Ôn Cửu ngồi ngay ngắn trong đại đường Hình bộ, trước mặt là một miếng thịt.
Là một miếng thịt bò không lớn không nhỏ, được tẩm ướp ngũ vị hương để khử mùi tanh, lại thêm nước sốt đỏ sền sệt, có thể thấy người nấu rất dụng tâm, tìm đủ mọi cách để làm ra miếng thịt tế lễ lạnh ngắt này dễ ăn hơn chút.
Thật không may, ở mặt trên cuối cùng vẫn có một chỗ hở, người nếm thử vừa dạt dào mong đợi cắn một miếng liền ngã xuống.
Lý Ân Thai của Hình bộ là một nam nhân đen gầy, bây giờ đối mặt với Ôn Cửu, khuôn mặt già nua càng thêm ảm đạm.
"Ôn đại nhân, ngài vẫn nói là không biết cái gì sao?"
"Tiểu đệ thật sự không biết."
Ôn Cửu sờ sờ cằm, ngồi thẳng người.
"Thịt tế lễ này quả đúng là do tiểu đệ phân chia, nhưng chất độc "Lạn xuyên tràng" rốt cuộc từ đâu ra, tiểu đệ không dám nói lung tung. Lý đại nhân đã điều tra hết mọi người chưa?"
Lý Ân Thai nói: "Ngươi không cần dạy lão phu cách điều tra vụ án."
"Vậy thì thật là kỳ lạ."
Ôn Cửu xoa thái dương, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt.
Các loại đồ dùng, dụng cụ bên trong thái miều đều được quản lý nghiêm ngặt, nhưng lần này lại xảy ra sự cố lớn như vậy, liên tục chết mấy vị triều thần. Trong kinh thành nhất thời u ám, lòng người bàng hoàng bất an. Kinh thành khắp chốn phồn hoa lúc trước bây giờ gần như đều có nhà treo vải đen cờ trắng, xung quanh là một mảnh vắng lặng.
Còn lạnh hơn cả mùa thu vừa tới.
Lúc này, mọi ánh mắt đều tập trung vào chủ tế quan là hắn, cho rằng hắn là kẻ khả nghi nhất.
Nhưng Ôn Cửu có khổ mà không nói được, dù sao hắn cũng không có bằng chứng chứng minh mình hoàn toàn trong sạch!
"Chứng cớ không đủ, ngoài ra còn có tấu chương trợ cấp do thánh thượng xem xét. Ngày mai là đại triều hội, Lý đại nhân có thể nói rõ sự việc, tránh cho thánh thượng trách ngươi làm việc chậm trễ."
Lý Ân Thai chế nhạo nói: "Kinh thành loạn cào cào, ngay cả việc quân ở phía Nam cũng không đụng đến, đâu ra đại triều hội nữa?"
Ôn Cửu đứng dậy, chắp tay, cười nói: "Không có không tốt hơn sao? Lý đại nhân làm việc cực khổ, nếu đã hỏi xong rồi, vậy thì hôm nay tiểu đệ xin cáo từ trước."
"Khoan đã."
Lý Ân Thai tức giận đứng lên: "Ôn Cửu, hôm nay ngươi vẫn đi?"
"Lý đại nhân đừng quên."
Ôn Cửu dừng lại, híp mắt, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú biến thành sát ý.
"Đối với đại quan tam phẩm trở lên thì ít nhất phải có khẩu dụ của thánh thượng mới có thể bắt giữ."
Lý Ân Thai làm Hình bộ thượng thư, lại là lão nhân lo liệu sự vụ trong triều, sao có thể không hiểu được quy tắc đơn giản này.
Nhưng lúc này, hắn cũng chỉ đen mặt nói: "Ngươi nghe thử âm thanh bên ngoài xem."
Ôn Cửu thật sự cẩn thận lắng nghe, quả nhiên có thể nghe thấy âm thanh ồn ào ngoài cửa tựa hồ là tụ tập rất nhiều người đang tranh cãi ầm ĩ.
"Trước của Hình bộ không phải là cái chợ, sao lại ồn ào vậy?"
"Học sinh Quốc tử giám đang đánh trống kêu oan."
Lý Ân Thai chắp tay đi tới đi lui, căm hận nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của hắn.
"Bọn họ đều là đệ tử, thân hữu của triều thần đã chết hoặc bị thương, cho nên phải có một lời giải thích rõ ràng! Bên ngoài Hình bộ đã bị bao vây, ngươi đi ra ngoài không có mấy gia đinh hộ tống, chẳng phải là tìm chết à?"
"Lão phu cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ủy khuất Ôn đại nhân tạm thời ở lại trong ngục."
...
Lan Y cung, đám cung nữ đứng dưới hành lang xì xào bàn tán
"Nghe nói Ôn Cửu vào Hình bộ xong cả đêm không về."
"Thánh thượng phải nghĩ cách cứu Ôn đại nhân chứ, nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng là sẽ bị định tội đó!"
"Bất luận đúng sai, nhưng đã có mười mấy vị đại thần chết, cho nên dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm... Đáng thương cho Ôn đại nhân thư sinh nho nhã phải chịu nỗi khổ lao ngục..."
"Đủ rồi, lắm mồm quá! Đi làm việc của mình hết đi!"
Ninh Nguyệt mặt lạnh tanh xuất hiện, đuổi mấy người đó đi. Tô Hà Y lúc này mới từ đằng sau cây cột bước ra, lắc đầu thở dài.
"Đều là do nương nương thường ngày quá tốt. Nếu để thánh thượng nghe được, nhất định sẽ không tránh khỏi bị ăn roi."
"Ở trong triều xảy ra truyện lớn như vậy, ai mà không hoảng hốt chứ?"
Tô Hà Y dung túng cười cười, nhưng không phản bác lại nàng ta.
Ninh Nguyệt lại nói: "Theo Cao công công nói, mấy ngày gần đây ngay cả mật báo gửi từ tiền tuyến về thánh thượng cũng không có tâm trạng xem. Nương nương hiện tại đi tìm thánh thượng, sợ là sẽ phải đối diện với mặt lạnh của ngài ấy rồi. "
"Bản cung này là loại người tự tìm mất mặt sao?"
Tô Hà Y tiếp tục đi về phía trước, đằng sau là con chó nhỏ đeo chuông kêu leng keng leng, giống như một cục bông gòn chạy theo nàng.
Lúc nàng tới ngự thư phòng, Độc Cô Đình đang lật xem hồ sơ vụ án Hình bộ gửi đến, mặt lạnh như đá.
Tô Hà Y nhẹ tay nhẹ chân đi tới bên cạnh hắn, cầm mật báo trong góc phòng lên xem.
"Tiêu Vịnh đã đánh hạ được Dương Thành quận?"
Nàng kinh ngạc trợn tròn mắt: "Nhanh thế... Dương Thành là quận lớn ở Nam Việt, sản lượng dồi dào, đặc biệt là lương thực, đường mía. Thánh thượng nên ban thưởng lớn cho hắn mới đúng."
"Trẫm còn tâm trạng để xem tin tốt à?"
Độc Cô Đình đến liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không thèm, đập bàn, lạnh lùng nói: "Ôn Cửu không có động cơ hạ độc, Lý Ân Thai làm việc qua loa, đáng chết."
Nhìn thấy bóng đen trước cửa sổ sắp nhảy ra ngoài, Tô Hà Y vội vàng kêu một tiếng: "Cao tổng quản, chờ một chút!"
Bóng đen khẽ giật mình, rồi chậm rãi lui ra.
Ngăn cản được cái vòng chém giết này, Tô Hà Y thở phào nhẹ nhõm, trên lưng mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
Hai tay nàng nhẹ nhàng ấn vào thái dương của Độc Cô Đình, thấp giọng trấn an nói: "Thánh thượng đừng vội động thủ."
"Hà tất gì nàng phải xin tha cho hắn?"
Độc Cô Đình buông hồ sơ vụ án trên tay xuống, khẽ nhắm mắt, ngả người vào ghế
Ngón tay mềm mại của Tô Hà Y xoa ấn, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trên chóp mũi, dây thần kinh căng thẳng của hắn cũng được thả lỏng không ít.
Gió mát chậm rãi thổi tới, thổi bay một chút phiền não, đột nhiên hắn cảm thấy Lý Ân Thai tuy rằng ngu ngốc, nhưng tội không đáng chết, có giết hay không cũng không quan trọng.
Lý đại nhân ở ngoài cung sợ là còn không biết mình vừa nhặt được một cái mạng...
Tô Hà Y không khỏi thầm tự giễu, nàng thật giống như một cái túi đựng nước đá hình người, có thể dập tắt lửa giận trong tích tắc. Vậy mà người bên ngoài vẫn còn đồn đại nàng là hồ ly tinh chuyển thế, mê hoặc thánh tâm. Ngõa tứ [1] trà quán trong kinh thậm chí còn có viết đủ loại kịch bản rõ ràng đâu ra đấy.
[1] ngõa tứ: Thuật ngữ chung cho các trà lâu, tửu lâu, gánh hát và các địa điểm giải trí khác ở các thành phố lớn trong triều đại Tống Nguyên. Đây là một địa điểm giải trí biểu diễn đủ loại kỹ nghệ.
"Thần thiếp vừa nhớ ra một đầu mối, có lẽ sẽ có ích với vụ án này."
"Nói thử xem."
Độc Cô Đình đột nhiên mở mắt, hoài nghi nhìn nàng.
Tất cả những người bên trong thái miếu đều đã bị tra xét, từ đầu đến cuối lại không có ai tiếp xúc với tế phẩm, tra không được bất cứ một manh mối nào. Hiện tại Tô Hà Y lại nói là có đầu mối khác?
Trước vẻ mặt thăm dò của Độc Cô Đình, Tô Hà Y không khỏi lo lắng trong lòng.
Nàng không có ý định gây xích mích mối quan hệ của hai người bọn hắn, tuy nhiên, nhất cử nhất động của thái hậu ngày hôm đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí nàng, không quên được!
Cứ vậy nói ra, có khi nào Độc Cô Đình sẽ nghĩ nàng sinh sự vô cớ hay không?
Như nhìn thấu sự do dự của nàng, Độc Cô Đình cầm tay nàng thì thầm: "Nói gì cũng sẽ không trách nàng."
Tô Hà Y bị đoán trúng tâm tư, hơi giật mình, thả tay xuống.
Độc Cô Đình hứa hẹn đúng lúc lại dịu dàng, gần như có thể nói hoàng đế đã từng bước từng bước nhượng bộ, trao trọn niềm tin cho nàng.
Phần tin tưởng này hơn hẳn những người trong cung, thậm chí là hơn bất kỳ ai trong cuộc đời hắn, sao nàng còn sợ hãi rụt rè nữa chứ.
Châm ngòi ly gián thì thế nào, dù sao thì nàng cũng là quý phi "ba nghìn sủng ái ở một thân", không phải sao?
Tô Hà Y tằng hắn một tiếng: "Ngày đó ở thái miếu, thần thiếp nhìn thấy bên cạnh thái hậu thiếu một cung nữ..."
Nàng nói hết mọi suy đoán ra, nhưng không ngờ Độc Cô Đình lại không hề ngạc nhiên mà chỉ nghiêm túc nhìn nàng.
"Không nhìn rõ mặt, vậy còn vóc người, bóng lưng có thấy rõ không?"
"Cái này... thần thiếp và Ninh Nguyệt hẳn là có thể nhận ra."
"Người này rất đáng ngờ."
Độc Cô Đình gõ vào tay vịn ghế, suy nghĩ một lát, đột nhiên lạnh lùng nói: "Nam Sơn biệt viện, nàng đi lục soát đi!"
Tay Tô Hà Y run lên, Độc Cô Đình ném toàn bộ quy củ lễ nghi qua một bên, trực tiếp ra lệnh lục soát nơi ở của thái hậu, người này cũng quá lớn mật ngông cuồng rồi!
"Đó... Đó là thái hậu nương nương đó..."
"Nàng sợ cái gì, trẫm sẽ phái người đi cùng nàng."
Độc Cô Đình ý vị thâm trường vỗ nhẹ vào lưng Tô Hà Y, ôm nàng vào lòng, trong mắt dâng lên những cảm xúc khó hiểu.
"Tuy nhiên, nếu chuyện này thực sự có liên quan đến bà ta... Trẫm đoán, có lẽ nàng sẽ không tìm thấy cung nữ kia đâu."
Tô Hà Y không hiểu: "Nam Sơn biệt viện cũng không có nhiều người lắm, sao không tìm được?"
"Vị mẫu hậu này của trẫm nhìn thì lương thiện hòa nhã, nhưng thật ra tâm cơ bà ta là sâu nhất."
Vẻ mặt của Độc Cô Đình rất bình tĩnh, từ tốn nói cho Tô Hà Y biết một sự thật đáng sợ.
Bí mật đã được cố tình che giấu nhiều năm trong cung, theo giọng nói trầm thấp từ tính của hắn dần dần lộ ra trần trụi phơi bày trước mắt Tô Hà Y.
"Thật ra phụ hoàng mềm lòng, từ đầu đến cuối chưa từng muốn ban chết cho đại ca. Cuối cùng chỉ phế vị trí thái tử của hắn coi như cảnh cáo."
"Bà ta thấy đại ca đã mất lợi thế, thanh danh bị hủy hoại... liền tự tay dùng một dải lụa trắng siết cổ hắn đến chết."
"Một nữ nhân như vậy, nếu đã có tâm gây rối thì sao có thể không chuẩn bị gì được?"