“Quỳ xuống!”
Tại Dưỡng Tâm điện, Tư Dạ Hành Lâm mặc long bào vàng chói, ngồi chễm chệ trên ngai vàng, giận dữ hét to và Tô Uyển Vân đang đứng phía dưới. Tô Uyển Vân lúc bị áp giải từ Từ Nghi cung đến, luôn ngoan cố mạnh miệng, không ngừng mắng chửi từ Tuyết quý phi đến Kim Tịnh Ngọc và cả những thái giám chỉ có nhiệm vụ áp giải ả đi, nhưng tuyệt nhiên khi đối diện với Tư Dạ Hành Lâm, ả lại mềm nhũn ra như sợi bún, chứ nói chi đến hai tiếng ngông cuồng.
Tô Uyển Vân bị ép quỳ xuống, vừa hay Tuyết quý phi và Kim Tịnh Ngọc cũng cùng nhau đi đến. Hai người cố tình đứng nép sang một bên, trầm lặng quan sát kịch hay trước mắt.
“Tô Uyển Vân! Nói mau, tại sao ngươi lại dám làm chuyện tày trời đó với mẫu hậu của trẫm??!”
“Không! Hoàng thượng, thần thiếp không có làm! Người phải tin thần thiếp! Thần thiếp là người vô tội!”
Tư Dạ Hành Lâm giận đến hai mắt đỏ hoe, từ từ đứng dậy và bước xuống chỗ đối phương đang quỳ, chỉ dùng lực của một cánh tay đã đủ để Tô Uyển Vân ngạt đến không thở nổi. Giọng hắn như đang gằn xuống hết mức có thể, từng câu từng chữ khiến Tô Uyển Vân tái xanh mặt mày:
“Ngươi nói ngươi vô tội? Vậy tại sao thái hậu được Tuyết quý phi chăm sóc đang khỏe mạnh từng ngày, vào tay ngươi chưa được bao lâu đã thành ra như vậy? Nếu không phải do ả độc phụ nhà ngươi giở trò, thì có thể là ai?”
“Không… hoàng thượng…”
Tô Uyển Vân chưa kịp nói xong, Kim Tịnh Ngọc đã tìm cớ chen vào:
“Hoàng thượng, theo thần nữ thấy hai bên tranh chấp thế này mãi cũng chẳng có ích gì, chi bằng sớm cho người phụ trách tìm nhân chứng và vật chứng lên trình báo, như vậy sẽ tốt hơn!”
Tư Dạ Hành Lâm nghe nàng nói vậy, liền hậm hực quẳng Tô Uyển Vân sang một bên như một món đồ cũ không ai thèm sử dụng. Hắn đứng thẳng người dậy, lệnh Thái công công lần lượt truyền từng nhân chứng vào.
Nhân chứng đầu tiên, cũng là nghi phạm đứng sau Tô Uyển Vân - Doãn Duẫn. Có điều khi Doãn Duẫn được truyền vào, còn có cả những thái y từ già đến trẻ, những người tài giỏi và trung thành nhất đi theo. Tất cả bọn họ đều kiểm kê thuốc được đưa đến Từ Nghi cung mỗi ngày, và đồng loạt đứng ra làm chứng cho Doãn Duẫn là người vô tội.Tô Uyển Vân thấy vậy liền không phục, vội liếc mắt nhìn sang bên cạnh, vô duyên vô cớ đổ ngược sang cho hai nữ nhân đang có mặt tại đây:
“Hoàng thượng! Nếu không phải là thái y, vậy chắc chắn đã có người ở đây đổ oan cho thần thiếp! Là Lục Thiển Châu và Kim Tịnh Ngọc đã cùng nhau giăng ra bẫy này, tất cả chỉ vì muốn lật đổ phụng vị của thần thiếp!”
Tuyết quý phi nhìn xuống đối phương bằng đôi mắt sắt lạnh, không những không thấy tức giận vì những lời vừa rồi, mà còn điềm tĩnh nói với Tư Dạ Hành Lâm:
“Thần thiếp có dã tâm soán phụng vị hay không, hoàng thượng là người biết rõ. Nhưng kẻ có mưu đồ mưu sát thái hậu, tuyệt đối không thể để nhởn nhơ ngông cuồng. Nếu hoàng thượng cần thêm bằng chứng, thần thiếp lập tức cho Tổng quản thận hình ti vào đây trình báo!”
“Được! Cho gọi Tổng quản thận hình ti!”
Tư Dạ Hành Lâm vì đang trong trạng thái không tỉnh táo về cảm xúc, nên hầu như rất dễ dàng bị chi phối bởi lời nói của người khác. Nghe chuyện cho gọi nhân chứng vào hợp tình hợp lý, hắn liền đồng ý ngay.
Tổng quản thận hình ti vội vã bước vào và dập đầu hành lễ, sau khi được ban đứng thì liền một lượt nói ra hết những gì mình điều tra được, vô cùng thẳng thắng và khẳng khái, cũng không có chuyện bị ai mua chuộc:
“Tâu hoàng thượng, sau một canh giờ điều tra, thần phát hiện tuy hoàng hậu nói là đến ở Từ Nghi cung để chăm sóc cho thái hậu, nhưng từ đầu đến cuối đều giao hết cho cung nhân, còn bản thân mình thì ăn chơi hưởng thụ. Ngoài chuyện cho thái hậu ăn cơm và uống thuốc mỗi ngày, hoàng hậu không còn làm gì khác để chăm lo cho người nữa. Đây là lời kể của tất cả những cung nhân trong cung, hoàn toàn trùng khớp thưa hoàng thượng!”
“Bốp!”
Lời bẩm báo vừa dứt, một tiếng tát dữ dội liền vang lên. Hành động đó xảy ra nhanh đến mức, khi Kim Tịnh Ngọc và Tuyết quý phi nhìn lại, đã thấy Tô Uyển Vân đang nằm vật dưới sàn, một tay ôm mặt, mếu máo như sắp khóc.
Tư Dạ Hành Lâm như hóa ma vương hung ác, hai mắt long lên sòng sọc, chỉ tay về phía Tô Uyển Vân, buông lời mắng nhiếc:
“Thì ra ngươi lại có bộ mặt thâm độc này! Có phải ngươi căm thù mẫu hậu, không muốn người khỏe lại nên mới cố tình giành lấy việc chăm sóc, sau đó bỏ bê không lo? Đến khi bản thân vẫn thấy chưa đủ thỏa mãn, liền tìm cách ám hại người?”
“Không…”
Tô Uyển Vân vốn là tiểu thư đài cát, sau khi gả cho Tư Dạ Hành Lâm đã bị đánh không ít lần, nhưng đây là lần đầu bị đau đến như vậy, đến mức dù ả rất muốn minh oan cho mình, nhưng cũng không còn đủ sức nữa.
Tổng quản thận hình ti vẫn điềm tĩnh như không, sau khi thấy mọi thứ đã tạm ổn định, lại vẫy tay cho một thái giám bưng lên một cái khay, trên có tờ giấy nhỏ và mỏng tanh như thường được dùng để gói thuốc.
“Hoàng thượng, ngoài việc tra hỏi cung nhân, thần còn tìm thấy thứ này ở gần giường ngủ của thái hậu. Nếu thần đoán không lầm, đây là giấy để gói thuốc, với trọng lượng vừa đủ chứa một liều nhỏ.”
“Vậy đó là thuốc gì?”
Nghe Tư Dạ Hành Vũ hỏi, Tổng quản lại cho gọi lên một thái y, nhưng người này không thuộc thái y viện, mà chuyên phụ trách những việc điều tra thế này ở thận hình ti. Thái y dường như đã xem xét kĩ qua tờ giấy, nên vừa được gọi vào đã trực tiếp bẩm báo:
“Tâu hoàng thượng, theo thần điều tra được, trong tờ giấy gói thuốc này có linh đan, bách thảo, bột sắn dây và thân cây tầm sấy khô,... thoạt nghe không có gì bất thường, nhưng khi kết hợp lại, sẽ tạo nên chất độc giống như… độc có trong chén thuốc của thái hậu! Không chỉ vậy, mặt ngoài tờ giấy còn bám một mùi hương nhè nhẹ, mùi này là mùi hoa lài, thường không dùng để chế thuốc…”
Kim Tịnh Ngọc nheo mắt, sau đó liền vờ như mình vừa mới phát hiện ra điều gì kinh hoàng lắm. Nàng đưa tay che miệng, run run nói:
“Mùi hoa lài? Không phải hoàng hậu nương nương vẫn thường dùng túi thơm có mùi này đó ư? Thơm nồng đến mức, mọi khi chỉ cần quỳ xuống thỉnh an người, cũng có thể nghe hương thơm thoát ra.”
“Không! Ngươi rõ ràng đang gài bẫy bổn cung! Ngươi…”
“Bốp!”
Tô Uyển Vân chưa kịp nói xong, lại bị ăn thêm một cú tát giáng trời, khiến nửa gương mặt sưng lên thấy rõ. Tư Dạ Hành Lâm nhìn ả bằng đôi mắt hận thù và chán ghét, chưa cần suy nghĩ nhiều đã lập tức ra lệnh:
“Tô Uyển Vân mưu hại thái hậu, cắt chức trung cung, giáng làm thứ dân, đem vào thận hình ti chờ ngày xét xử!”
“Không! Hoàng thượng…”Tô Uyển Vân dùng hết sức bình sinh để bò dậy, muốn ôm lấy chân đối phương để nài nỉ, nhưng người của thận hình ti từ trước đến nay luôn nổi tiếng làm việc nhanh gọn. Khi lệnh của Tư Dạ Hành Lâm vừa ban ra, lập tức đã có người đến lôi Tô Uyển Vân đi.
Dù bị lôi đi, ả vẫn không ngừng thét lên mình là người vô tội, còn luôn miệng đổ cho Kim Tịnh Ngọc và Tuyết quý phi, nhưng tất cả giờ đây đã không còn quan trọng nữa.
Tư Dạ Hành Lâm mệt mỏi đưa tay sờ trán, sau khi giao việc chuẩn bị tang lễ của Doãn Mễ Yên cho Tuyết quý phi, thì liền rời đi, trước đó còn không quên dặn Kim Tịnh Ngọc đừng quá lo sợ.
Đợi hắn đi rồi, Kim Tịnh Ngọc mới nhếch mép cười khẩy. Lo sợ sao? Cũng chưa biết là người nào mới cần lo sợ!