Độ một tuần sau, ở sau một ngọn núi ngoại thành. Nơi này từ lâu có đặt một ngôi mộ nhỏ, tuy đơn chiết một mình nhưng xung quanh luôn có hoa cỏ tươi tốt, nhang khói đủ đầy.
Kim Tịnh Ngọc vận bộ y phục nhạt màu, trang điểm nhẹ như không, tay ôm theo một bó hoa và vài thứ linh tinh, chân bước chậm rãi đến ngôi mộ.
Nàng ngồi xổm xuống, đặt từng thứ một xuống đất rồi ngước mặt nhìn lên, ánh mắt trĩu nặng hẳn đi, tay run run sờ lên tấm bia có điền “Kim An Bình chi mộ.”
“An Bình, ta đến thăm muội đây!”
Kim Tịnh Ngọc vừa nói, vừa dùng tay xới một lỗ vừa đủ sâu dưới đất, động tác trồng cây tuy có chút vụng về nhưng chỉ nhìn sơ đã thấy ngay người trồng đang cố gắng rất nhiều. Vừa trồng hoa xuống đất, nàng lại vừa nói, giọng nhẹ như những lời vu vơ sáo rỗng:
“An Bình, cuối cùng ta cũng đã làm được rồi. Ta bày mưu để Doãn Thành Thái bị xử trảm, Doãn Mễ Yên chết trong căm hận, đến Tô Uyển Vân cũng đã đi rồi, vì một tội không phải do ả gây ra. Rồi đột nhiên ta lại nghĩ, ta cũng độc ác thật, nhưng ông trời cũng có lương tâm thật. Bọn chúng hại chết muội, hại chết cả Kim thị ta, rồi cuối cùng cũng phải chịu quả báo… tất cả bọn chúng!”
“Có thật sự là tất cả bọn chúng không?”
Kim Tịnh Ngọc vừa nói xong, liền có một giọng nam nhân phát ra từ phía sau. Nàng vội quay đầu lại, còn không quên quẹt vội giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi má. Thấy Tư Dạ Hành Dung đang bước về phía mình, nàng vội đứng dậy, tìm cớ để đánh trống lảng:
“Hành Dung? Sao đệ lại ở đây? Không phải đệ đã sớm trở về rồi sao?”
“Thì ra là tỷ đã đến đây từ lâu, nhưng lại đợi ta viếng mộ xong mới chịu xuất hiện?”
Tịnh Ngọc cười khẩy, hóa ra Hành Dung đã nhận ra mọi thứ từ lâu. Mắt nàng né tránh ánh nhìn của đối phương, có chút gì đó không dám đối mặt với hắn. Thấy vậy, Hành Dung lại thở dài một hơi, cũng không biết là tùy ý nói ra, hay đã định sẵn mọi thứ trong đầu:
“Nếu tỷ nói tất cả bọn chúng đã phải chịu quả báo, thì đệ không đồng ý đâu! Mẫu tử An Bình bị ép đến treo cổ, cả đệ nữa, đừng nói với đệ, tỷ đã quên mất là do nguồn cơ nào gây ra?”
Kim Tịnh Ngọc không phủ nhận, nhưng lúc này bỗng dưng hai mắt lại rưng rưng khó hiểu. Nàng cảm nhận được một cơn xồng xộc khó chịu tràn vào cánh mũi, không phải là do không khí bên ngoài, mà có lẽ là do lý trí đang nhắc nhở nàng, chẳng hạn?
Kim Tịnh Ngọc nhìn trực diện vào Tư Dạ Hành Dung, dù đôi mắt đang rưng rưng nhưng vẫn không hề yếu đuối:
“Đương nhiên là tỷ không quên! Những chuyện này, tỷ tự khắc biết xử trí thế nào!”
Tịnh Ngọc nói xong, lại xoay người sờ nhẹ vào bia mộ của An Bình, rồi mang theo mấy thứ linh tinh ban nãy, lẳng lặng rời khỏi núi. Hành Dung không ngoái đầu nhìn theo nàng, nhưng lại đứng như trời trồng, như thể đang đợi điều gì đó kì lạ lắm.
Đến khi không gian xung quanh im lặng như tờ, đến một tiếng chim hót cũng không có, hắn mới nhìn về phía bia mộ, hai mắt rưng rưng:
“An Bình, nàng hiểu ta mà đúng không? Chúng ta cùng đợi đi, chuyện này sắp kết thúc rồi!”
Tối hôm sau, tại thư phòng trong Vũ Tịnh vương phủ.
Tư Dạ Hành Vũ dáng vẻ nho nhã, an nhiên tự tại, chăm chú đèn sách. Cách hắn không xa là Kim Tịnh Ngọc đang cẩn thận sắp xếp mọi thứ cho thật ngay ngắn đâu vào đấy. Hai người mạnh ai nấy làm việc, không ai nói với nhau tiếng nào.
Vài giây trong tâm trí của cả Tịnh Ngọc lẫn Hành Vũ đều ngỡ lúc này là những ngày đầu tiên bọn họ thành thân, lẳng lặng, ngượng ngùng và không thèm đếm xỉa đến đối phương một tiếng.
Một chốc sau, Hành Vũ thôi đọc sách, cẩn thận cất sang một bên rồi ngước mắt nhìn nữ nhân đang đứng bần thần bên kệ, lên giọng trêu đùa:
“Vương phi của bổn vương đúng là ham ăn lười làm, chỉ mới giúp ta một chút đã vờ hóa đá?”
“Người nào ham ăn lười làm? Không phải là do chàng cố tình gắp nhiều thức ăn vào chén của ta sao? Hơn nữa là ta suy nghĩ nhiều một chút, nên mới như vậy thôi.”
Hồn phách Kim Tịnh Ngọc như vừa ùa về, nàng vừa cười vừa nói, còn đi đến chỗ của Hành Vũ, ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn thấy vậy, liền dang rộng vòng tay đón lấy nàng, để nửa người nàng nằm gọn trong lòng mình, như muốn truyền hết bao nhiêu ấm áp cho nữ nhân bên cạnh.
“Tiểu Ngọc, đang có chuyện gì làm nàng buồn lòng sao?”
“Không có, chỉ là ta đang suy nghĩ… Nghĩ rằng ở bên cạnh chàng mỗi ngày thế này, thật tốt.”
“Điều đó thì có gì phải suy nghĩ? Bây giờ nàng cũng không cần phải ở lại hoàng cung với Tuyết quý phi, chỉ cần sáng tối ở trong vương phủ, đợi bổn vương xử lý chính vụ xong, lại trở về ở bên cạnh nàng.”
Tịnh Ngọc vừa nghe vừa gật đầu, cảm thấy những gì Hành Vũ nói sao mà yên bình quá, đến mức nếu hiện thực có thể an yên như vậy, nàng cũng muốn ngày ngày làm theo. Có điều cái đã từng xảy ra, đang xảy ra và sẽ xảy ra, đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy.
“Ta biết rồi! Ta sẽ làm theo lời chàng nói, ngày ngày ở lại vương phủ, đợi chàng trở về.”
Hành Vũ gật đầu, lại theo thói quen xoa xoa mái tóc đen láy của nàng. Trong chính bản thân hắn cũng đã dấy lên điều gì đó bất an, chỉ là không muốn bộc phát ra bên ngoài cho đối phương biết.
Đoạn, Kim Tịnh Ngọc lại ngồi thẳng dậy, tiện tay cầm bình rượu ngọc trên bàn, rót ra hai chung rồi đưa cho Hành Vũ một chung, hai tay giơ lên cung kính:
“Được rồi, ta kính chàng một chung.”
“Sao đột nhiên nàng lại muốn kính rượu?”
“... Chúng ta thành thân đã lâu, vẫn chưa uống rượu giao bôi lần nào. Bây giờ coi như là bù đắp lại đi!”
Hành Vũ nghe vậy liền cười khì, tay tự động lòn qua tay nàng, thực hiện nghi thức của những cặp phu thê trong đêm tân hôn:
“Nếu đã là bù đắp, vậy thì phải uống rượu giao bôi!”
“Được!”
Kim Tịnh Ngọc và Tư Dạ Hành Vũ nhìn nhau, tâm ý liên thông khiến cả hai nở nụ cười cùng lúc, rồi lại cùng cúi đầu uống rượu.
Xong, Hành Vũ lại lấy hai chung rượu bỏ sang một bên, một tay luồn qua eo Tịnh Ngọc, tay kia giữ sau gáy nàng, cả người nhướn lên khóa chặt đôi môi đỏ mọng của Tịnh Ngọc. Nàng cũng phối hợp nhiệt tình, đón nhận nụ hôn của hắn.
Nhưng chẳng được bao lâu, Tư Dạ Hành Vũ lại đột nhiên dừng lại, mi mắt nặng trĩu, cả người như không còn sức mà ngã ngược ra phía sau. Tịnh Ngọc nhanh tay giữ hắn lại, sau đó cẩn thận dìu hắn nằm xuống ghế.
Nàng dùng đôi tay nhỏ bé vuốt lên gương mặt an nhiên như đang ngủ, bất giác một giọt lệ lại rơi. Nàng đưa tay quệt vội, khóe môi còn nở nụ cười hạnh phúc:
“Vương gia, ta xin lỗi, ta không thể ngày ngày ở vương phủ đợi chàng trở về rồi. Ngày tháng sau này, chàng nhất định phải sống cho thật tốt!”Nói rồi, Tịnh Ngọc dùng lý trí kìm nén bao nhiêu quyến luyến trong lòng, mạnh mẽ đứng dậy bước ra khỏi thư phòng. Bây giờ đã là canh ba, chỉ vài canh giờ nữa thôi, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Tịnh Ngọc mở và đóng cửa một cách vô cùng cẩn trọng, dù người bên trong đã bị trúng thuốc mê, bản thân nàng vẫn không muốn làm phiền đến hắn. Nàng xoay người lại, thấy Doãn Duẫn đã đứng bên góc tường đợi mình từ bao giờ.
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Mọi thứ đều ổn thỏa, có điều…”
“Có điều gì?”
Doãn Duẫn vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, nhưng trong đáy mắt lại có chút buồn rầu. Giọng hắn vẫn trầm trầm như vậy, nhưng đây là lần đầu Tịnh Ngọc thấy hắn nói được những lời “dễ nghe”:
“Có điều cô thật sự muốn làm chuyện đó sao? Không lẽ tới cái chết cô cũng không sợ?”
“Tộc ta cũng chẳng còn ai nữa rồi, chết thêm một người cũng không sao. Hơn nữa… chuyện đã đi đến nước này, huynh có nghĩ nhiều cũng không quay đầu lại được đâu. Bây giờ ta sẽ đi chuẩn bị, tạm biệt!”
Kim Tịnh Ngọc lạnh lùng đáp, dù nói rất nhiều nhưng chưa một lần dám nhìn trực diện vào đối phương. Đoạn, nàng quay gót rời đi, bỏ lại Doãn Duẫn một mình ở hành lang cô quạnh.
Doãn Duẫn nhìn theo nàng, vốn định nói điều gì đó, nhưng khóe môi vừa mở ra, thì lý trí đã dặn dò bản thân phải mau chóng căm miệng. Hắn thở dài thườn thượt, chưa bao giờ hắn thấy mình buồn đến như vậy, chưa bao giờ… chỉ vì một người mà có.