《Bách yêu phổ》
"Hồ ly." Nhóc con áo trắng sợ hãi hét lên, nó đột nhiên thả tay rồi lập tức nhảy đến góc tường.
Ma Nha vội bước xuống giường, hoảng hốt thắp đèn dầu trên bàn: "Ai đó."
Đèn vừa sáng lên, ánh sáng vàng ấm áp lan ra khắp căn phòng.
Ma Nha đi chân đất, tay cầm đèn dầu, cẩn thận hết sức đi về phía góc tường hai bước, đứa bé trong góc tường kia hiện ra rõ ràng, là dáng vẻ của một nhóc con ba bốn tuổi để tóc trái đào, nhìn không có chút gì đáng sợ cả, khuôn mặt tròn trĩnh, mặt mày còn có nét đáng yêu, chỉ là toàn thân y phục trắng muốt nhìn có vẻ nhức mắt, dù gì thì trừ tang lễ ra thì trên đời này rất ít có đứa bé nào mặc toàn đồ trắng như thế.
Nhóc con kia lúc này đây đang cảm thấy rất sợ hãi, nó cố ép mình dính chặt vào vách tường, tay chân luống cuống nhìn về phía bọn họ bên này.
Ma Nha lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng cũng thả lỏng một chút, dường như như cảm thấy nó không phải là thứ gì đó hung ác quá.
"Ngươi rốt cuộc là nhóc con nhà ai mà nửa đêm nửa hôm chạy đến bên giường nhà khác để dọa người như thế hả?" Ma Nha ngữ khí chậm rãi hỏi nó. Cổn Cổn cũng nhảy từ trên giường xuống, trèo lên vai Ma Nha trừng mắt nhìn nó.
Thấy Cổn Cổn đến gần, nhóc con kia lập tức hoang mang nhích người qua mấy bước, dựa sát vào khung cửa sổ: "Sao lại có hồ ly, hồ ly không phải đều ở trên núi sao, đừng cắn ta, ta sợ đau lắm."
Lần đầu tiên gặp được một tên nhóc sợ Cổn Cổn đến thế.
"Ngươi đừng sợ, hồ ly của ta rất hiền, nó không cắn người." Ma Nha vội nói: "Nó đến gà còn không ăn."
"Thật sao." Nhóc con nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Người xuất gia không nói dối." Ma Nha chắp tay trước ngực: "Nếu đã đi theo ta, vậy thì nó cũng là một con hồ ly xuất gia rồi."
Nhóc con vỗ vỗ ngực: "Vậy thì ta yên tâm rồi."
"Vị tiểu thí chủ này, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đó." Ma Nha đi đến bàn đặt đèn dầu xuống: "Có gì khó khăn sao, nếu không ngại có thể ngồi xuống từ từ nói."
Nhóc con nhìn cậu một cái, chỉ vào chân cậu: "Chân của ngươi không lạnh sao."
Ma Nha lúc này đây mới nhớ đến mình không có mang vớ, lòng bàn chân lạnh lẽo đến tê tái.
"Mang giày vào đi, lạnh là cảm giác khó chịu nhất trên đời luôn." Nhóc con cau mày bước đến, xác định Cổn Cổn không hề muốn cắn nó mới ngồi xuống, tư thế ngồi cũng không thẳng, hai chân co lại trên chiếc ghế tròn, cả người cuộn lại thành một đoàn.
"Ngươi rất lạnh à." Ma Nha đánh giá nó: "Đêm thu lạnh lẽo, ngươi mặc y phục mỏng như thế, không lạnh mới lạ đó." Cậu vừa nói đến bên giường lấy mền. Còn may Đào Yêu không có ở đây, nếu không khẳng định lại cốc đầu cậu rồi mắng cậu rằng đến đối phương còn chưa biết là ai đã dám bày lòng tốt ra giúp đỡ.
"Không cần lấy mền cho ta đâu."
Cậu vừa nhấc mền lên, đã bị nhóc con kia từ chối.
Ma Nha quay đầu, khó hiểu nói: "Không phải ngươi nói lạnh sao."
"Cho dù ngươi đem hết mền trong thiên hạ này đắp lên người ra, đem hết lò sưởi trên đời này đặt cạnh ra, ta vẫn lạnh thôi." Nhóc con lắc đầu.
"Hả?" Ma Nha mang giày ngồi trước bàn: "Ngươi bị bệnh gì thế."
"Có lẽ là vậy đi." Dưới ánh đèn, khuôn mặt của tên nhóc kia hiện ra rõ ràng hơn, trắng trẻo đáng yêu, chỉ là không có huyết khí, trắng bệch cả lên.
"Ngươi rốt cuộc là."
"Ta là yêu quái."
Ma Nha ngẩn người, sau đó lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là yêu quái, không phải quỷ là được."
"Ngươi không sợ yêu quái chỉ sợ quỷ sao." Tên nhóc cảm thấy buồn cười.
"Còn phải xem loại quỷ nào đã." Ma Nha nghiêm túc nói.
"Quỷ cũng phân loại nữa sao." Nhóc con càng cảm thấy hiếu kỳ.
"Loài quỷ đáng sợ nhất trên đời." Ma Nha chỉ vào lồng ngực: "Thông thường sẽ nấp ở đây."
"Trong lòng ngươi có quỷ?" Nó trợn tròn mắt
"Không không không, ta chỉ lấy ví dụ thôi." Ma Nha vội khoát tay: "Người xuất gia trăm ngàn lần không được sinh tà niệm."
"Vậy thì ý của ngươi, ngươi là một hòa thượng tốt." Nhóc con nghiêng đầu nhìn chằm chặp cậu.
"Điều này." Ma Nha gãi đầu, cẩn thận suy nghĩ mới thận trọng đáp lời: "Cũng coi như là thế đi, ta không sát sanh không ăn thịt, mỗi ngày đều tụng kinh, cũng không động lòng với vị cô nương nào."
Tên nhóc cười ha hả, lại không phát giác ra có một thứ đầy lông mao đang lăn đến gần nó. Đợi đến khi nó phát hiện ra có gì không đúng thì Cổn Cổn đã nhảy lên trên chân nó, chiếc mũi vừa ngửi vừa ủi ủi đầy hoài nghi, dọa nó sợ đến mức hét lên một tiếng rồi rơi xuống đất, lại không dám đưa tay đụng vào Cổn Cổn, chỉ khóc lóc cầu xin nó mau bước xuống.
Nhưng Cổn Cổn nhất quyết không chịu rời đi, chỉ tìm kiếm thứ gì đó từ trong ra ngoài trên người nó, dường như trên người nó có thứ gì ngon lắm, vừa tìm nó còn vừa liếm mép.
Chỉ khi ngửi được mùi thức ăn ngon, Cổn Cổn mới lộ ra cái bản mặt như quỷ đói đó.
Ma Nha vội đến phía trước kéo Cổn Cổn ra ôm vào trong lòng, Cổn Cổn liều mạng giãy gụa, hừ hừ mấy tiếng như còn muốn tìm nữa, khó khăn lắm mới bị Ma Nha chế trụ, ôm chặt trong lòng không cho động đậy.
"Trên người ngươi có giấu đồ ăn gì sao." Ma Nha gượng gạo hỏi.
"Không có đồ ăn." Nó chật vật bò dậy, lấy từ trong lòng ra một ra một cái khăn tay, trong khăn tay có bọc một thứ gì đó nhỏ nhỏ: "Chỉ có cái này."
"Nó ngồi lại, cẩn thận mở khăn tay ra, trong đó là mấy khúc cỏ khô, nhìn vào cũng không khác gì mấy ngọn cỏ ven đường."
Cổn Cổn sáng mắt, vừa vặn vẹo vừa lè lưỡi ra, hừ hừ muốn xông đến thứ đó.
Ma Nha vội kéo tai nó: "Ngươi đừng làm loạn, nếu không sau này ngày ngày sẽ cho ngươi ăn đồ Liễu công tử nấu."
Cổn Cổn "hừ" một tiếng, không tình không nguyện dừng lại, đôi mắt vẫn không chịu bỏ cuộc nhìn chằm chằm mớ có cỏ kia, còn khoa trương khịt khịt mũi.
"Nắm cỏ khô này là gì thế." Ma Nha thực sự không nhìn ta mấy khúc cỏ khô nhìn bình thường này có gì đặc biệt.
Tên nhóc không vội trả lời, chỉ kêu Ma Nha tắt đèn dầu đi.
Ma Nha cảm thấy khó hiểu những vẫn đến thổi tắt đèn, lại nhìn vào lòng bàn tay nó, mấy khúc cỏ khô thế mà lại phát ra ánh sáng bàng bạc, sáng lóng lánh, đẹp không sao tả xiết.
Thắp đèn dầu sáng lên lại, ánh sáng kia biến mất, lại trở thành ngọn cỏ khô bình thường.
Ma Nha kinh ngạc nói: "Đây là."
"Đây là cỏ Ngư Dương." Nhóc con cẩn thận gói khăn tay lại: "Ta mang đến để tặng người khác."
"Tặng ai."
"La Hỷ Hỷ."
Đá trong cốc Bách Thảo năm nay cũng coi như là vô cùng xúi quẩy, không biết một a đầu lạ mặt từ đâu đến, lấy một cây đao vô cùng bén, điên cuồng khắc rất nhiều chữ trên đá, đều là những cái tên giống nhau "La Hỷ Hỷ."
Chỉ mới mười hai mười ba tuổi, đao khí lại không hề nhỏ, dùng đao như dùng đũa vậy.
A đầu này đã ở trong cốc Bách Thảo liên tiếp ba ngày, tìm đông kiếm tây, từ sáng sớm cho đến tối mịt, cả đêm đều không chịu rời đi.
Nó có hơi sợ hãi trốn sau cây, cho đến khi nàng ta không còn sức lực nữa, đao rơi xuống đất, người cũng ngồi xuống trên đá, nó mới chậm rãi bước ra.
Nàng nghe thấy động tĩnh, lập tức cảnh giác cầm đao lên, nhưng nhìn thấy người đến là nó, trong chốc lát lập tức thở phào, kỳ quái nói: "Tên nhóc như ngươi sao lại đến đây, không phải đã nói với ngươi không được đến nơi núi rừng hoang dã một mình rồi sao."
Nó mím miệng đứng phía đối diện, day day góc áo của mình.
Nàng lắc đầu, đứng dậy bước qua đưa tay ra: "Qua đây ngồi xuống đi, vết thương trên chân đã đỡ chưa."
Nó kéo tay nàng, mặc nàng kéo nó ra từ đống đá vụn bước qua.
Mấy ngày trước, nó bị một con hồ ly đỏ cắn, nguyên nhân là vì con hồ ly đó tưởng nó muốn giành con thỏ mà nó bắt được, những nó không ăn thỏ, chỉ là vừa hay đi ngang qua chỗ con hồ ly giấu thức ăn mà thôi.
Con hồ ly há miệng ngoạm chân trái nó, cho đến khi đi xa khỏi lãnh địa của hồ ly, mới thở gấp ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi.
"Đau quá." Nó nhìn vết thương trên chân, trong lòng nghĩ có nên đi tìm nước để rửa không nhỉ.
Đang lúc tự nói một mình thì chợt một mặt khác của cái cây hiện ra nửa bóng người, nhìn nó: "Bị thương rồi."
Nó khiếp sợ, định thần nhìn kỹ, hóa ra là một cô nương trẻ tuổi, mặc một thân vải thô, đầu tóc búi thành một bím tóc xơ xài.
"Ồ, thật bị thương rồi này." Nàng ta nhích người ra từ sau cậu, cũng không quan tâm xem nó có đồng ý hay không, nhấc chân nó lên kiểm tra một hồi, rồi lấy bình nước ra giúp nó rửa vết thương: "Tên nhóc nhà người sao lại một mình vào nơi này chơi thế này, bị con gì cắn vậy."
"Hồ ly." Nó nhịn đau nói.
"May là hồ ly, nếu như là hổ thì đừng nói chân, đến người cũng không còn nữa rồi. Ngươi sống ở đâu, phụ mẫu đâu." Nàng vừa nói vừa rút khăn tay ra, băng bó vết thương cho nó.
Đối với sự giúp đỡ bất ngờ này, nó bỗng không biết nên phản ứng như thế nào.
Nàng ta trừng mắt nhìn nó đang ngẩn người, không chút khách khí búng vào đầu nó: "Sao thế, bị dọa ngốc rồi à, sao không nói."
"Ta Ta." Nó che trán, lắp bắp nói, lại chỉ về một hướng: "Nhà ta ở bên đó."
"Mấy tuổi rồi, bốn tuổi hay năm tuổi."
"Năm, Năm tuổi."
Nàng cau mày: "Phụ mẫu ngươi cũng sơ suất, đứa trẻ mới có chừng này đã yên tâm cho người một mình chạy loạn bên ngoài rồi."
Nó không nói gì.
Nàng ta đứng dậy hỏi: "Có thể đi được không, ta đưa ngươi về nhà."
"Có thể." Nó gật đầu.
"Vậy đi đi." Nàng đưa tay ra với nó: "Ta dắt ngươi đi."
Nó nắm lấy tay nàng đứng dậy, đi cà nhắc về phía trước.
Vết thương trên chân dần dần không còn đau nữa, nó từng nắm tay rất nhiều người, nam nhân có nữ nhân có, trong ấn tượng của nó chưa từng có một bàn tay nào lại ấm áp như bàn tay của nàng.
Cho đến khi đi đến trước một ngã ba, nó mới lưu luyến không nỡ dừng lại, chỉ vào khu rừng có rất ít nhà ở phía trước nói: "Nhà của ta ở phía trước rồi. Phụ mẫu không thích người lạ."
Nàng ta nói: "Được, vậy thì nhanh về đi. Sau này đừng chạy loạn nữa."
"Ừ." Nó đang muốn đi, lại bị nàng gọi lại.
"Mặt bẩn như thế, cha mẹ ngươi khẳng định sẽ đánh đó ngươi." Nàng kéo thẳng ống tay áo, chùi sạch vết bẩn trên mặt nó, cuối cùng còn xoa đầu nó nói: "Về đi."
"Ừ." Nó quay người rời đi, vừa đi vừa sờ đầu mình.
Đó là một căn nhà nát không biết bị người ta bỏ lại bao nhiêu năm rồi, đó là nhà của nó, cũng không có phụ mẫu của nó.
Nó chỉ là một yêu quái, vừa mở mắt đã ở trong một sơn cốc, ai biết được bản thân nó từ đâu đến, có lẽ nó cũng giống như những yêu quái không có phụ mẫu ngoài kia, trời đất núi sông, tinh hoa của nhật nguyệt, nói không chừng vì những thứ kia vừa hay hợp lại một chỗ sau đó nó mới xuất hiện trên thế giới này.
Cây Hòe Tinh già nhất ở phía tây cốc Bách Thảo nói, yêu quái như nó, cách chừng một trăm năm sẽ xuất hiện một con, từ khi lão bắt đầu có ký ức đến nay, cũng đã gặp khoảng bảy tám con rồi.
Nó cảm thấy kỳ quái, vì sao nhiều năm như thế, cũng chỉ có một mình nó, không thấy bất cứ đồng loại nào khác nữa.
Cây Hòe Tinh nói, không phải là bị người khác dắt đi rồi sao, sau đó không còn thấy trở về nữa, sau này ngươi có thể cũng bị như thế, dù gì thì loại yêu quái như ngươi đều thích nắm tay nhân loại mà.
Nó sửa lời lão, không chỉ là thích, nó còn cần nắm tay nhân loại thì mới có thể duy trì được tính mạng và sức mạnh, cũng giống như cây tinh các ngươi dựa vào nước mưa và ánh mặt trời mới có thể lớn nhanh vậy.
5.9.2020