Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 168: Hứa Thành Đã Đến



"Viện quân Tế Nam từ tây mà đến, thế nhưng vì sao quân đội tiếp viện cho Chu Linh đang ở phía tây lại tới từ phía bắc?" Trương Nhiệm nhìn mọi người đang ngồi, hỏi.

"Có thể Tào Tháo mới chiêu quân đội cũng không chừng!" Trương Cáp không quá chắc chắn nói.

"Điều này rất không có khả năng, Tào Tháo dụng binh nhiều năm, hắn tuyệt đối sẽ không dùng tân binh đối đầu với quân ta tinh nhuệ!" đầu óc Hoắc Tuấn cũng bắt đầu chuyển động.

"Thế nhưng đây chỉ là thủ thành! Cũng có thể dùng để huấn luyện tân binh!" Trương Cáp phản bác.

"Theo như lời hai vị thì đều có đạo lý, thế nhưng ta lại cảm thấy điểm nghi vấn lớn nhất trong chuyện này chính là viện quân Tế Nam nhiều quá!" Trương Nhiệm cười cười, nhìn Hoắc Tuấn cùng Trương Cáp nói.

"Quá nhiều?" Trương Cáp cùng Hoắc Tuấn vốn đều là Đại tướng, sau khi được Trương Nhiệm nhắc nhở, hai mắt đều sáng ngời.

"Nói không sai, ta ngược lại không chú ý tới điểm này!" Cao Thuận tiếp nhận câu chuyện, nói: "Vốn khi chúng ta vừa tới, Tuấn Nghĩa đã hoài nghi trong thành Tế Nam không có bao nhiêu binh mã, thế nhưng những ngày này, binh lực mà Tế Nam biểu hiện lại có khoảng chừng hai đến ba vạn gì đó, hơn nữa viện quân hôm nay, cũng có thể có khoảng hai vạn, tổng cộng ước chừng năm vạn binh mã, hừ! Chúng ta chỉ có năm vạn người, bọn hắn lại dùng năm vạn người thủ thành, điều này cũng hơi quá!"

"Hơn mười thì vây chi, gấp bội thì công. Dùng một đánh một, khả năng quân ta có thể đánh chiếm thành trì thật sự không lớn, huống chi quân ta vốn cũng không có khí giới công thành, bọn hắn từ trên cao nhìn xuống chúng ta! Ba đường còn lại cũng mù lòa, sẽ chỉ giương mắt xem chúng ta tấn công Tế Nam sao?" Trương Cáp nở nụ cười.

"Quân Tào làm như vậy, chỉ có hai khả năng, một là vốn là binh lực không đủ, cho nên, mới làm ra loại biểu hiện giả dối này; hai, bọn hắn muốn dẫn chúng ta đi lạc lối, dẫn chúng ta đi đánh thành Tế Nam!" Trương Nhiệm đưa ra kết luận.

"Tướng trấn thủ Tế Nam là ai?" Lệ Phương đột nhiên hỏi.

"Nhạc Tiến, Tang Bá!" Trương Cáp đáp.

"Không nên " Lệ Phương lắc đầu, "Như vậy hai người này không nên phạm loại sai lầm này"

"Hả? Lệ Tướng quân, vì sao nói như vậy?" Hoắc Tuấn ngạc nhiên nói.

"Nghe nói, Nhạc Tiến làm người tỉnh táo, Tang Bá trời sinh dũng mãnh, uy danh của hai người đều phía trên Chu Linh, Mao Giới, huống hồ bên cạnh bọn họ lại có rất nhiều quân Tào, cho nên sẽ không sợ chúng ta tiến công Tế Nam!" Lệ Phương nói.

"Có đạo lý, xem ra tới khi quyết chiến, chúng ta còn phải phân ra một đám binh mã, để đề phòng hai người kia trong thành Tế Nam!" Trương Cáp còn nói thêm.

"Thế thì chưa hẳn! Chúng ta cuối cùng không thể căn cứ vào tính cách của hai người kia mà có thể xác định ý nghĩ của bọn hắn, thế sự vô thường, huống chi lòng người!" Lệ Phương lại lắc đầu, nói: "Đến lúc đó, chúng ta không cần quản ba lộ quân còn lại, trước tiên đánh Tế Nam thử xem!"

"Vì sao? Như vậy chẳng phải là dùng ngắn công dài?" Trương Cáp vội hỏi.

"Ý tứ của Lệ Tướng quân, đại khái là nói, quân ta tiến công Tế Nam, nếu Tế Nam thật sự có chuẩn bị, quân Tào ở ba lộ quân còn lại tự nhiên sẽ biểu hiện thong dong, thế nhưng nếu như binh lực Tế Nam thật sự không đủ, vậy mấy lộ quân Tào sẽ phải nóng nảy!" Cao Thuận hỗ trợ giải thích nói.

"Cho nên, mục đích thực sự của Lệ Tướng quân, chỉ sợ sẽ là một chiêu ' tìm tòi trước khi hành động " không biết tại hạ nói có sai hay không?" Trương Nhiệm cũng nói.

"Các ngươi còn chu toàn hơn so với ta nghĩ!" Lệ Phương ngẩng đầu nhìn hai người, mỉm cười nói.

"Kế này rất hay, thế nhưng mạt tướng có một nghi vấn! Không biết có nên nói hay không?" Trương Cáp lại hỏi.

"Cứ nói đừng ngại!" Lệ Phương nói.

"Quân ta thăm dò tình huống Tế Nam, cho dù có thể thăm dò được tình huống bên trong thì chúng ta có thể làm gì? Chúng ta cũng không thể công thành! Quân Tào có hơn mười vạn binh mã, ở ngay bên cạnh quân ta, làm sao có thể để cho quân ta được như nguyện ý?" Trương Cáp hỏi.

"Đương nhiên bọn hắn không để cho chúng ta được như nguyện, nhưng mà sau khi chúng ta thăm dò được tình huống Tế Nam, chúng ta có thể thong dong bố trí. Nếu như bọn hắn thật sự không có binh lực không đủ, dĩ nhiên chúng ta là không cần lo lắng phải gánh chịu một kích của bọn hắn khi đối địch với ba đường binh mã kia, chúng ta cũng có thể tiết kiệm binh lực đề phòng bọn hắn!" Cao Thuận thay Lệ Phương đáp.

"Điều này dù không sai, thế nhưng quân Tào vốn sợ chúng ta cưỡng ép cướp lấy thành trì của chúng làm địa bàn để chống cự, trước khi quân ta xuất hiện hiện tượng thất bại, mạt tướng cho rằng bọn hắn bất kể là binh lực như thế nào, đều chắc chắn sẽ không xuất chiến" Trương Cáp còn nói thêm.

"Nói rất hay!" Lệ Phương vỗ nhè nhẹ bàn tay, nói: "Tuấn Nghĩa không hổ là Đại tướng được chúa công coi trọng, phân tích rất thấu triệt!"

"Không dám!" Trương Cáp vội vàng thi lễ, bày tỏ khiêm tốn, hắn không thể ngờ rằng Lệ Phương sẽ nói những lời này, chẳng lẽ hắn thật sự được Hứa Thành coi trọng vậy sao?

"Kỳ thật, ta muốn tiến công Tế Nam, cũng không phải là vì chúng ta mà đi dò xét, mà là vì người khác!" Lệ Phương mỉm cười nói.

"Người khác?" Trương Cáp mở to con mắt.

"Chúa công đã tới?" Cao Thuận nhìn Lệ Phương hỏi.

"Đã đến, cách đây không xa!" Lệ Phương mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa rất nhiều sát khí.

"Đến rồi!"

Đối với quân Hứa Thành đang ở trong vòng vây mà nói, hai chữ này tuy không đến mức đạt tới mức độ như hạn hán đã lâu gặp mưa rào, cũng coi như là một tin vui, thế nhưng đối với quân Tào bên ngoài đang bao quanh bọn họ mà nói, chuyện không hay rồi.

"Bọn hắn. . . , bọn hắn. . ."

Sáng sớm ngày hôm sau, Tang Bá đi tới chỗ ở của Nhạc Tiến, gặp Nhạc Tiến, thế nhưng môi của hắn vẫn không ngừng run rẩy, ngay cả lời nói cũng nói không rõ ràng lắm.

"Làm sao vậy?" trong lòng Nhạc Tiến lờ mờ xuất hiện một dự cảm xấu, cũng đừng lại có tin tức gì không hay.

"Bọn hắn đến rồi!" Nhất thời chấn kinh quá độ, nhưng rốt cục Tang Bá lấy lại tinh thần, hắn nói ra một câu đầy đủ.

"Ai. . . Ai ai tới rồi hả?" Nhìn ánh mắt u ám của Tang Bá, Nhạc Tiến cũng nhịn không được, trở nên khẩn trương lên.

"Đại quân Hứa Thành, đến trước cửa thành của chúng ta rồi!" Tang Bá nhìn về phía Nhạc Tiến, hắn nhìn ra một tia sợ hãi từ trên gương mặt Nhạc Tiến đúng như đã mong đợi.

"Ai lĩnh binh? Ước chừng bao nhiêu nhân mã? Hiện tại ở cửa thành nào?" Nếu như Lệ Phương đã đến, khả năng lúc này người này lãnh binh cũng không nhỏ, Nhạc Tiến bắt đầu làm công tác chuẩn bị tư tưởng.

"Cửa Nam, Hứa Thành! Ước chừng ba vạn!"

". . ." Nhạc Tiến ngược lại hít một hơi khí lạnh: "Ngươi nói là, người lãnh binh chính là bản thân Hứa Thành?"

"Trên cờ hiệu là chữ 'Hứa " chỉ sợ không người nào dám giả mạo hắn!" Tang Bá cười thảm nói.

"Bọn hắn ở ngoài cửa Nam, nói đúng là. . ." Nhạc Tiến đột nhiên nhớ tới một sự kiện cực kỳ không hay.

"Sự việc ngày hôm qua chúng ta dùng binh mã trong thành giả bộ làm viện quân, chắc tới chín phần là bọn hắn đã biết!" Tang Bá đỡ lời nói thay cho hắn.

"Làm sao bây giờ?" Nhạc Tiến nghe xong những lời này, ngược lại bình tĩnh lại.

"Một, dốc sức liều mạng; hai, bỏ thành; ba, đánh trước sau trốn; bốn, không đánh cũng không trốn; ngươi là chủ tướng, ngươi chọn!" Tang Bá nói rất đơn giản.

"Không đánh cũng không trốn?" Ba điều kia thì còn có thể hiểu được, điều thứ tư này khiến Nhạc Tiến hơi có cảm giác nghi hoặc.

"Chính là đầu hàng!" Trình Dục chẳng biết cũng xuất hiện từ lúc nào, hắn tức giận giúp đỡ Nhạc Tiến cởi bỏ nghi vấn nho nhỏ này.

"Ngươi dám!" Lúc này Nhạc Tiến giận dữ, rống to về phía Tang Bá.

"Chỉ là một loại khả năng, nói giỡn thôi, lớn tiếng như vậy làm gì?" Tang Bá gảy gảy lỗ tai, nhàn nhã nói.

"Tuyên Cao, ngươi ngày bình thường chỉ sợ Cao Thuận tấn công thành Tế Nam, vì sao hiện tại ngược lại người trấn định như vậy hả?" Câu nói của Trình Dục khiến Nhạc Tiến chú ý, hắn âm thầm đề phòng. Không phải gã này muốn đầu hàng, cho nên đã trấn định tinh thần rồi đấy chứ?

"Đao đã lơ lửng trên đầu, không hạ xuống dưới, bất kỳ ai cũng đều sợ, hiện tại đã bắt đầu xuống chém, trong lòng tự nhiên cũng đã nắm chắc, còn sợ gì nữa hả?" Tang Bá trợn mắt nhìn hai người.

"Trọng Đức tiên sinh, tiên sinh có biện pháp gì không?" Nhạc Tiến từ chối cho ý kiến đối với câu nói của Tang Bá, hắn lại chuyển hướng, nhìn Trình Dục hỏi.

"Không có cách nào, chúa công có nghiêm lệnh, bảo vệ chặt Tế Nam, hôm nay chúng ta chỉ có cách tử thủ. Bằng không chúng ta mà để cho quân Hứa Thành chiếm được nơi đây, dùng binh lực của bọn hắn, phòng thủ thành này mấy tháng cũng không thành vấn đề. Khi đó, Lạc Dương đã nhận được tin tức, nhất định sẽ xuất binh quy mô, chúa công lại sa vào nơi này, chúng ta chỉ sợ không phải sẽ chỉ bị thua đơn giản như này. Hiện tại, binh mã quân ta trong thành tuy ít, thế nhưng ngoài thành lại có rất nhiều, chúng ta cũng chỉ có thể đánh cuộc một keo xem Hứa Thành có dám mạo muội công thành hay không!" Trình Dục cũng không có biện pháp nào tốt, hắn chỉ có thể tận lực làm yên ổn tâm trạng run rẩy của hai người này mà thôi

"Bẩm báo. . . , khởi bẩm nhị vị tướng quân, quân Hứa Thành bắt đầu di chuyển về hướng cửa đông thành rồi!"

Hứa Thành tự mình dẫn đại quân đến đây, vốn là binh lâm cửa Nam thành Tế Nam, sau đó, lại di chuyển hướng về phía cửa dông, quân Tào đều bị sợ hãi, mà quân đội bản bộ của Mao Giới, đang ở phía bên phải đại quân của Cao Thuận, nếu như quân Hứa Thành đã đến chỗ cửa đông thành Tế Nam, ý tứ rất rõ ràng chính là muốn cho hắn rơi vào tình cảnh tiền hậu giáp kích, cho nên, đối mặt như tình huống như vậy, Mao Giới đành phải bí quá hoá liều, bỏ chạy lướt qua quân doanh của Cao Thuận, tuy rất may mắn quân của hắn không bị công kích, đến tụ hợp cùng một chỗ với Chu Linh, thế nhưng kể từ đó, vòng vây mà quân Tào hao tổn tâm cơ cấu thành cứ như vậy mà bị phá.

"Chúa công tới hơi sớm một chút!" Hai đường đại quân tụ hợp, sau khi Lệ Phương gặp Hứa Thành hắn đã nói như vậy.

"Làm sao vậy, sợ Tào Tháo sẽ chạy sao?" Hứa Thành vừa diện kiến thủ hạ, vừa cười nói với Lệ Phương: "Yên tâm đi, với tính cách của Tào Tháo, ta đã đến, hắn ngược lại sẽ dốc sức liều mạng. Như thế này, các ngươi cùng ta đi gặp hắn, đại kỳ chữa ' Tào ' kia bay lâu rồi thế mà hắn vẫn không đi ra ngoài gặp mặt các ngươi. Chẳng phải hắn không cho ta thể diện sao? Cho nên nhất định phải tính toán món nợ này! Các ngươi có đánh trận này không?"

"Mạt tướng cũng không phải sợ không có trận đánh nào, chẳng qua nếu như chúa công tới chậm một chút, mấy người mạt tướng có thể tìm ra hư thật của thành Tế Nam. Chúa công nói không chừng có thể đánh chiếm tòa thành trì này rồi!" Lệ Phương thi lễ một cái với Hứa Thành, đáp.

"Chỉ là một Tế Nam, có cái gì hay mà đánh sao? Ta biết rõ binh lính trong thành này đều là giả dối. Từ cửa Nam đi ra ngoài, lại tiến vào trong từ cửa đông, vừa nhìn cũng biết là binh lực không đủ. Ta không có hứng thú đánh chỗ đó. Điều ta muốn làm bây giờ, chỉ là muốn nhìn thấy Tào Tháo. Nói thật, nhiều năm như vậy, ta còn chưa từng gặp mặt lão Tào, rất nhớ đấy!" Hứa Thành cười ha hả nói. Hắn hoàn toàn không coi chuyện Tế Nam được mất ở trong lòng.

"Chúa công, vì sao không đánh chiếm Tế Nam?" Trương Cáp nhịn không được hỏi. Hắn còn không quên Tang Bá. Hiện tại cơ hội tốt như vậy, hắn cũng không muốn buông tha.

"Đánh chiếm Tế Nam thì như thế nào? Tế Nam lại không giàu có như Nghiệp thành! Cuối cùng vẫn phải trả lại cho Tào Tháo. Chỉ vì một vật nhỏ bé mà chúng ta lòng hỏng hình tượng của mình trước mặt người Thanh Châu, vậy cũng không hay! Dù sao sau này chúng ta còn muốn chiếm giữ nơi đây đấy!" Hứa Thành đáp.

"Chúa công, theo như cách nói của chúa công ngài, Trương Tú tướng quân giết khắp một lượt Thanh Châu, chẳng phải là đã đắc tội sâu sắc với người Thanh Châu, gần như phá hỏng hoàn toàn hình tượng của quân ta ở trước mặt người Thanh Châu sao?" Trương Cáp vẫn đôi chút không phục, nhưng hắn vẫn hy vọng bắt được Tang Bá, vẫn muốn bắt được "Con thỏ" này.

"Đánh cướp cũng không giống với công phạt, Trương Tú một đường đánh giết, cũng không gây tai họa cho dân chúng! Người Thanh Châu sẽ không để việc này ở trong lòng, ngược lại sẽ cho rằng Trương Tú dũng mãnh, không thể chống đỡ. Lần sau khi hắn lại đến, chống cự của Thanh Châu sẽ bớt đi rất nhiều! Hiểu chưa?" Hứa Thành chỉ tay, nói.

"Mạt tướng đã hiểu!" Trương Cáp vẫn đôi chút không quá nguyện ý ở trong lòng, thế nhưng cuối cùng hắn không dám quá mức làm ngược theo ý Hứa Thành, sáng suốt yên lặng.

"Tốt rồi, mọi người cùng ta đi gặp lão Tào, nghe nói vị lão ca đau đầu, chúng ta coi như là di thăm người bệnh!" Hứa Thành lại nhìn chung quanh một chút, cười nói.

"Cẩn tuân quân lệnh chúa công!" Chúng tướng đồng loạt khom người đáp.

Thế nhưng quân Hứa Thành còn không lên đường, đã phát hiện, không cần rời đi.

Tại tiền phương của bọn hắn, đại quân Tào một mực ngăn chặn đường lui của đám người Cao Thuận, đại kỳ chữ "Tào" rộng mở, đồng thời ở phía sau bọn hắn phía sau, lại xuất hiện một đại quân, thế nhưng, rất rõ ràng đội quân này cũng không phải là quân đội của bọn hắn.

Bởi vì, trên đại kỳ của đội quân kia cũng có một chữ "Tào".

"Hai chữ ' Tào "? Xảy ra chuyện gì ? Đến cùng bao nhiêu là sự thật?" Hoắc Tuấn là người đầu tiên có biểu hiện giật mình.

"Cái này. . ." Hứa Thành nhíu nhíu mày, sau đó, hắn nở nụ cười, "Ha ha, xem ra, lão Tào quả nhiên có thủ đoạn. Rõ ràng chúng ta đều bị lừa gạt rồi, hiện tại, không cần chúng ta đi tìm hắn, hắn sẽ đến gặp chúng ta!"

"Hay cho Tào Tháo, hai quân giằng co nhau lâu như vậy, hắn rõ ràng có thể giữ vững vẻ bình thản, đến hiện tại mới lộ ra át chủ bài!" Cao Thuận cũng biểu thị thái độ bội phục của mình đối với Tào Tháo.

"Đại quân đằng sau quân ta, nhân số có lẽ khoảng chừng mười vạn, cộng thêm hai lộ quân của Chu Linh, Mao Giới cũng có mười vạn tả hữu, bọn hắn chỉ cần trợ giúp Tế Nam đôi chút là có thể thủ vững thành trì, chúng ta có chạy đằng trời!" Trương Nhiệm phân tích tình hình của hai quân.

"Quân ta có thể phá vòng vây ra ngoài theo lai lộ không?" Câu hỏi này chính là của Trương Cáp, lai lộ đương nhiên là từ phương bắc, con đường mở trong núi.

"Không có khả năng!" Cao Thuận hủy bỏ đề nghị của thuộc hắn đắc lực nhất của mình, hắn nói: "Con đường kia tuy cũng là một con đường rộng, cũng không có gì hiểm trở, địa hình cũng có vẻ hẹp hòi, thế nhưng như vậy lại có lợi cho quân ta phát huy chiến lực đồng thời cũng có lợi cho quân địch xây dựng đồn lũy đóng lại phòng thủ, hơn nữa nếu quân địch đồng thời sắp đặt mai phục tại hai bên đường, chúng ta ngược lại sẽ rơi vào tình cảnh bất lợi!"

"Chúa công, ngài có biện pháp nào không?" Lệ Phương đột nhiên nhìn Hứa Thành hỏi.

"Ta cũng không có cách!" Hứa Thành cười nói: "Thế nhưng, ta lại muốn nhìn xem Tào Tháo hắn có thể làm cái gì? Đánh ta? Ha ha, đây chính là cơ hội tốt nhất của hắn, thế nhưng, ta chỉ sợ hắn còn không có lá gan này!"

"Tào Tháo không có lá gan này?" Cao Thuận nở nụ cười, nói: "Năm đó, Tào Mạnh Đức dám độc thân ám sát Đổng Trác. Hôm nay, hắn có mấy chục vạn đại quân ở bên, chúa công, ngài sao lại có suy nghĩ này?"

"Ngươi nói rất đúng, thế nhưng ngày đó, lão Tào là một người, thế nhưng hiện tại, phía sau hắn còn có bốn châu lớn, hắn không dám đánh bạc! Ngươi tin hay không?" Hứa Thành cười nói.

"Đánh bạc? Chúa công, chuyện đó giải thích thế nào?" Cao Thuận lại hỏi.

"Quân ta hôm nay bị lão Tào tứ phía vây quanh, hắn một mặt mượn nhờ thành trì, một mặt mượn nhờ địa hình, hai mặt khác là mượn nhờ binh lực, thế nhưng chẳng lẽ các ngươi không phát hiện, binh lính của hắn đôi chút tốt xấu lẫn lộn sao?" Hứa Thành nhìn hai bên, nhìn chúng tướng thủ hạ hỏi.

"Tốt xấu lẫn lộn?" chư tướng ở đây đều là người càng già càng lão luyện trên sa trường. Chỉ chớp mắt thời gian, bọn hắn lập tức đều có phản ứng tới, trong mắt đều lộ ra ham muốn đánh một trận sạch trơn. Khi bọn hắn nhận ra, tốt xấu lẫn lộn, nói cách khác, ngay từ đầu Tào Tháo cũng thật không ngờ bên bọn hắn lại di chuyển nhiều nhân mã như vậy, hôm nay ngay cả bản thân Hứa Thành cũng tự thân xuất mã. Rơi vào đường cùng, Tào Tháo chỉ phải không ngừng mà bí mật điều binh, bởi vì yêu cầu gấp gáp nên mới đưa tới chiến lực đội ngũ không đồng đều, bởi như vậy binh mã bên bọn hắn tuy ít, thế nhưng chiến lực chỉnh tề, hoàn toàn có thể đánh một trận cùng Tào Tháo. Mặc dù quân Tào vây khốn tứ phía, binh lực còn nhiều hơn nhiều so với bọn hắn, thế nhưng một đường binh lực vốn cũng không đủ để phòng thủ Tế Nam, có thể như thế nào? Còn phải phòng của bọn hắn quay giáo đánh một kích, tự nhiên không dám phái binh mã đến, một đường khác vì phải giữ vững vị trí đường núi, chỉ sợ binh lực vốn cũng sẽ không nhiều, bởi vì sợ bọn họ phá vòng vây, cũng sẽ không dám tự ý tạm rời khỏi vị trí phòng thủ, như vậy bọn hắn chỉ phải đối mặt với hai lộ quân ước chừng hai mươi vạn binh mã, cũng chỉ nhiều hơn gấp đội một chút so với bọn hắn hiện tại, có cái gì đáng sợ? Huống chi bên bọn hắn vẫn là tinh binh mãnh tướng tụ tập đầy đủ!

"Chúa công quả nhiên suy nghĩ chu toàn!" Trương Cáp nhịn không được khen một tiếng.

"Ha ha!" Hứa Thành cười nhẹ một tiếng với Trương Cáp, nói: "Kỳ thật các ngươi cũng hoàn toàn có thể làm được giống ta, chỉ cần các ngươi có thể thường xuyên nghĩ đến bốn chữ là được rồi!"

"Hả? Không biết là bốn chữ gì, chúa công có thể chỉ giáo?" Không chỉ có Trương Cáp, mọi người ở đây đều rất ngạc nhiên. Tuy trong này cũng có mấy người cho là mình cuối cùng vẫn có thể nghĩ đến điều Hứa Thành nhắc đến, thế nhưng phản ứng của Hứa Thành còn nhanh hơn so với bọn hắn, riêng một điểm này đã khiến cho bọn hắn được lãnh giáo.

"Thật đơn giản: không đếm xỉa đến! Như thế mà thôi!" Hứa Thành đôi chút đắc ý, nhiều Đại tướng như này, vô luận người nào ngồi đây cũng không có ai là người tầm thường, hôm nay đều phải lãnh giáo mình. Loại cảm giác thành tựu này quả thực không tầm thường....!

"Không đếm xỉa đến! ? Ừ, không tệ, cái này gọi là ' trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê " chúa công, ngài nghĩ tới chính là ý tứ này sao?" Lệ Phương hỏi.

"Không sai, chính là ý tứ này!" Hứa Thành đáp.

"Chúa công, nếu như lão nhân ngài có thể ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, vậy ngài có thể đoán ra trong hai chữ ' Tào " chúng ta đối mặt đến cùng chữ nào là Tào Tháo hay không?" Hắc Long, vốn một mực canh giữ ở bên người Hứa Thành không có chen vào chuyện này, cũng nhịn không được hỏi một câu.

"Cái nào là Tào Tháo?" Hứa Thành cười tà dị, nhìn Hắc Long, khiến cho hắn hãi hùng khiếp vía một hồi, mới chậm rãi nói: "Chuyện nào có đáng gì? Còn phải đoán sao?"

"Vậy, vậy. . ." Hắc Long muốn nói: nếu như không khó, xin mời cho đáp án, thế nhưng Hứa Thành há có thể để cho tiểu tử này phá hư bầu không khí?

"Hắc Long nghe lệnh!"

"Có thuộc hạ!" sắc mặt Hắc Long rất đau khổ, hắn thầm hận chính bản thân mình. Không có việc gì đi chọc vào tổ kiến làm gì? Chẳng lẽ mình đã quên chúa công của mình thích làm nhất tìm phiền toái cho mình sao?

Quả nhiên, Hứa Thành nhẹ nhàng đưa ra một mệnh lệnh làm Hắc Long sởn hết cả gai ốc: "Nghe nói Hạ Hầu Đôn ngăn cản con đường phía bắc của chúng ta, ngươi sẽ đi gặp hắn, đánh cuộc cùng hắn. Hãy nói, nếu như ngươi thua, khiến cho hắn nói cho ngươi biết đến cùng Tào Tháo đang ở lộ quân nào!"

"Chúa công, không phải là sự thật chứ?" Hắc Long nghe mệnh lệnh mình phải đi khiêu chiến Hạ Hầu Đôn, lập tức ỉu xìu. Hắn đi theo Hứa Thành lâu như vậy, sao có thể không biết đẳng cấp vũ lực của Hạ Hầu Đôn? Thua, còn mạng trở lại sao?

"Cái gì thiệt hay giả? Trong quân không nói đùa, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua sao?" Hứa Thành phẫn nộ, quát lớn: "Hồng Phong, dẫn hắn đi!"

"Tuân mệnh!" Hồng Phong vốn đang cùng một chỗ với Điển Vi, đang ngồi nhìn chê cười Hắc Long, lúc này nghe thấy quân lệnh của Hứa Thành, hắn lập tức bước dài ra, sau khi cúi người hành lễ, liền lôi kéo Hắc Long đi về phía bắc nghênh đón quân Tào. Hắc Long cũng không giãy dụa, hắn đương nhiên biết rõ, kỳ thật hắn chỉ là người lược trận, Hồng Phong mới là chủ lực! Tự nhiên, cũng không cần lo lắng cho cái mạng nhỏ rồi.

"Mệnh lệnh toàn quân bảo vệ chặt doanh trại!" Không đợi chúng tướng đưa ra câu hỏi, Hứa Thành lại hạ lệnh: "Chúng ta cùng đi xem!"

Kỳ thật quân Tào tiến từ mặt phía bắc tới cũng cũng không có bao nhiêu binh lực, thế nhưng quân đội mang đại kỳ "Hạ Hầu" dù thế nào đi nữa cũng sẽ không phải yếu ớt, cho nên khi đội quân này chứng kiến chỉ có một người đứng ở nơi đó, chỉ mang theo một "Tùy tùng" mà dám đến ngăn cản đường đi của bọn hắn, lòng quân khó tránh khỏi đôi chút xao động. Dù người này thân cao chừng mười xích, còn vác một cây lang nha bổng cực lớn, cũng không thể tha thứ. Đương nhiên người dẫn đầu là Hạ Hầu Đôn càng giận tím mặt.

"Người đến hãy xưng tên!" Hạ Hầu Đôn vung đại đao, phóng ngựa vọt ra.

" Hồng Phong, Trung Lĩnh quân dưới trướng Phiêu Kỵ tướng quânở chỗ này, Hạ Hầu Đôn ở đâu?" Hồng Phong tuy không dùng tới tiếng gầm trứ danh, thế nhưng một tiếng rống to này của hắn vẫn khiến cho tất cả mọi người không nhịn được mà thoáng run rẩy trong lòng.

"Ngươi chính là Hồng Phong?" Hạ Hầu Đôn quan sát kỹ đối thủ. Vừa rồi hắn đã cảm thấy người trước mặt này là Hồng Phong có dáng người cực lớn, lực lớn vô cùng mà danh vang rền thiên hạ. Hiện tại chính bản thân đối thủ đã xác nhận, lập tức chiến ý trong lòng bùng lên.

"Ngươi chính là Hạ Hầu Đôn sao?" Hồng Phong không nhanh không chậm, cũng quan sát Hạ Hầu Đôn, ánh mắt chăm chú cùng thưởng thức cùng tồn tại với nhau khiến cho Hạ Hầu Đôn đột nhiên cảm thấy vô cùng rét lạnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv