Nghe vậy, Tô Hà Y sững sờ, không dám tin nhìn hai chữ nhỏ trên cổng miếu.
Thảo nào nàng luôn cảm thấy có chút quen mắt, hóa ra hai chữ Triện [1] nhỏ này là bút tích của Độc Cô Đình... Vừa rồi nàng căn bản là không nghĩ tới, nhưng bây giờ lại cảm thấy thân thiết hơn bội phần.
[1] chữ Triện: một kiểu chữ Hán
Mẫu phi Độc Cô Đình họ Ôn, mười bảy tuổi thì vào cung, nghe đồn bà ấy là phi tần được tiên đế sủng ái nhất, dung mạo hơn người, tính tình dịu dàng nhu thuận. Nhưng một lần bà ấy vô tình vì một chuyện nhỏ mà chọc giận tiện đế cho nên bị giam vào lãnh cung, đến chết cũng không được ra ngoài.
Độc Cô Đình chưa từng đề cập đến sự tồn tại của bà ấy, có lẽ là do thói quen, hoặc có thể là do không biết nhớ đến bà ấy thế nào.
"Tuẫn táng hóa ra là giả..."
Tô Hà Y bước đi có chút mệt mỏi, nửa dựa vào người hắn, gần như buông thõng hai cánh tay tê rần.
"Chàng vừa đăng cơ liền lén mang bà ấy ra khỏi lãnh cung đúng không?"
Độc Cô Đình nhếch khóe môi, coi như là thầm chấp nhận suy đoán của nàng.
Đúng là trong di chiếu có câu “Lệnh cho Ôn thị Gia Lăng tuẫn táng”, nhưng người cũng đã chết thì quyền thế ngập trời còn có ích lợi gì? Tìm một cung nữ vô danh làm thế thân đối với hắn mà nói cũng không phải việc gì khó.
Độc Cô Đình không cảm thấy mình cần phải nghe theo di ngôn của phụ hoàng. Dù sao thì sau mấy chục năm bị giam cầm, so với toàn bộ thanh xuân của một nữ tử thì dù thù hận sâu đến đâu cũng có thể hoàn lại.
Chỉ là, lúc đó hắn không ngờ mẫu phi hoàn toàn không muốn trở lại cuộc sống ban đầu, ngược lại còn một lòng muốn xuất gia, sống đến hết quãng đời còn lại. Ngay cả Lan Y cung bỏ trống cũng không muốn chuyển vào, Độc Cô Đình cũng đến thăm bà ấy vài lần, bà ấy chỉ mặc truy y [2], rũ mắt chắp tay.
[2] truy y: áo màu đen của hòa thượng
Giống như một bức tượng, thời gian để lại dấu vết, nhưng lại không để lại một chút hơi ấm nào.
Bên kia Tô Hà Y càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, không khỏi kéo kéo ống tay áo của hắn.
Độc Cô Đình dứt ra khỏi ký ức, cau mày nhìn nàng: "Sao thế? Còn muốn trẫm ôm sao?"
Đoạn đường này gồ ghề, không bằng phẳng, thỉnh thoảng lại phải tránh những nhánh cây. Sau khi đi một đoạn như vậy, có lẽ Tô Hà Y cũng đã mệt mỏi.
Xem ra từ nãy đến giờ, hơn phân nửa sức lực của nàng đều dựa vào người hắn.
"Không phải..."
Tô Hà Y chưa kịp nói gì thì Độc Cô Đình đã cúi người kéo nàng rồi ôm ngang người nàng. Tô Hà Y im lặng che mặt, chỉ để lộ ánh mắt lấp lánh qua kẽ tay.
Tập trung nghe người ta nói xong đi chứ...
"Thiếp muốn hỏi là vì sao chàng lại muốn cho thiếp ở Lan Y cung?"
"Còn có... phong hào cũng giống như đúc..."
Nàng không hề quên, lúc đó Độc Cô Đình ban phong hào cho nàng cũng là một chữ "Tuệ".
Chẳng lẽ... nàng trông rất giống mẫu phi của hắn?
Tô Hà Y nghĩ đến đây liền rùng mình một cái.
Ánh mắt nàng không khống chế được mà lướt qua giữa trán Độc Cô Đình, cẩn thận quan sát từng tấc da, từng khúc xương.
Độc Cô Đình rất đẹp mắt, mũi vừa cao vừa thẳng, mặt mày anh khí, khóe mắt hơi xếch lên. Nếu mà nói hắn lớn lên giống tiên đế nhiều hơn, hình như cũng không phải là không có khả năng...
Nhìn ánh mắt đờ đẫn, bộ dạng suy nghĩ lung tung của nàng, Độc Cô Đình cũng biết trong đầu Tô Hà Y hiện tại nhất định đang có rất nhiều ý nghĩ kỳ quái. Nhưng hắn cũng không bận tâm thỉnh thoảng nàng lại mất hồn, cúi đầu cắn nhẹ lên đôi môi hơi hé mở của nàng một cái.
"Hoàn hồn."
Tô Hà Y đỏ mặt "á" một tiếng, che miệng thì thào nói: "Ở đây không phải chỉ có hai chúng ta đâu!"
Đám nội thị phía sau lúc này chỉ sợ là đang chê cười bọn họ!
Đám cung nữ trong Lan Y cung vô cùng nhiều chuyện, biết đâu ngày mai lại có một tiểu cung nữ ngây thơ không sợ chết chạy đến trêu chọc nàng...
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm xấu hổ, Độc Cô Đình da mặt dày, lý lẽ hung hồn nói: "Đế hậu ân ái là phúc của vạn dân", "Để bọn hắn tha hồ xem, sao da mặt nàng lại mỏng vậy hửm?" vân vân.
Tay che mặt của Tô Hà Y chỉ có thể đổi thành che tai.
"Chàng... Chàng còn chưa trả lời câu hỏi của thiếp!"
"Không giống."
"Hả?"
Hiếm khi đầu óc Tô Hà Y xoay chuyển mau lẹ, cười giảo hoạt.
"Tức là khi đó chàng đã đặc biết thích thiếp rồi?"
Độc Cô Đình hừ lạnh một tiếng: "Mèo khen mèo dài đuôi không phải là thói quen tốt đâu. Tự nàng suy nghĩ thử xem, nàng có cái gì đáng để trẫm thích chứ?"
Tô Hà Y bị hỏi đến cứng họng không trả lời được, ngây người một hồi mới nói: "Thiếp... thiếp lúc trước hầu hạ trong ngự thư phòng lâu nhất, chắc là mỗi ngày đều gặp cho nên lâu ngày sinh tình."
Nàng vừa nói vừa lặng lẽ nhìn hắn, tự hỏi liệu mình có đoán đúng không, Nhưng Độc Cô Đình chỉ cười nhạt, không trả lời phải, cũng không trả lời không phải, làm lòng nàng ngứa ngáy khó chịu.
"Đến rồi."
Cuối cùng hai người cũng đã tới trước "Tuệ am", Tô Hà Y đi tới gõ cửa một cái. Không bao lâu sau, một tiểu ni cô đi ra mở cửa.
Nữ hài tử mười bốn, mười lăm tuổi này nhìn thấy thánh thượng và hoàng hậu đương triêu, mặc dù có hơi kinh ngạc nhưng trong mắt lại không hề có chút trần tục, càng miễn bàn đến kim quang tỏa ra từ trong mắt như mấy hòa thượng ở Đại tướng quốc tự. Nàng ta ngại ngùng thi lễ một cái rồi dẫn mọi người vào, bày hương án, nước trà mời Tô Hà Y và Độc Cô Đình ngồi nghỉ.
"Tại sao ở đây ít người hầu hạ thế?"
Tô Hà Y khẽ hỏi Cao Phúc đang đứng một bên.
Bên trong miếu thờ yên tĩnh, dường như ngoài tiểu ni cô này ra thì không còn người nào nữa. Ngay cả tiếng ve kêu, chim hót cũng lớn hơn gấp nhiều lần.
Cao Phúc cũng lặng lẽ cúi đầu nói: "Nghe nói là do vị Thính Tuyền sư phụ [3] này không thích tiếng người, nói là có trăng gió làm bạn là đủ rồi."
[3] sư phụ ở đây là cách xưng hô tôn trọng đối với hòa thượng, ni cô và đạo sĩ.
Tự kỷ giống như Độc Cô Đình ngày trước, không thích náo nhiệt.
Tô Hà Y nghe vậy, trong lòng lại cảm thấy thê lương.
Trước đây Ôn quý phi cũng là sủng phi tiền hô hậu ủng, cuộc sống thường ngày đều có hơn mười hai cung nữ theo hầu, hiện giờ sao lại cam nguyện thanh bần đến mực này...
Nhi tử sắp được làm phụ thân, tâm bà ấy vẫn như một cái giếng cổ, không hề có chút tình yêu nào sao?
Bên này nàng ngồi uống trà, đám nội thi đi theo đã mượn trù phòng làm một chút đồ ăn chay. Độc Cô Đình dâng hương xong liền gọi nàng qua, Tô Hà Y rề rề đi tới trước tượng Bồ Tát vàng bị bong tróc loang lổ, cẩn thận quỳ xuống bồ đoàn.
"Chúng ta đến đây để bái Bồ Tát sao?"
"Nếu không thì sao?"
Độc Cô Đình đưa hương nhang cho nàng.
Tô Hà Y ủy khuất nói: "Thiếp còn tưởng tới găp... gặp Thính Tuyền sư phụ cùng dùng cơm trưa..."
Độc Cô Đình lắc đầu, cầm hương thơm trong tay bái lạy, nàng vội vàng bái theo, bái ba lần, thành tâm chạm trán vào bồ đoàn.
Ngay cả những người từ nhỏ đã không tin vào thần phật cũng khó tránh khỏi pháp chú "Chuyện gì đến rồi cũng đến" này.
Tô Hà Y bái xong, nhanh chóng chắp hai tay lại lẩm bẩm mấy câu thân thể khỏe mạnh, bình an như ý, đột nhiên bên tai nghe thấy giọng Độc Cô Đình.
"Thật ra, nhiều năm như vậy, cho tới tận bây giờ bà ấy vẫn không muốn gặp trẫm. Thế gian đều nói không có người mẹ nào lại không yêu thương con mình. Ngay cả nữ nhân tâm cơ tàn độc như Quách thị cũng vô cùng yêu thương huynh trưởng, nhưng bà ấy lại..."
Nàng im lặng, ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt của Độc Cô Đình mờ mờ ảo ảo trong làn khói, nhìn không rõ lắm, hắn như đang nghiến răng nghiến lợi khó khăn nói ra những lời này.
"Ta không hiểu nổi, nghĩ thế nào cũng không ra nên đành phải đi điều tra, tra rất nhiều năm. Sau khi tra hết tất cả lão nhân trong cung mới hỏi ra được một khả năng."
"Theo như người ta đồn đại, tú nữ Ôn gia tiến cử ban đầu không phải là bà ấy... Nhưng vào đêm Nguyên Tiêu bà ấy bị cưỡng ép tiến cung, cho nên bà ấy chắc hắn là vô cùng hận phụ hoàng. Hơn nữa, bà ấy còn yêu một người khác, yêu người ấy hơn cả ta."
Đầu óc Tô Hà Y như nổ tung, ầm ầm chấn động.
Hóa ra, hóa ra cảnh đời của Ôn quý phi là như thế này...
Đột nhiên nghe được cái loại mê tân [4] này, nàng cảm thấy mình há hốc miệng đến mức nuốt được một quả trứng gà.
[4] mê tân: Bến mê. Tiếng nhà Phật, chỉ cuộc đời
Không ngờ, tiên đến anh minh thần võ lại vì mỹ sắc mà làm ra chuyện hoang đường như vậy… Chẳng trách mọi người đều như mất trí nhớ, đến tận bây giờ vẫn không hề nhắc đến vị hậu phi đáng thương này.
Đàm luận chuyện tai tiếng này trước mặt Phật tổ, Tô Hà Y vội vàng niệm mấy câu "Tội lỗi, tội lỗi", rồi không nhịn được hỏi: "Trước khi bà ấy tiến cung đã... đã định thần rồi?"
"Chưa."
Tô Hà Y thốt lên một tiếng "Ồ" dài, như đang thở phào nhẹ nhõm.
Độc Cô Đình cau mày nói: "Biểu cảm này của nàng là sao thế?"
"Biểu cảm an ủi chàng đó."
Tô Hà Y lê đầu gối tới cái bồ đoàn thứ hai, vươn tay ôm lấy hắn nở nụ cười ngọt ngào: "Hiện tại thiếp yêu chàng nhất trên đời."
Nhưng không ngờ Độc Cô Đình lại càng bất mãn, trầm giọng nói: "Vậy mà nàng còn muốn chia giường ngủ để trẫm ngủ với chó?"
Tô Hà Y nhanh chóng lắc đầu, "Không có, không có, sau này không chia giường ngủ nữa!"
Lúc hai người đang dựa vào nhau thì thầm to nhỏ thì tiểu ni cô vừa rồi chẳng biết từ đâu quay lại, thi lễ với Tô Hà Y.
Nàng nói: "Hôm nay sư phụ bị mắc chút bệnh vặt, khiông thể gặp khách, nhưng vẫn muốn nói mấy câu với nương nương, xin nương nương đi theo ta."