Bách Yêu Phổ 2

Chương 31: Hề Nang 2



《Bách yêu phổ》

"Ngụy biện!" Nam tử tức giận đến run người chỉ vào bà ta nói: "Nhà kia của mụ có thứ không sạch sẽ! Có đổi thành ai họ cũng chẳng dám ở đó đâu!"

Người vây quanh hóng chuyện càng lúc càng nhiều, có người nói nam nhân kia không đúng, có người nói vị Kim Tam Nương kia không hậu đạo.

"Cái gì mà kêu không sạch sẽ? Ý ngươi nói là có quỷ phải không?" Kim Tam Nương không chút yếu thế, chỉ vào căn nhà kia nói: "Hai tháng trước ta mới mua căn nhà này, còn tìm thầy phong thủy xem, vừa thông gió vừa rộng rãi sáng sủa, ngươi quỵt tiền thì cứ nói đại là quỵt tiền đi, cớ gì còn lấy chuyện hoang đường này ra làm cớ! Ngươi có tin không, chỉ dựa vào việc ngươi vừa quỵt tiền ta còn làm tổn hại danh tiếng của Kim Tam Nương này, cũng đủ để ta kéo ngươi đến quan phủ rồi đấy! Lại nói, có trời mới biết có phải bản thân người lỡ làm ra chuyện gì không sạch sẽ, nên đến tối mới gặp được mấy thứ " không sạch sẽ" kia không!"

"Mụ mụ..." Trên phương diện cãi nhau này nam tử kia còn lâu mới là đối thủ của Kim Tam Nương, hắn tức giận đến mức đi vòng vòng tại chỗ, lại quay sang mọi người đang vây quanh nói: "Mọi người phân xử giúp ta, trong nhà mụ ta cho thuê có quỷ, mọi người nói đi, ai dám ở đó cớ chứ!"

"Ta nhổ! Ta là thấy trong lòng ngươi có quỷ mới đúng!" Kim Tam Nương lại cởi giày ra chuẩn bị đánh hắn, thì bị một người bên cạnh ngăn lại, bà ta vỗ ngực nói: "Trên văn khế viết rõ rõ ràng ràng, nếu trả lại nhà trước thời gian thuê thì phải bồi thường một tháng. Nay chỉ vì một câu có quỷ của hắn mà muốn quỵt tiền, mọi người cũng đến phân xử giúp ta!" Nói đoạn, bà ta đã tức đến choáng đầu, ánh mắt đảo tứ phía tìm kiếm một hồi rồi đột nhiên xông qua bắt lấy cánh tay của Ma Nha: "Được, chính là cậu, vị tiểu sư phụ này."

Ma Nha sợ hãi nói: "Nữ thí chủ, ta chỉ là người qua đường, thuận tiện đi ngang nhà bà, thuận tiện ăn một cái bánh bao, sau đó thuận tiện bị nước rửa chân của bà không cẩn thận tạt vào mình cùng với tên nhóc này thôi, ta hoàn toàn không liên quan gì hết sự tranh chấp của mấy người cả."

"Không không, tiểu sư phụ hiểu lầm rồi." Kim Tam Nương kéo cậu qua, nói trước mặt tất cả mọi người: "Mọi người nhìn kỹ nhé, hôm nay ta sẽ mời vị tiểu sư phụ không có bất cứ quan hệ nào với chúng ta đến nhà ta ở một đêm, sáng mai mọi người lại đến xem, nghe tiểu sư phụ này nói thử, nhà ta rốt cuộc có "sạch sẽ" hay không!"

"Hả?!" Ma Nha liên tục huơ tay: "Nữ thí chủ, thời gian không còn sớm nữa, người nhà vẫn đang đợi ta về."

"Cậu không phải là một tiểu hòa thượng sao, sao lại còn có người nhà ?" Kim Tam Nương trợn mắt nhìn cậu: " Không phải cậu ở miếu hòa thượng sao, về muộn một đêm thì sợ gì chứ, cũng lắm ngày mai ta và cậu đi về giải thích, cúng thêm ít tiền hương đèn cho chùa là được chứ gì."

"Không không, ta không phải người bản địa. Chùa của ta không ở đây, ta cũng không cần tiền hương đèn." Ma Nha vội nói: "Ta chỉ là ra ngoài đi dạo thôi, bây giờ phải về rồi..."

"Tiểu hòa thượng, không phải người xuất gia mấy người lấy từ bi giúp người làm niềm vui sao, cậu nhìn thấy đại thẩm ta bị vu oan như thế, cậu định để cho một ngôi nhà đàng hoàng như thế này bị hắn làm náo loạn đến mức sau này không có ai dám ở sao? Cậu nỡ lòng nhìn ta bị cắt đường sống, sau này nói không chừng có khi còn bị chết đói giữa đường nữa ấy!" Kim Tam Nương không chịu buông tay tay, nói vô cùng nhanh khiến người nghe không kịp thở.

"Thiện tại thiện tai..." Ma Nha nghe mà tê dại cả đầu: "Nhưng mà nữ thí chủ, vì sao lại là ta, ở đây người nào cũng có thể giúp bà chứng minh được mà."

"Bọn họ không thể, chỉ có cậu là có thể thôi." Bà ta dứt khoát cự tuyệt: "Người xuất gia không nói dối, vì thế lời của cậu nói nhất định là thật lòng, vả lại cậu là người từ bên ngoài đến, không có quan hệ gì với ai trong này, cho nên tuyệt đối không thiên vị bất cứ ai!" Nói đoạn lại quay đầu nhìn mọi người vậy quanh: "Mọi người nói đúng không!"

Chúng nhân nghe thế, đại đa số đều gật đầu phụ họa.

Trong đó đại khái cũng có một số người quen với Kim Tam Nương, nhiệt tình khuyên Ma Nha: "Hay là tiểu sư phụ cậu giúp Tam Nương đi, xảy ra chuyện như vậy, nếu như không có ai chứng minh thì căn nhà này có lẽ thực sự không có ai dám ở nữa đâu. Làm đứt đường tài cũng không khác gì giết phụ mẫu người ta, tiểu sư phụ cậu thấy có được không?"

"Nhưng ta phải về ăn bữa tối nữa..." Ma Nha vẫn khó xử như cũ, hôm nay đi ra ngoài hơn nửa ngày, nếu như trước khi trời tối vẫn chưa trở về, cho dù là Đào Yêu bọn họ không lo lắng thì chiếu theo quy củ của Ti Phủ bọn họ, thân là một tạp dịch không trở về nhà, khẳng định sẽ bị trừ tiền lương, tuy rằng cậu nhìn tiền cũng không khác gì nhìn đất sét nhưng dù gì vẫn nên giữ lại một ít để mua bánh bao cho Cổn Cổn.

"Chỉ cần tiểu sư phụ chịu gật đầu đồng ý, cơm tối nay ta bao." Kim Tam Nương khảng khái nói: "Ngày mai đợi đến khi cậu nói rõ ràng nhà của ta sạch sẽ hay không, ta sẽ tặng cậu thêm năm mươi cái bánh bao chay nữa."

Năm mươi cái bánh bao chay.

"Nhưng ta không ăn hết được." Ma Nha khổ não gãi đầu.

"Ngốc quá, là quán bánh bao Lưu Ký đó, cậu nhìn thấy không." Bà ta thuận tay chỉ về một hướng: "Sau này chỉ cần đến đó lấy bánh bao, không cần trả tiền, cứ ghi sổ cho ta. Năm mươi cái, cậu muốn ăn lúc nào cũng được."

Nếu như đã có thành ý như thế rồi vậy thì đi thôi, cùng lắm chỉ là ngủ một đêm thôi mà, nếu như chứng minh được nhà này có gì không ổn, cũng coi như là làm một việc tốt.

"Vậy được rồi." Ma Nha cuối cùng cũng gật đầu.

Kim Tam Nương vui mừng, nói với chúng nhân: "Mọi ngươi đều nhìn thấy rồi nhé, ta mời vì tiểu sư phụ này đến nhà ta ngủ một đêm, nếu như cậu ấy cũng nói là không sạch sẽ, ta không những không cần tiền bồi thường của tên quỵt tiền này, ta còn cho hắn thêm một tháng tiền thuê nhà nữa, một lời đã định."

Nam tử kia nghe thấy, vỗ ngực: "Được, mọi người cũng xin làm chứng cho ta."

Chúng nhân lũ lượt gật đầu.

Kim Tam Nương không nói lần hai, đẩy Ma Nha vào nhà.

"Ấy, nữ thí chủ có thể nào cho ta về nhà báo một tiếng rằng đêm nay ta không trở về được không?"

"Trời đã tối rồi, thế này nhé, chốc nữa ta kêu gia đinh đến tìm cậu, cứ nói địa chỉ nhà cậu cho nó, để nó giúp cậu báo tin."

"Cũng được."

Lúc Ma Nha đi vào ngôi tiểu lầu ba tầng kia thì trời đã chập tối, thấy đám đông náo nhiệt đã tản đi, nam tử kia đi tìm một khách trạm gần đó nghỉ một đêm, dáng vẻ cố chấp giống như có nỗi oan khuất khó nói thành lời, Kim Tam Nương còn sợ hắn chạy trốn, lại tìm thêm người đến âm thầm quan sát động tĩnh của hắn.

Một trận mưa sa gió táp cuối cùng cũng tạm thời dừng lại.

Đêm khuya, gió lớn, thổi vào cửa sổ kêu lộc cộc.

Ma Nha đóng cửa sổ lại, lạnh run người sờ sờ cổ, quay đầu lại nhìn Cổn Cổn đang no căng bụng nằm ợ trên giường nói: "Ta cảm thấy căn nhà này rất tốt, tuy hơi cũ những dọn dẹp rất sạch sẽ."

Căn nhà bị nam tử nói là "không sạch sẽ", bây giờ xem ra không có gì khác thường, đồ dùng trong nhà sắp xếp tuy không quá lộng lẫy đường hoàng, nhưng cũng không phải là lộn xộn bừa bãi, so với căn nhà nát mà bọn họ thuê lúc trước tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Tiểu lầu này tuy đã có tuổi nhưng không có mùi mùi mốc meo, có thể biết được bình thường Kim Tam Nương dọn dẹp rất chăm chỉ, cũng khó trách vì sao bà ta lại tỏ ra phẫn nộ như thế.

Kim Tam Nương cũng không nuốt lời, bữa tối rất thịnh soạn. Bà ta nói con phố này có thể nhiều thương hộ, không có quá nhiều nhà dân bình thường, chỉ vì tiểu lầu này đã hơi lâu năm, cho nên mới trơ trọi lẻ loi tọa lạc tại đây. Chủ nhân trước đây sau khi dọn đi cũng để trống nhiều năm, không lâu trước đó có người về bán lại căn nhà này, bà ta đưa ra một giá thích hợp với mua lại, vốn muốn cho người khác thuê để mở khách trạm, lại chưa tìm được nhà nào thích hợp, nên tùy tiện cho thuê trước đã, dù gì thì những người ở ngoài mỗi năm đến kinh thành cũng rất nhiều, kiếm ít tiền lẻ từ việc cho thuê phòng cũng còn hơn để phòng trống không như thế. Như hôm nay bị vị thư sinh nghèo kia làm náo loạn, nếu người ngoài thực sự cho rằng tiểu lầu này có gì không đúng, thì tiền mua nhà của bà ta coi nhưng là vứt xuống sông xuống biển cả, dù gì thì ai mà cần một thuê một căn nhà "không sạch sẽ" để ở cơ chứ, con người mà, ai chả muốn được đại cát đại lợi.

Ma Nha khuyên bà ta yên tâm, nếu như thư sinh đó nói dối, thì cậu nhất định sẽ nói cho bà ta một câu công đạo.

Kim Tam Nương vui vẻ quay về. Chưa bao lêu, gia đinh của bà ta đến tìm Ma Nha, nói đến để thay cậu báo tin, cậu cảm tạ nói địa chỉ của mình cho hắn, gia đinh nghe thế cảm thấy rất ngạc nhiên , nói rằng cậu thế mà lại sống ở sông Thanh Mộng Ti Phủ sao, cậu nói Ti Phủ rất tốt. Tên đó bĩu môi nói vậy cậu tự cầu phúc đi, nghe nói người trong Ti Phủ đều rất hung ác. Cậu trả lời cậu không cảm thấy thế, tên gia đinh cảm thấy vô vị nên đi, vừa đi vừa oán hận Kim Tam Nương sao lại phái hắn làm cái việc này không biết.

Đợi tên gia đinh đi rồi, Ma Nha lập tức đi lên lầu một lầu hai kiểm tra một lượt, ba tầng lầu cộng lại cũng gần mười phòng, nếu như đều có thể cho thuê thì cũng có thu nhập không ít. Nhưng đáng tiếc bây giờ vẫn trống không, vài gian phòng còn chưa thu xếp, chỉ đặt một số đồ dùng mà chủ nhân trước đó còn để lại, đến bụi cũng chưa quét dọn.

Nhưng mà hoàn toàn không cảm thấy chút âm u nào, dù gì thì chỉ cách đường phố mỗi một bước chân, dù cho đêm đã khuya thì vẫn có tiếng xe ngựa đi qua đi lại, tiếng người nói với nhau không ngớt.

Ma Nha khóa cửa, rửa mặt rồi trèo lên giường, Cổn Cổn sớm đã cuộn tròn trên chiếc chăn mềm mại rồi, còn không ngừng ngáy khò khè.

Ma Nha sờ đầu nó, ngáp một cái, mí mắt dần trĩu xuống.

Gối đầu rất dễ chịu, chăn mền cũng rất dễ chịu, giường cũng rất dễ chịu, Kim Tam Nương sợ đêm lạnh, còn đặc biệt thêm cho cậu thêm một cái mền. Hoàn cảnh sống như thế, thực sự là có thể mơ được một giấc mơ ngọt ngào đến sáng mai.

Nhưng, nó lại không xảy ra như thế.

Không có giấc mộng đẹp, ác mộng lại không ngừng kéo đến, Ma Nha nằm mơ thấy mình bị rơi xuống một hố băng rất lớn, toàn thân đóng băng, lạnh muốn chết cũng không có ai đưa tay kéo cậu lên. Lạnh quá, lạnh quá, lạnh quá.

Cậu giật mình tỉnh giác, căn phòng tối đen giờ chỉ còn một chút ánh sáng le lói bên ngoài chiếu vào.

Nếu như chỉ là mộng, thì vì sao bây giờ vẫn lạnh lẽo như thế, cậu rất nhanh đã phát giác, tất cả sự "lạnh" đều lan đến từ bàn tay trái của cậu.

Cậu quay đầu nhìn về bên trái, phát hiện trên tay trái mình không biết từ lúc nào bị trượt từ trong mền xuống thành giường, sau đó một cánh tay nhỏ bẻ trắng nõn nắm chặt lấy tay trái cậu, nhìn giống như một đứa nhóc cỡ bốn năm tuổi, ngồi xổm bên giường, trên người mặc y phục trắng muốt, trong căn phòng tối đen này trở nên rất rõ ràng.

Ma Nha chớp mắt, cậu theo bản năng nín thở, thân thể rõ ràng cảm thấy rất lạnh, những trán lại đổ mồ hôi.

Chẳng lẽ, thư sinh kia không hề nói dối.

Bàn tay nhỏ khi nắm chặt lấy cậu, thế nào cũng giống như không nỡ thả ra.

Nhưng như vậy mãi cũng không được, Ma Nha không nhúc nhích âm thầm suy nghĩ đối sách, cậu lúc này nên ngồi bật dậy sau đó hét lên hay là trấn định nói với tên nhóc này "Phật ta từ bi, quay đầu là bờ, nửa đêm nửa hôm thế này chạy ra dọa người khác làkhông đúng" hoặc có thể ... đóng cửa thả Cổn Cổn?

Xung quanh trở bên vô cùng yên tĩnh, đến thanh âm ngoài cửa sổ cũng tựa như ngưng lại, cậu căng thẳng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình... Ma Nha rốt cuộc cùng hít sâu một hơi, nhìn lên trần nhà, cố giữ cho mình trấn tĩnh nhất nói: "A Di Đà Phật, thí chủ quấy nhiễu giấc mộng của người khác, quả thực là điều không nên.

Dứt lời, hắn cảm thấy bàn tay nhỏ kia khẽ động đậy.

Lấy dũng khí quay đầu qua, bốn mắt nhìn nha với tên nhóc ngồi bên giường kia, cậu cố nén lại kích động muốn phá cửa chạy trốn ra ngoài

Ừng ực nuốt từng ngụm nước bọt, mới có chút can đảm nói: "Thí chủ, ta nói ngươi đấy."

"Ngươi thấy ta sao?" Khuôn mặt bên giường ghé lại gần, dọa Ma Nha suýt chút nữa là té nhào xuống đất, vừa vặn đè trúng vào đuôi Cổn Cổn, nó kêu một tiếng rồi nhảy cẩng lên.

2.9.2020


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv