Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 169: Tất Cả Có Chỗ Khó



"Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì?" Hạ Hầu Đôn không nhịn được mà cảm thấy e sợ trong lòng.

"Nói nhảm, không phải ngươi cũng vừa nhìn ta sao? Ta nhìn lại, chúa công đã từng nói cái này gọi là ' có qua có lại ' !" Hồng Phong đắc ý nói, thái độ này như có ý tứ làm gương sáng cho người khác.

"Ngươi. . ." Hạ Hầu Đôn lập tức uất nghẹn, nín thở một hồi. Hắn không thể tưởng được một gã nhìn qua rõ ràng trông rất ‘nông dân’ cũng có thể nói ra một câu ‘đẳng cấp” như vậy.

"Hơn nữa, không nhìn thật kỹ, lát nữa đánh với ngươi thì sao có thể xác định đánh vào chỗ nào của ngươi mới tốt? Chúa công còn phải hỏi ngươi mấy lời, nếu không cẩn thận đập vào chỗ yếu hại của ngươi, đánh chết ngươi, ta lại bị phạt!" Hồng Phong "hảo tâm" tiếp tục giải thích.

"Cẩu tặc, nạp mạng đi!" Kìm nén cơn kích động chỉ muốn thổ huyết ngay tại chỗ, đại đao Hạ Hầu Đôn mang theo tràn ngập ý tức giận bổ ra ngoài.

"Ừ, có một chút ý tứ, có vẻ cũng như lão Điển!" Hồng Phong không chút hoang mang, Lang nha bổng đánh ra sau mà đến trước, ngăn cản đại đao ngay trên không trung.

"Đ...A...N...G...G! . . ."

Hồng Phong lập tức lùi lại sáu bảy về phía sau, vẻ mặt kinh ngạc.

Nhưng cổ tay Hạ Hầu Đôn đổ máu, sắc mặt như băng giá.

Hắc Long nhìn hai người trên chiến trường, trong lúc nhất thời hắn căn bản không thể nói ra lời. Vẫn còn có người có thể đánh cho Hồng Phong lui lại sau. Trên chiến trường, đây chính là lần đầu tiên! Cho dù là biểu diễn trên võ trường, ngoại trừ Vương Việt, Bàng Đức, Triệu Vân, Điển Vi, ngay cả Lệ Phương, Từ Hoảng cũng không từng giành được chiến tích này, mà kiểu chiến tướng thuần túy dùng sức mạnh đối kháng, cũng chỉ có Điển Vi mới có thể bức lui Hồng Phong. Hiện tại rõ ràng vẫn còn có một người nữa! Dù đối phương ngồi trên lưng ngựa, mượn nhờ sức ngựa thì cũng coi như rất khá.

"Ha ha ha, tốt tốt tốt, lại đến!" Hồng Phong đột nhiên phá lên cười ha hả, vung Lang nha bổng lên, nhắm đúng vào đầu Hạ Hầu Đôn, đánh tới.

"Hừ!" Hạ Hầu Đôn vội vàng giục ngựa tránh ra. Vừa mới cứng chọi cứng một chiêu đã khiến cho hắn hiểu được, về phương diện lực lượng bản thân hắn căn bản g không phải là đối thủ của đối phương. Hiện tại, chỉ có dùng tốc độ cộng thêm kỹ thuật khéo léo để đối địch.

Dựa vào suy nghĩ này, lại chứng kiến dáng người Hồng Phong cao lớn hơn nhiều so với người bình thường, Hạ Hầu Đôn liền cho rằng hẳn Hồng Phong thuộc về kiểu người có động tác vụng về, chậm chạp, vì vậy Hạ Hầu Đôn lập tức có suy nghĩ coi thường Hồng Phong không cưỡi ngựa, chỉ có thể bộ chiến, mượn tốc độ của chiến mã, đại đao chuyên đánh vào chỗ hiểm của Hồng Phong.

Thế nhưng chỉ sau mấy chiêu, Hạ Hầu Đôn lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng, dĩ nhiên hắn đã bị buộc lui về phía sau! Người lui lại không phải là Hồng Phong sao? Thân thủ của đối phương rõ ràng cũng không chênh lệch so với hắn. Điều này sao có thể, quá trái với lẽ thường.

Thế nhưng chỉ ngay trong tích tắc Hạ Hầu Đôn đang mất tập trung này, Hồng Phong, nhất thời bất ngờ bị hắn áp chế, chỉ có thể mượn nhờ ưu thế của binh khí dài mà khiến cho hắn phải lùi lại, bắt được cơ hội, mãnh liệt hét lớn một tiếng,

"Chết đi!"

Ngay sau đó, Lang nha bổng với tốc độ nhanh hơn vài lần so với lúc trước quét ngang.

"Ừ! ?" Hạ Hầu Đôn hoảng hốt, không dám đón đỡ, hắn ngã ngửa người về phía sau, bởi vì phản ứng của hắn quá mạnh, cả người hắn cứ như vậy lập tức ngã xuống.

"Chạy đi đâu?" từ lúc Hồng Phong bái Vương Việt làm thầy học nghệ đến nay, chỉ có Triệu Vân trong khoảng thời gian còn ở Lạc Dương mới từng chính thức đánh bại hắn một lần. Từ đó về sau, ngay cả Điển Vi cũng chỉ cân sức ngang tài với hắn mà thôi, vậy hay là lão Điển xấu, không so khí lực nguyên nhân. Hiện tại, rõ ràng bởi vì hắn nhất thời chủ quan mà bị áp chế lâu như vậy, sao hắn có thể không nổi giận? Cho nên hắn bước dài tới, một gậy phang đúng vào đầu chiến mã Hạ Hầu Đôn, đập phá óc vỡ toang, khiến cho Hạ Hầu Đôn không có cơ hội lại dùng chiến mã "Ăn gian". Tiếp theo, hắn lại nhắm ngay đầu Hạ Hầu Đôn đầu.

"Vèo!"

Ngay khi Hồng Phong có ý định không ngừng cố gắng, tranh thủ cơ hội nghiên cứu xem óc của Hạ Hầu Đôn cùng óc con ngựa có gì khác biệt, một mũi tên bắn lén bay về phía hắn.

"Cẩn thận!" Hắc Long gấp hô một tiếng.

"Đinh!" Hồng Phong dù sao cũng là học nghệ từ Vương Việt, một mũi tên bắn lén không thể làm gì được hắn. Hắn cũng không né tránh, cánh tay mãnh liệt vung lên, hắn liền chuẩn xác mà đem chi kia không rõ lai lịch mũi tên cho quét đến đi một bên, chỉ có chi kia mũi tên đánh tới hắn áo giáp lúc kích thích một điểm nhẹ vang lên.

"Tặc tử phương nào, đừng vội đâm sau lưng đả thương người, đi ra!" Khác với biểu hiện của Hồng Phong, Hắc Long không kềm nén được kêu lên. Nói như thế nào đi nữa Hồng Phong cũng bạn tốt của hắn!

Vô thanh vô tức, từ phía đối diện môt Đại tướng mặc giáp vàng, tay cầm đại đao giục ngựa chạy ra ngoài. Nhìn trang phục thì thấy địa vị dường như không ở dưới Hạ Hầu Đôn. Lần này Hắc Long bị sợ hãi không nhẹ.

"Ngươi, ngươi là người phương nào? Là ' Hổ si ' Hứa Chử?" Hắc Long cẩn thận hỏi. Cùng lúc lên tiếng nói chuyện, hắn còn đã định sẵn hành động trong lòng, chỉ cần đối phương trả lời khẳng định, không thể nói nghĩa khí được nữa rồi, trước tiên để Hồng Phong ở lại chỗ này ngăn cản đối phương, chính mình quay về doanh tìm cứu binh.

"Hừ, ngươi là người nào?" Viên tướng mới đến, tay cầm đại đao chỉ vào Hắc Long, hùng hổ hỏi thăm.

"Hắc Long, Hộ quân hiệu úy dưới trướng Phiêu Kỵ tướng quân!" Hắc Long cũng hô lên với giọng điệu mà bản thân hắn cảm thấy rất có khí thế, đồng thời hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn.

"Vô danh tiểu tốt, trở về gọi Hứa Thành đến đây, Mỗ gia là Tào Nhân!" Dáng vẻ của Tào Nhân như chẳng thèm ngó tới cái tên Hắc Long này.

"Tào Nhân? ***, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao?" Hắc Long giận dữ, lại dám dọa Lão Tử, đáng chết! Vì vậy, hắn quơ thiết thương trong tay, phóng về hướng Tào Nhân.

"Tiểu tử không biết sống chết!" Tào Nhân nào sẽ để ý hạng người vô danh như Hắc Long? Hắn thậm chí còn chẳng muốn di chuyển, hắn chỉ lắc nhẹ đại đao đối mặt với Hắc Long.

Rất nhanh, hai người quấn lấy nhau, giao chiến!

Hắc Long thân là Hộ quân hiệu úy của Hứa Thành, hơn nữa hắn còn dựa vào đầu óc, đã từng động thủ với Hồng Phong cùng Điển Vi, hai siêu cấp mãnh hán này, thế nhưng thân thủ của hắn ở bên trong quân Hứa Thành, cũng được coi như không tệ, cho nên Tào Nhân, nhất thời khinh địch, lại bị bức tới mức luống cuống tay chân.

"Ha ha, tiểu tử tiểu Hắc này ngược lại cũng không tệ lắm! Rõ ràng có thể đánh cho Tào Nhân luống cuống như này!" Hứa Thành cùng chúng tướng cũng đã đi tới, chứng kiến Hắc Long đại triển dũng mãnh phi thường đấu cùng với Tào Nhân, hắn rất vui mừng.

"Chúa công, Tào Nhân chỉ nhất thời khinh địch mà thôi, chờ hắn trấn tĩnh lại, với võ nghệ của Hắc Long, Hắc Long hắn sẽ không chống cự được!" Lệ Phương coi như là người hiểu rõ Hắc Long, tuy hắn không thường quay về Lạc Dương, thế nhưng Hắc Long cũng là người đi theo Hứa Thành lâu năm khó có được mặc dù Hắc Long chính là đầu lĩnh thân binh. Khi trước còn không có ai có thể đi theo Hứa Thành một năm trở lên mà không chạy trốn! Bằng không hôm nay hắn cũng không thể làm được chức Hộ quân hiệu úy, tất cả đều được cứng rắn rèn rũa mà nên.

"Chống đỡ nhất thời tính toán nhất thời, về sau tiểu tử này không biết sẽ còn khoác lác như thế nào? Đánh hơn mười hiệp, hắn cũng có thể thổi thành một trăm, vì ngày sau còn có thể có tiền vốn để thổi, hãy để cho hắn đánh một lát!" Hứa Thành nói vẻ không chịu trách nhiệm.

". . ." Lệ Phương im lặng, làm đầu lĩnh thân binh của chúa công không dễ dàng ...! Hắc Long, tiểu tử ngươi nếu muốn từ trên ghế Hộ quân hiệu úy ngồi tăng thêm một tầng thành Thượng tướng quân, xem ra còn phải tiếp tục cố gắng ....

"Nếu như bên này là Tào Nhân, xem ra đội quân đi theo chúng ta phía bên kia mới là do Tào Tháo tự mình dẫn đầu, chúa công, có muốn đi qua xem một chút hay không?" Cao Thuận ở bên hỏi.

"Được rồi! Chúng ta hãy cho lão Tào chút thể diện, đi đón tiếp hắn!" Hứa Thành quay đầu ngựa, chuyển hướng đi về phía sau, rời đi không được vài bước, hắn lại quay đầu, nói: "Hay đi gọi hai tên tiểu tử đến đây đi! Không ai nhìn, đánh cũng không có chút tinh thần nào cả!"

Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, lập tức có người đi gọi Hồng Phong cùng Hắc Long trở về, vì vậy, Hồng Phong đành từ bỏ chơi trò mèo đuổi chuột cùng Hạ Hầu Đôn, Hắc Long cũng thừa dịp còn chiếm chút thượng phong quyết đoán mà lui thương, rút lui về phía sau, để hai người Hạ Hầu Đôn cùng Tào Nhân ở lại tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải. Nhất là khi hai người nhìn thấy Hứa Thành dẫn người của mình đi mà hoàn toàn không để bọn hắn vào mắt, trong lòng càng như đổ ngũ vị bình, cảm giác rất khó chịu.

Thế nhưng Hứa Thành chắc sẽ không để ý tới bọn họ, sẽ cùng Tào Tháo gặp được mặt, cũng là hắn lần này thật không ngờ đấy, thế nhưng hắn thật sự muốn nhìn xem Tào Tháo hiện tại có thay đổi gì so với trước kia.

Đại quân Tào Tháo rốt cục cũng ngừng lại, nhìn thấy Hứa Thành tự mình dẫn người tới đây, Tào Tháo cũng mang người nghênh đón.

"Già rồi, già rồi!" Hứa Thành không ngừng lắc đầu, tiếp theo lại cao giọng hô: "Ta nói lão Tào, lâu như vậy không gặp, ngươi có khỏe không?" Những lời này khiến cho những người có thể nghe thấy lời của hắn cảm thấy choáng váng, chóng mặt, bởi vì những lời này nghe như thế nào thì cũng giống như không phải nói với đối thủ của mình.

"Mơ hồ rất nhớ, Tào mỗ rất tốt, ngược lại những năm này Phiêu Kỵ tướng quân càng ngày càng lộ ra vẻ tinh thần sảng khoái!" Tào Tháo cũng khách khí nói.

"Nhờ phúc nhờ phúc, " Hứa Thành cười to, chắp tay với Tào Tháo, nói: "Lão Tào, tài năng, bản lĩnh nha, ngươi đã biến thành chủ nhân của bốn châu rồi! Rất giỏi nha! Nhớ ngày đó, ngươi làm Tư lệ hiệu úy còn không có binh quyền!"

"Phiêu Kỵ tướng quân khách khí, tướng quân những năm gần đây hăng hái đầy hứa hẹn, bắc phá Hồ Man, đông bắt Viên Thiệu, tây khắc triều đình, chiến tích huy hoàng, khiến cho Tào mỗ bội phục không thôi" bốn chữ "Tư lệ hiệu úy" đã khiến cho Tào Tháo nhớ tới lần hắn ám sát Đổng Trác trước kia, bị Hứa Thành phá hỏng, nhớ tới chính là người trước mặt này phá hủy chuyện tốt của mình, hắn không nhịn được lên tiếng mỉa mai Hứa Thành.

"Ai, ta nói lão Tào, lời này của ngươi không đúng rồi. Nói như thế nào đi nữa chúng ta cũng nhận thức nhiều năm, rất quen, thế nhưng quen thuộc thì quen thuộc, nói loạn như này, ta có thể cáo ngươi tội phỉ báng!" Hứa Thành vội vàng nói: "Ta xuất binh Ung Châu, chính là thanh quân, lúc ấy Lã Bố, Vương Doãn cầm giữ triều chính, loạn triều cương Đại Hán ta, rõ ràng còn liên kết với bộ hạ cũ của Đổng Trác cùng phản nghịch Tây Lương, dân chúng Ung Lương khổ không thể tả, thật sự có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục. Ngươi cũng không biết tình hình khi đó, nếu không hôm nào, ta đưa ngươi đi xem hai châu Ung Lương, nhìn một cái, ngươi hãy hỏi xem những điều ta nói có phải toàn bộ là sự thật hay không"

". . ." Tào Tháo nhìn dáng vẻ rung đùi đắc ý của Hứa Thành, cảm thấy choáng váng đầu. Cái gì mà nói cái gì cũng đúng, một điểm trật tự cũng không có, thế nhưng đương nhiên hắn cũng nghe được ý tứ trong lời nói của Hứa Thành, đi tới hai châu Ung Lương sao? Lão Tử lại không ăn no rỗi việc, cho nên, lập tức hắn đã nói: "Thì ra Hứa tướng quân vốn là người trung can nghĩa đảm, hơn nữa còn có lòng trách trời thương dân, thực là mẫu mực của chúng ta, bội phục bội phục!"

"Đâu có đâu có, lão Tào ngươi quá khách khí!" Hứa Thành liên tục khoát tay, thế nhưng nét mặt của hắn lại như đang đề phòng Tào Tháo chạy tới cắn hắn.

Quả nhiên, Tào Tháo lại nói: "Nghe nói sáu châu chỗ Hứa tướng quân hôm nay trăm họ an cư lạc nghiệp. Xem ra, Hứa tướng quân không chỉ có thủ đoạn hành quân chiến tranh, còn có cả tài thống trị địa phương, cũng là tấm gương cho chúng ta học tập"

"Ai! Lão Tào ..., ngươi là Tư Không đương triều, thống trị địa phương tốt, cũng có một phần công lao của ngươi!" Hứa Thành trợn tròn mắt nói lời bịa đặt: "Ta vẫn muốn để cho ngươi theo ta đi phương bắc nhìn một cái, nhìn xem mấy địa phương này còn có cái gì có thể cải tiến hay không. Dù sao ngươi mới là người quản chuyện này! Hai ngày nữa hãy nhé, thịnh tình của ta, ngươi cũng không nên chối từ nhé!"

"Ha ha số, Hứa tướng quân khách khí, " Tào Tháo âm thầm cắn răng. Ai đến chỗ của ai vẫn còn không nhất định, hắn nói: "Hôm nay Hứa tướng quân đi vào nơi cai trị của Tào mỗ, Tào mỗ cũng phải cố gắng hết sức đóng vai chủ nhà của mình, Tào mỗ cũng muốn mời tướng quân đến Hứa Xương nhìn một cái, tướng quân cũng vạn lần chớ chối từ! Nói thật, Tào mỗ vẫn muốn gặp tướng quân lãnh giáo kế sách thống trị, tướng quân thống trị các châu phương bắc giỏi như vậy, Tào mỗ vẫn không ngừng hâm mộ!"

"Ai da! Lão Tào, khách khí khách khí, ngươi thật sự đã quá suy nghĩ, ta có thể có điểm thành tựu hôm nay, chính là dựa vào người bên cạnh hao tâm tổn trí cố sức. Ngươi cũng rất được, ngay cả thân nhân cũng không cần dựa vào, cứ như vậy tay không mà tạo dựng một cơ nghiệp, ngươi mới là rất giỏi" Hứa Thành cười ha hả nói, thế nhưng những lời này của hắn cực kỳ nham hiểm, rõ ràng là vạch trần vết sẹo Tào Tháo binh bại ở Huỳnh Dương, huynh đệ con cháu tử thương vô cùng nghiêm trọng, cũng nói cho những thủ hạ kia của Tào Tháo là đi theo Tào Tháo, không bảo đảm an toàn, ngay cả người trong nhà mình Tào Tháo hắn cũng không thể bảo vệ! Các ngươi hãy tới đây đi, đi theo Lão Tử, đây mới là chính là con đường sáng.

"Ha ha ha. . ." Tào Tháo giận quá mà cười, nói: "Hứa tướng quân thật sự đã quá suy nghĩ, Tào mỗ không dám khoe công lao ở trước mặt các hạ? Vẫn là tướng quân lợi hại, Thường Hâm quản hành chính, Hà Thông chưởng giám sát, Trương Ký chưởng luật pháp, lại có người bày đặt tính kế, khiến cho Viên Bản Sơ tự hãm lưới, hào phú hai châu U Ký tất cả đều bại rơi xuống suy sụp, từ đó về sau, phương bắc vững vàng, không có người dám tranh phong cùng tướng quân, đây mới là rất giỏi, lúc này mới là đại thủ bút!" Lời này của Tào Tháo phải hiểu là hắn đang cảnh cáo thuộc hạ của mình, các ngươi muốn theo chân Hứa Thành, không chừng có một ngày sẽ rơi vào kết cục giống như hào phú hai châu U Ký, hơn nữa, Thường Hâm cùng Hà Thông đều là bè đảng của Hứa Thành, Thường Hâm nguyên là tùy tùng một trong thập thường thị, môn nhân đại hoạn quan Triệu Trung, Hà Thông là tổng quản của Hà Miêu, đệ đệ của Đại tướng quân Hà Tiến xuất thân đều quá đen, Trương Ký lại là người nổi danh không nói tình cảm, những người các ngươi luôn luôn kiêu ngạo đã quen, đụng với bọn hắn, không chừng sẽ thất bại. Khi đó không một ai có thể ai cứu được các ngươi!

"Ha ha, lão Tào ngươi cũng không tệ! Mưu sĩ võ tướng dưới trướng ngươi, đều là những người chỉ có thể ngộ, khó có thể cầu. Đừng nói những người khác, Vu Cấm kia thật sự không tệ, hoàn toàn có thể một mình đảm đương một phía. Ta đã sớm phái hắn đi trấn thủ Liêu Đông, hắn làm phi thường tốt!" Hứa Thành cười ha hả nói, tự cảm thấy chiếm được thượng phong.

"Hả? Vu Văn Tắc có thể được tướng quân ưu ái như thế, Tào mỗ thay hắn đa tạ Tạ tướng quân!" Tào Tháo thầm chém Vu Cấm thành mười bảy mười tám mảnh ở trong lòng, hắn lại nói tiếp: "Cũng mời tướng quân thay Tào mỗ cám ơn Văn Tắc, đa tạ hắn xả thân cứu được Hạ Hầu Đôn, ân này Tào mỗ tuyệt sẽ không quên. Nếu như một ngày kia hắn có thể trở về, Tào mỗ nhất định ra khỏi thành mười dặm tự mình nghênh đón!"

"Muốn gọi Vu Cấm trở về?" Hứa Thành cười nhạt. Ngươi cũng đừng mơ tưởng, hắn nói: "Nhất định, nhất định, Hứa Thành nhất định chuyển cáo! Đợi Vu Cấm luyện thành thuỷ quân, Hứa mỗ nhất định sẽ để cho hắn đến Tào gia ngươi bái phỏng một phen!" Chờ thuỷ quân Lão Tử tới nhà ngươi! Lúc nói lời này, Hứa Thành vẫn đang cười nhạt.

"Hả? Vu Văn Tắc lại có thể đi luyện thuỷ quân! Thật là chuyện lạ, Văn Tắc thiện ở phòng thủ, Hứa tướng quân, ngươi đang ép buộc rồi!" Tào Tháo âm thầm run sợ trong lòng, quân Hứa Thành rõ ràng đang huấn luyện thuỷ quân tại Liêu Đông, hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, Liêu Đông quá xa, thế nhưng hôm nay xem ra hắn vẫn phải chú ý.

"Nghe nói ngươi bị đau đầu, Lạc Dương ta có bệnh viện, có muốn đi chữa trị hay không? Chỗ đó chính là nơi danh y tụ tập! Nếu như ngươi tới, ta tuyệt đối hoan nghênh, còn đi nghênh đón!" Hứa Thành lại đã tìm được một điểm đột kích, hắn phảng phất như thấy được Tào Tháo đang kêu thảm thiết trong bệnh viện. Ha ha, xem đến lúc đó còn không chữa trị chết họ Tào ngươi sao!

"Hứa tướng quân đúng là hiếu khách! Nếu như tướng quân thành ý muốn mời, đợi mấy ngày nữa đi, Tào mỗ tất nhiên sẽ tiến đến Lạc Dương chạy chữa, thế nhưng cũng không làm phiền tướng quân tới nghênh đón, Tào mỗ mang theo gia nhân đến là được rồi!" Đợi đánh bại ngươi trước, ta sẽ đi tấn công Lạc Dương của ngươi, ai sợ ai?

"Ai da, sao có thể không nghênh đón? Nghe nói ngươi mắc phải một loại quái bệnh, ta đã sớm tìm được thầy thuốc có thể chữa được bệnh này cho ngươi, Hoa Đà, Trương Cơ! Trong hai vị thần y thánh thủ này, một tinh thông nội, một tinh thông ngoại. Ngay khi ngươi vừa mới mắc bệnh này, ta sợ ngươi không tìm được Hoa Đà, đã tìm giúp ngươi. Ngươi xem, ta vẫn rất nhớ ngươi mà?" Hứa Thành cười híp mắt nói ra âm mưu ngày đó.

"Hứa. . ." Tào Tháo mãnh liệt được phẫn nộ quát một tiếng, thế nhưng, hắn lập tức liền nhịn được, "Ha ha, đã sớm nghe nói Hứa tướng quân ngươi thành lập bệnh viện, tụ họp thầy thuốc thiên hạ vào trong đó, còn dạy cả học trò. Xem ra lời nói không ngoa, Tào mỗ cần phải đa tạ Tướng quân!"

"Cám ơn ta?" Hứa Thành sững sờ, lập tức hắn có phản ứng, nói: "Không khách khí không khách khí. Với ta và ngươi, hà tất như thế?"

"Ha ha ha, tự nhiên như Hứa tướng quân nói, đợi sau khi người của Tào mỗ tới Lạc Dương, thì sẽ tiếp nhận Lạc Dương bệnh viện, ngày sau nếu tướng quân có bệnh, Tào mỗ chắc chắn lại để cho tướng quân đến xem bệnh!" Tào Tháo cười to nói.

"Tốt, thế nhưng, lão Tào, ngươi phải nắm chặt nhé!" Hứa Thành cũng nở nụ cười.

"Ha ha ha. . ." Tào Tháo ngửa mặt lên trời cười to, đột nhiên, hắn mãnh liệt được quay đầu hướng về sau quát lớn: "Ai ra bắt giữ Hứa Thành cho ta, tiền thưởng ngàn cân! Ban thưởng tước vạn hộ hầu!"

"Tốt, ai bắt lại Tào Tháo cho ta, phần thưởng ruộng tốt vạn khoảnh, ban thưởng tước thập vạn hộ!" Hứa Thành cũng rống lớn nói.

Tiếng la của hai người chưa dứt, từ bên trong trận doanh hai quân truyền ra hai tiếng rống to.

"Hứa Thành chạy đâu, Hứa Chử cũng tới!" Từ trong trận quân Tào một người cưỡi ngựa xông ra, "Hổ si" !

"Tào Tháo, chạy đi đâu? Điển Vi ở chỗ này !" Từ trong quân Hứa Thành truyền ra một tiếng rống như sấm, "Ác lai" !

"Hổ si" đấu "Ác lai" !

"Trên thực tế làm thủ hạ như này cũng thật mệt mỏi!" Hứa Thành nhìn Hứa Chử cùng Điển Vi ngươi tới ta đi, một hồi ác chiến trên chiến trường, trong lòng cảm khái nói: nếu như hai người kia có ánh mắt một chút, giao chiến bất phân lẫn nhau không bằng đi làm các việc có liên quan, một người bắt ta, một người khác đi bắt Tào Tháo, không phải tiền thưởng đều tới tay sao? Hai bên không còn đầu não sao? Vậy càng đơn giản, trao đổi với nhau, không biến thành có ngay!

"Chúa công, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Lệ Phương chứng kiến cách đó không xa hai người Hạ Hầu Đôn cùng Tào Nhân mang người vây quanh bên người Tào Tháo, lại nhìn chủ công của mình, chứng kiến chủ công của mình đang sững sờ, hắn nhịn không được kêu lên.

"À? Cái gì?" Hứa Thành phục hồi tinh thần lại, nhìn quanh nói.

"Chúa công, bên kia Hạ Hầu Đôn cùng Tào Nhân đã vây quanh Tào Tháo rồi!" Lệ Phương nói.

"Vậy đừng cho bọn hắn nhàn rỗi, Trương Nhiệm ở đâu?" Hứa Thành nhìn bên người nhìn một chút.

"Có mạt tướng!" Trương Nhiệm lách mình đi ra.

"Ngươi đi khiêu chiến Hạ Hầu Đôn!" Hứa Thành nói.

"Mạt tướng tuân mệnh!" Trương Nhiệm từ trong trận giục ngựa mà ra, khoan thai đi tới chiến trường, kêu lên: "Hạ Hầu Đôn ở đâu? Trương Nhiệm ở chỗ này, có dám đánh một trận?"

"Chả lẽ lại sợ ngươi?" Hạ Hầu Đôn giận dữ, trên tay hắn có thương tích, vừa mới băng bó kỹ, lúc này lại có người tới khiêu chiến, hơn nữa còn là Trương Nhiệm, võ nghệ không dưới hắn, rõ ràng đối phương chủ ý nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Hành vi xấu xa này, thật sự khó có thể tha thứ, cho dù là trên tay mình có thương tích cũng phải giáo huấn hắn một chút.

"Nguyên Nhượng, trên tay ngươi có thương tích, ta giúp ngươi!" Tào Nhân lo lắng an nguy của Hạ Hầu Đôn, đi theo phía sau cũng vọt lên.

"Không biết xấu hổ!" Chứng kiến từ trong doanh quân Tào, hai người ra ngoài chiến một mình Trương Nhiệm, Hoắc Tuấn giận dữ nói. Nói như thế nào đi nữa Hoắc Tuấn hắn cũng là người cùng hội với Trương Nhiệm, sao có thể giương mắt nhìn đối phương khi dễ người? Vì vậy hắn cũng giục ngựa, xách thương xông tới.

Trong lúc nhất thời, trước trận hai quân, Điển Vi cùng Hứa Chử, Trương Nhiệm, Hoắc Tuấn cùng Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân, sáu người chia làm hai phe chém giết cùng một chỗ, sáu người thế lực ngang nhau, tình hình chiến đấu nhất thời rơi vào tình trạng giằng co.

"Chúa công, vì sao vừa rồi không nắm lấy cơ hội giết Hạ Hầu Đôn cùng Tào Nhân, bây giờ lại cho Trương Nhiệm tướng quân tới đánh một trận?" Lệ Phương lại nhìn Hứa Thành hỏi, nhưng hắn cũng rất hiểu chúa công này của mình, có tiện nghi không chiếm, khẳng định còn muốn có tiện nghi lớn hơn nữa.

"Vừa rồi không giết, là bởi vì chúng ta người đông thế mạnh, giết bọn chúng sẽ kích thích Tào quân tướng sĩ oán giận, hơn nữa, cũng sẽ khiến cho Tào Tháo tức giận. Mặc dù nói chúng ta cũng không sợ bọn họ, cuối cùng chúng ta vẫn bị bao vây, nếu như chúng ta thật sự khiến cho Tào Tháo nổi điên, hậu quả khó lường! Hiện tại đánh, chính là vì thừa cơ đả kích sĩ khí quân Tào, Hứa Chử, Hạ Hầu Đôn, còn có Tào Nhân đều là Đại tướng quân Tào, đánh bại bọn hắn, sĩ khí quân Tào nhất định hạ thấp rất nhiều, Tào Tháo sẽ không còn nhất quyết giao chiến cùng quân ta!" Hứa Thành nói.

"Ừ!" Lệ Phương nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, từ phương hướng Tế Nam chạy ra hơn mười con khoái mã, đầu lĩnh chính là hai người!

"Tang Bá, chạy đi đâu? Trương Cáp ở nơi này chờ ngươi đã lâu!"

Mặc dù không có thâm cừu đại hận với nhau, thế nhưng Trương Cáp cùng Tang Bá đã có mối hận thật sâu. Tất cả những cái này đều là do chửi mắng mà ra, cho nên sau khi nghe thấy tiếng la của Trương Cáp, Tang Bá cũng không tiếp tục đi về phía trước gặp mặt Tào Tháo, hắn chuyển hướng, lao về phía Trương Cáp.

"Người kia đang xông lại là Tang Bá, người còn lại có lẽ chính là Nhạc Tiến!" Hứa Thành nhìn Cao Thuận, hỏi.

"Chúa công pháp nhãn không sai, đó chính là Nhạc Tiến!" Cao Thuận đáp.

"Lệ Phương, chơi đùa cùng tiểu tử kia!" Hứa Thành lại ra lệnh.

"Vâng!" Lệ Phương cũng không đáp lời, đi khiêu chiến Nhạc Tiến trên chiến trường.

"Chúa công, Đại tướng quân ta hầu như đã ra trận, nếu hai người Chu Linh cùng Mao Giới thừa cơ tấn công, sợ có phiền toái, mạt tướng muốn về trong doanh canh phòng nghiêm ngặt trước, mời chúa công đáp ứng!" Cao Thuận đột nhiên nói.

"Tốt, ngươi đi là được!" Hứa Thành thật cao hứng, Cao Thuận có thể có suy nghĩ này giải thích vào thời khắc mấu chốt Cao Thuận rất biết suy nghĩ cho hắn, người này chính là trung thần...!

Cao Thuận quay về doanh, cuộc chiến trên chiến trường cũng tiến vào giai đoạn gay cấn.

Điển Vi cùng Hứa Chử trong lúc nhất thời khó phân cao thấp, càng đấu càng kịch liệt, song thiết kích cùng đại đao hóa làm ba đạo ánh sáng, không ngớt làm thành từng vòng, từng vòng một.

Một cặp khác, thương của Trương Nhiệm quá nhanh, nếu Hạ Hầu Đôn không bị thương, hắn còn có thể thong dong ứng phó, thế nhưng hai cổ tay đều vừa bị Hồng Phong gây chấn động tổn thương, cử động không tiện, tốc độ cũng rất chậm chạp, như không phải bởi vì có Tào Nhân ở bên thỉnh thoảng hỗ trợ ngăn cản một chút, hắn sớm đã không chống đỡ được, thế nhưng Trương Nhiệm cũng có giúp đỡ, công phu của Hoắc Tuấn cũng không chênh lệch, gây phiền phức cho Tào Nhân không nhẹ, khiến cho Tào Nhân không thể luôn giúp được Hạ Hầu Đôn, cho nên bên này, Trương Nhiệm cùng Hoắc Tuấn sít sao đè ép hai người Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân.

Thứ ba chính là hai người Trương Cáp cùng Tang Bá, vừa giao chiến đã lập tức dùng hết chiêu ngoan độc. Tang Bá lập tức cho Trương Cáp một đao vào bả vai, Trương Cáp cũng một thương hung hăng quét vào trước ngực Tang Bá, giữa hai người, quả nhiên thương thương thấy máu, đao đao ra khe hở, một đôi đánh nhau kịch liệt nhất.

Thứ tư chính là Lệ Phương cùng Nhạc Tiến. Nhạc Tiến biết rõ người tới khiêu chiến mình chính là Lệ Phương, tự nhiên hắn phải dốc hết sức lực của mình, thề phải chặt một tay của Hứa Thành, thế nhưng vũ khí mà hắn cầm chính là đại đao cán dài, mà Lệ Phương cầm chính là một thanh Phác đao, binh khí ngắn hơn so với Nhạc Tiến, vì vậy có vấn đề. Không nói đến võ nghệ Lệ Phương như thế nào, chiến mã của hắn vốn tốt hơn so với Nhạc Tiến, hơn nữa lại như còn có linh tính, chạy vòng quanh Nhạc Tiến hơn nữa còn không cho hắn kéo dài khoảng cách, như vậy có lợi cho binh khí ngắn phát huy uy lực, mà đại đao cán dài của Nhạc Tiến, có vẻ không thể thi triển được. Cho nên, Lệ Phương là một người đánh thoải mái nhất bên quân Hứa Thành.

"Tintin đinh. . ." Rốt cục, Tào Tháo không nhịn được, hạ lệnh gọi người.

"Ha ha, lão Tào không chịu nổi rồi, chúng ta cũng thu binh" Hứa Thành cười nói. Kỳ thật, hắn cũng có cảm giác tim đập nhanh khi quan sát cuộc chiến. Trương Cáp cùng Tang Bá quả nhiên đều là đồ liều mạng, đánh nhau đều như hai kẻ không muốn sống, bầu không khí giữa hai người vô cùng thê thảm, hắn nhìn thấy mà cực kỳ khó chịu, cũng làm cho hắn lần đầu tiên không cảm giác ưa thích đối với loại phương thức tác chiến đấu tướng của hai quân,.

Vì vậy, hai quân ngưng chiến!

Hứa Thành cùng Tào Tháo cũng đều suất quân trở về nơi đóng quân.

"Chúa công, ngài vì sao không hạ lệnh tiến công?" Trở lại trong doanh, cả người Trương Cáp hầu như bị băng bó, hắn đi tới gặp Hứa Thành.

"Thương thế của ngươi. . . ?" Hứa Thành chứng kiến Trương Cáp rõ ràng không để ý tới thương thế trên người mà đã tới, hắn lại càng hoảng sợ, liền vội hỏi thương thế hắn như thế nào.

"Chúa công, một chút vết thương nhỏ này của mạt tướng cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua lúc ấy bên ta đang chiếm ưu, nếu như thừa cơ tiến công, Tào Tháo tất nhiên khó có thể ngăn cản, ngài vì sao lại hạ lệnh thu binh?" Trương Cáp bất mãn nói.

"Cái này, Tuấn Nghĩa, đừng kích động, trước tiên ngươi hãy ngồi xuống!" Hứa Thành tự mình đỡ Trương Cáp qua một bên ngồi xuống. Không còn cách nào khác, người bị thương vẫn quan trọng hơn, hắn nói: "Tuấn Nghĩa, ngươi dũng mãnh hơn người, thế nhưng theo suy nghĩ của ngươi, quân ta có thể đánh cho Tào Tháo một kích mà bại hay không?"

"Cho dù không thể, cũng có thể thoát khỏi vòng vây, không đến mức phải chịu quẫn cảnh này" Trương Cáp nói.

"Thế nhưng thương vong sẽ nhiều hơn!" Hứa Thành nói.

"Trên chiến trường, sao có thể không có thương vong? Chúa công, nếu ngài luôn nghĩ không thể tử thương quá nhiều người mà có thể đạt được thành công, vậy đến cuối cùng, nhất định sẽ. . ." Trương Cáp dừng một chút, hắn không dám nói ra hai chữ "Thất bại", thế nhưng ý của hắn lại rõ ràng, Hứa Thành sao có thể nghe mà không hiểu.

"Trương Cáp!" Hứa Thành đột nhiên nghiêm nghị hét lớn!

"Có mạt tướng!" Trương Cáp đứng lên, lên tiếng trả lời, hắn còn tưởng rằng Hứa Thành trách hắn nói ra một điềm xấu như vậy.

"Ta chẳng lẽ không biết trên chiến trường nhất định sẽ người chết sao? À?" Hứa Thành lớn tiếng nói với Trương Cáp: "Ngươi cho rằng ngươi dũng mãnh, dám dốc sức liều mạng là rất giỏi rồi hả? Những binh lính kia phải đi theo ngươi dốc sức liều mạng sao?"

"Mạt tướng không phải có ý tứ kia!" Trương Cáp nhỏ giọng nói.

"Biết rõ ngươi không phải ý tứ này!" Hứa Thành tức giận nói: "Thế nhưng suy nghĩ của ngươi không thể được!"

". . ." Trương Cáp không rõ, sao suy nghĩ của mình lại không thể được?

"Kẻ làm tướng, phải suy tính sao cho có thể trả giá thật nhỏ mà lấy được thành quả chiến đấu lớn nhất! Ta không cần dốc sức liều mạng mà vẫn có thể lấy được, tại sao phải đổ máu nhiều?" Hứa Thành nói.

"Không cần dốc sức liều mạng? Chúa công, chẳng lẽ ngài còn có phục binh?" Trương Cáp cảm thấy mình có một loại cảm giác muốn nhìn lên đối với Hứa Thành.

"Không có phục binh" Hứa Thành uống một hớp nước, nói: "Ta đều đi ra, ngươi cho rằng còn có thể có phục binh sao?"

"Nếu như quân ta muốn lao ra khỏi vòng vây của quân Tào, dĩ nhiên chỉ có một con đường dốc sức liều mạng mà thôi. Nếu như vậy, chúa công, mạt tướng sẽ không sai!" Trương Cáp nói.

"Nếu như ta nói, bởi vì ta ở chỗ này, Tào Tháo không dám tới tấn công, đến cuối cùng, hắn còn phải làm lễ tiễn đưa quân ta ra ngoài, ngươi cho rằng chúng ta có cần liều mạng nữa hay không?" Hứa Thành nói ra một câu khiến Trương Cáp cảm thấy choáng váng.

"Có, có chuyện tốt bực này sao?" Trương Cáp trợn tròn mắt, Cao Thuận không phải đã từng nói Tào Tháo đang muốn giết chúa công hay sao? Hắn nhịn không được hỏi: "Thế nhưng Tào Tháo sẽ bỏ qua cho ngài sao?"

"Hắn không tha cũng phải tha!" Hứa Thành trả lời.

"Mạt tướng. . . Không rõ!" trong đầu Trương Cáp đã tưởng tượng toàn thân Hứa Thành nóng lên, phát nhiệt, cháy sạch.

"Đánh ta, hắn cũng cẫn phải có bản lãnh! Quân ta đại khái có chừng mười vạn, chiến lực của đại quân Tào Tháo không đồng đều, không nhất định có thể triệt để tiêu diệt ta. Nếu như ta chạy, ngày sau khẳng định càng thêm khó chịu. Hơn nữa, với cách làm người của Tào Tháo, hắn khó được cơ hội vây hãm ta vào trong mai phục của hắn, cho nên hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này, hắn nhất định sẽ nghĩ hết phương pháp, sau khi chuẩn bị vạn toàn, mới động thủ!" Hứa Thành trừng mắt nhìn Trương Cáp, nói.

"Như vậy chẳng phải càng thêm nguy hiểm sao?" Trương Cáp kêu lên.

"Đúng vậy, càng thêm nguy hiểm, thế nhưng ngươi cũng phải biết rõ là ngoài những người các ngươi xuất binh, còn có hai đường đại quân của Dương Nhị, Trương Liêu, hơn nữa, Thanh Châu còn có Trương Tú đang tập kích bốn phía. Ngươi cho rằng, Tào Tháo có thời gian suy nghĩ biện pháp sao? Cho dù hắn có thể dự đoán được, hắn có thời gian đi chuẩn bị sao? Hắn có thể chuẩn bị sao?" Hứa Thành hừ lạnh một tiếng, nói.

"Thế nhưng nếu như Tào Tháo được ăn cả ngã về không thì sao?" Trương Cáp nghĩ nửa ngày, biệt xuất một câu lời nói.

"Được ăn cả ngã về không?" Hứa Thành nhìn về phía Trương Cáp, ánh mắt của Hứa Thành khiến cho Trương Cáp cảm thấy chủ công của mình đang coi hắn như một đồ đần. "Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, hiện tại Tào Tháo căn bản cũng không nắm chắc có thể tiêu diệt ta một cách hoàn toàn? Đừng nói ta, mà ngay cả các ngươi, cũng có hơn sáu thành cơ hội có thể phá vòng vây mà ra ngoài, ngươi cho rằng với tính cách của Tào Tháo, hắn phải làm như vậy sao?"

"Mạt tướng không biết!" Trương Cáp rất lưu manh, hắn lại bắt đầu vòng vo.

"Hừ!" Hứa Thành lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi nghe cho ta, trở về học tập binh pháp nhiều hơn nữa, nếu để cho ta lại biết rõ ngươi chỉ lo công kích mà không coi trọng tánh mạng binh sĩ ở trong lòng, ngươi cút về nhà trồng trọt cho ta!"

"Vâng, mạt tướng đã biết!" Trương Cáp nhỏ giọng đáp.

"Hôm nay nhìn ngươi cùng giao chiến Tang Bá, ta đã biết rõ ngươi muốn dùng trận chiến này để quên hết tất cả!" Hứa Thành tiếp tục giáo huấn: "Khi đó chỉ cần tâm tư của ngươi tỉnh táo một chút, một thương là có thể chọc được Tang Bá đó, đâu còn phải như bây giờ? Đánh nhau giống như kẻ điên, các ngươi thật sự có mối thù lớn như vậy sao?"

"Có. . . !" Trương Cáp nói xong cũng thấy chột dạ.

"Hôm nay nếu không phải thấy ngươi bị thương, Lão Tử sẽ cho ngươi lăn lộn ra ngoài!" Hứa Thành giận dữ quát: "Đi ra ngoài cho ta!"

"Vâng!" Mặc dù có tổn thương bên người, thế nhưng Trương Cáp chạy trốn rất nhanh, thân thể lóe lên đã chạy ra ngoài.

Tất cả cũng đúng như Hứa Thành đã dự liệu, Tào Tháo bây giờ lại đang lâm vào thế khó xử. Đối với tình thế trước mặt mà nói thì giống như là một con cá nướng đang tản ra mùi thơm vô cùng mê người thế nhưng thơm thì thơm vậy, xương cá cũng còn cực kỳ cứng rắn, một miếng căn bản là không cách nào nuốt hết được, mà nếu như lóc kỹ quá đương nhiên có thể ăn được. Vấn đề là thời gian không cho phép hắn làm vậy.

Bởi vì không lâu sau khi hắn ở đây đã nhận được chiến báo, Dương Nhị binh vây khốn Hứa Xương, Trương Liêu xuất binh Trần Lưu.

Ngay khi vừa nhận được tin tức này, trong lòng của hắn khẽ run rẩy!

Trần Lưu vẫn còn không tính, nếu như mất đi, tuy làm cho hắn rất đau lòng, thế nhưng hắn vẫn còn chống đỡ được, thế nhưngHứa Xương thì phải làm sao bây giờ?

Nhất là người mang binh lại là Dương Nhị!

Đây chính là Dương Nhị!

Chính là người đã cướp Nghiệp thành của Viên Thiệu!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv