nhưng Mục Dung không biết: Sau khi Khôi bà bị sát hại, Liễu Nhị nương tử lén lút quay về Xà sơn, mặc kệ linh lực bản thân đang khô cạn cố ép chính mình hoá thành bản thể ở bên linh đường của Khôi bà bà cả đêm.
Bản thân nàng vốn bị thương rất nghiêm trọng, sức cùng lực kiệt chống đỡ cả đêm hôm ấy, sau khi quay về lập tức tiến vào trạng thái 'ngủ đông.'
Cách ba ngày sẽ tỉnh dậy hút độc cho Mục Dung, nhưng bởi vì tu vi kiệt quệ không thể hút hết độc rắn đã tích trữ ba ngày, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ mạng sống của Mục Dung, di chứng của bản mệnh độc rắn hôm nay hiện ra rất rõ ràng.
Mục Dung không yêu không vui, nhưng 'ham muốn' thì vẫn còn, nhưng do chưa từng trải nghiệm cảm giác yêu đương nên cô không hiểu nổi cảm giác này là gì, trước đó cũng bị mấy lần như vậy, đều làm cô phải tắm nước đá mới tạm thế khắc chế lại.
Dục vọng không được xã ra, càng để lại tích càng nhiều, đến hôm nay thì hoàn toàn bạo phát!
Mục Dung giống như tôm luộc dựa vào người Tang Du, cô cắn chặt môi không để bản thân phát ra âm thanh nào.
Ngũ giác vô cùng vô cùng nhạy cảm, mỗi nhịp hít thở của Tang Du cô đều có thể cảm giác được rất rõ ràng.
Hương thơm quen thuộc trên người Tang Du như ngòi nổ làm cơ thể cô vừa nóng vừa bức, cô muốn đẩy Tang Du ra, muốn một mình trốn đi. Nhưng thật sự quá nóng quá khó chịu, chỉ còn cách phải cọ cọ vào người Tang Du, hi vọng cái lạnh trên người đối phương truyền tới làm cô đỡ hơn đôi chút.
Giống như uống rượu độc để giải khát, ý thức càng lúc càng mơ hồ nói cho cô biết: nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng thân thể lại không nghe theo lời cô.
Lúc này Tang Du đối với cô giống như thuốc phiện, biết rõ có độc, sẽ nghiện nhưng lại vô phương tránh né.
Tài xế liên tục nhìn trộm kính chiếu hậu, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, lúc đầu hắn còn có chút kinh sợ nhưng phản ứng sau đó cũng khá nhanh, vị khách này chắc chắn bị trúng mị dược rồi.
(Mị dược: thuốc kích dục)
Mục Dung mang dáng vẻ cao gầy của người phương Bắc nhưng không thô kệch, ngày thường thần sắc lạnh lùng nay băng lãnh trên mặt lại bị cái nóng rạo rực trong cơ thể hòa tan, làm tài xế không thể dời mắt nổi.
~~~~
Hoan dâm hoan dâm, đồng râm ngồi ngay ngắn, chuẩn bị được phát thịt ăn ~~~