Tô Hà Y đi theo tiểu ni cô vào trong nội thất, chóp mũi lập tức ngửi được một mùi thuốc Đông y.
Nàng khẽ giật mình, sau đó mới biết hóa ra một câu "mắc bệnh vặt" vừa rồi là thật, sức khỏe vị Thính Tuyền sư phụ này quả nhiên không tốt, nhìn cách một lớp màn, bà ấy nằm trên giường, thân hình gầy yếu.
Tim Tô Hà Y đập vô cùng nhanh.
Dù gì thì đây cũng là thân mẫu của Độc Cô Đình, không giống như những người khác, bà ấy ngay cả nhi tử của mình cũng không chịu gặp, nhưng lại gọi nàng tới đây. Tô Hà Y hoàn toàn không có chuẩn bị.
Sau khi tiểu ni cô đi ra ngoài, nàng liền tìm một cái ghế, lẳng lặng ngồi xuống, chờ đối phương lên tiếng trước.
Giọng của Thính Tuyền sư phụ rất êm tai, cứ như nước suối róc rách giữa núi, trong trẻo mà lạnh lùng.
"Trên băng ghế đó rất lạnh. Hiện tại con đang mang thai, mau đến đây ngồi đi."
Nói xong, bà chỉ vào một cái ghế gần đó, bên trên còn trải một tấm đệm êm ái không cũ không mới.
Tô Hà Y làm liều đi qua, ngồi xuống, còn thuận tiện vén mành treo lên, móc sang hai bên. Lúc này nàng mới nhìn thấy rõ dung mạo của Thính Tuyền sư phụ.
Rất giống Độc Cô Đình, nhất là cái mũi và bờ môi. Vị quý phi nương nương tiền nhiệm này vừa dịu dàng vừa xinh đẹp tuyệt trần nhưng khóe miệng lại mang chút bướng bỉnh, quật cường, tựa như đóa lan rừng hé mở nơi sườn núi.
Nàng đang nhìn Thính Tuyền sư phụ, đồng thời bà cũng đang nhìn nàng.
Dung mạo của Tô Hà Y không tệ, đặc biệt là đôi mắt trong veo, lanh lợi như dòng suối thấm vào ruột gan.
Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy nàng không phải là người có suy nghĩ xấu xa.
Thính Tuyền sư phụ đã sống trên núi nhiều năm, nhưng bà ấy vẫn chưa hoàn toàn quên được cuộc sống lúc trước của mình. Khi nghe tin đế hậu nắm tay cùng nhau đến thăm, bà đã làm đổ chén thuốc.
Trong cơn bàng hoàng đó, bà mới ý thức được, hóa ra đã biết bao nhiêu năm trôi qua...
Đình Nhi lúc nào cũng khóc sướt mướt trong lòng bà bây giờ cũng đã lấy vợ sinh con rồi.
Bà hoàn hồn, khẽ thở dài một hơi: "Sao nương nương lại nhìn bần ni như thế?"
"Con cảm thấy khuôn mặt của sư phụ rất quen nên không khỏi liếc mắt nhiều thêm vài cái."
Tô Hà Y cười nói: "Quả nhiên là có nét giống khuôn mặt của thánh thượng."
"Trong lòng con hẳn là có rất nhiều nghi hoặc."
Thính Tuyền sư phụ thì thào: "Ví dụ như tại sao nhiều năm qua bần ni vẫn không chịu gặp mặt hắn."
Tô Hà Y gật đầu, tuy nàng biết rõ đối phương có nỗi khổ riêng, nhưng từ góc độ người đứng xem mà nói thì quả thực có chút khó hiểu.
Nói trắng ra là nàng cảm thấy tủi thân thay cho Độc Cô Đình.
Ánh mắt của Thính Tuyết sư phụ dần trở nên mơ hồ, giọng khàn khàn nói: "Tiến cung vốn đã không thể tránh khỏi, cho nên ta cũng chỉ có thể oán ông trời vô tình, trêu ngươi người tốt, nhưng ta chưa từng oán hận người vô tội... Từ nhỏ ta đã dạy hắn phải rộng lượng, chính trực, nhưng hắn lại lớn lên trong tay Quách thị, dần dần trở nên hung hãn như vậy... Thời điểm ta bước ra khỏi lãnh cung, gần như không dám tin người trước mắt chính là hắn."
"Hắn đánh chết tất cả những nô tỳ bất kính với ta, lại trở nên giống Quách thị, nói muốn xử tử toàn bộ phi tần nói năng lỗ mãng..."
Thính Tuyền sư phụ nhớ lại, cả người run lên, cúi đầu nói: "A di đà phật."
Vết máu quá khứ đi qua cứ ám ảnh bà suốt, khiến bà vô cùng kinh hãi, thậm chí còn trở nên xa lạ với nhi tử đã lâu không gặp này.
Hóa ra là do trong lòng có bóng ma.
Tô Hà Y bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy của bà, trong lòng dâng lên cảm giác thương xót.
Trước đây tính tình của Độc Cô Đình quả thực rất đáng sợ, nhưng đây không phải toàn bộ đều là lỗi của hắn. Mỗi một bước đi tới thượng vị nắm quyền có thể nói là cửu tử nhất sinh, nếu như Độc Cô Đình không có tâm cơ và thủ đoạn ngoan độc thì sao có thể sống yên ổn trong tình cảnh không có mẫu phi bảo vệ?
Nhưng mà đế vương cao cao tại thượng, lãnh huyết vô tình hoàn toàn không phải là bộ dạng Thính Tuyền sư phụ kỳ vọng ở hắn.
Bàn tay nàng ấm áp, đều đều vô lưung Thính Tuyền sư phụ, lại nghe thấy bà ho khan vài tiếng, thở hổn hển rồi lại nằm xuống.
"Nhưng hôm nay nhìn thấy con, tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng rơi xuống."
Thính Tuyền sư phụ nắm tay nàng, trên mặt dần nở nụ cười: "Lấy cái tính tình trước đây của hắn, cho dù là đến gặp ta cũng chưa bao giờ dẫn theo người nào khác, chỉ có Cao tổng quản lẳng lặng đi theo... Tới đây ta không chịu gặp, hắn liền rời đi, làm rất qua loa, cũng chưa từng dâng hương trước Phật."
Tô Hà Y suy nghĩ một chút, trả lời: "Bản tính thánh thượng kiên định, tự chủ, có lẽ là không tin nhân quả báo ứng."
"Lần này tại sao lại tin?"
Nghĩ đến sườn mặt Độc Cô Đình lúc dâng hương vừa rồi, trên mặt Tô Hà Y nóng lên, Thính Tuyền sư phụ nhìn nàng, ánh mắt như nước.
Độc Cô Đình đi cầu thần bái phật, ngoài mặt là bởi vị cái tên Khâm thiên giám Hà Vũ sàm ngôn lừa gạt, nhưng trên thực tế Tô Hà Y biết, vị hoàng đế không sợ hãi bất cứ cái gì đang có chút bất an.
Bất an đến độ cần một nghi thức, để chứng minh hắn cũng có điều gửi gắm nơi thần linh.
Ban đêm mỗi khi nàng không ngủ được, Độc Cô Đình cũng không ngủ, luôn ôm chặt nàng đến rạng sáng, không biết là đang nghĩ gì.
Hắn đang lo lắng, đứa trẻ này không biết có thuận lợi ra đời hay không sao?
Tô Hà Y sờ sờ cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, cuối cùng cũng có cảm giác "có thứ gì đó trong bụng".
Mấy ngày nay, mấy người Ninh Nguyệt vội vội vàng vàng chuẩn bị thức ăn, sắp xếp luyện tập, thậm chí còn chọn rất nhiều vải vóc may y phục cho hài tử. Còn nàng lại giống như người ngoài cuộc xem diễn, cảm thấy tâm trạng căng thẳng của mọi người rất buồn cười, không có chút cảm giác mình đang mang thai.
Nói đến đây, nàng cũng chưa bao giờ nghiêm túc hỏi tới suy nghĩ và cảm nhận của Độc Cô Đình, vậy nàng có tư cách gì mà thay mặt hắn nói những lời này với Thính Tuyền sư phụ?
Tô Hà Y xấu hổ, đi ra khỏi nội thất. Độc Cô Đình đang đợi nàng trước cửa, hỏi nàng thế nào rồi.
"Không có gì, chỉ hỏi thiếp ngày sinh tháng đẻ, chuẩn bị thờ cúng trước Phật đến ngày sinh thôi."
Tô Hà Y mệt mỏi nói: "Thiếp đói."
Thức ăn chay rất thanh đạm tươi mới, bất tri bất giác nàng đã ăn rất nhiều. Độc Cô Đình còn đưa cho nàng một đĩa rau chất đầy những loại nàng thích ăn như một ngọn núi nhỏ.
Tô Hà Y có cảm giác như quả mơ ngâm lâu ngày, trong lòng vừa chua vừa mềm.
Trên đường trở về, nàng và Độc Cô Đình sóng vai bước đi, nàng lấy từ ống tay áo ra một chiếc khóa nhỏ màu bạc.
"Cái này, cái này là sư phụ tặng cho nhi tử chàng đó."
Độc Cô Đình cầm lấy xem xét, khóa bạc có hơi cũ, hoa văn đã bị mài mòn, có thể thấy là do có người thường xuyên vuốt ve.
Đôi mắt hắn mở to, đầu ngón tay xoa nhẹ dòng chữ "Phúc thọ miên trường" trên đó, hiển nhiên nhận ra đó là thứ gì.
"Đây là khóa bạc chàng mang khi còn bé, sư phụ vẫn luôn mang theo bên người, mỗi ngày cầu nguyện cho chàng."
Tô Hà Y ôm cánh tay hắn, một tay cầm lấy chiếc khóa bạc, không nói lời nào đeo lên cổ hắn.
Nàng ngẩng mặt lên, cười nói: "Tuy nhiên, thiếp nghĩ thái tử chưa hẳn là dùng được. Chàng đeo vẫn thích hợp hơn."
Độc Cô Đình mím môi không nói, nhưng Tô Hà Y lại cảm nhận được tay hắn đang run rẩy. Nàng kiễng chân hôn lên một bên mặt của hắn, dịu dàng nói: “Lần sau tới, bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé? "
Độc Cô Đình “ừm” một tiếng, rồi đột nhiên quay đầu đi. Tô Hà Y biết là hắn hiếm khi xấu hổ nên cũng dứt khoát tiếp tục tiến tới, ghé đến gần mổ lên môi hắn một cái, rồi cười xấu xa như chuột trộm đèn dầu.
Bây giờ nàng biết rất rõ cái tính khí kỳ cục của Độc Cô Đình, không cần biết hắn có tình cảm với nàng từ lúc nào, nhưng nàng chắc chắn nàng đã thích hắn từ lâu lắm rồi.
Khắp nơi phủ một màu xanh um tùm, từng cơn gió mát thoảng qua, hai người cùng nhau đi dọc theo con đường cũ quay về, đôi bàn tay nắm chặt, ngay cả chim tương tư [1] trong rừng cũng lặng lẽ rúc đầu vào cánh.
[1] chim tương tư: Tương tư là một loại chim nhỏ. Có người bắt được một cặp bỏ vào lồng đoạn thả ra ngoài một con, còn giữ lại một. Con chim thả liền bay đi nhưng giây lát trở lại như xin được cùng vào một lồng với con kia. Lúc ngủ thì hai con chui đầu dưới cánh nhau một cách thân ái.
- Hoàn -