Tô Hà Y đổ bệnh, nhưng Thái y viện không thể chẩn ra chứng bệnh gì ngoại trừ cơ thể hư nhược, chứng khí hư, đã có mấy người bị mất mũ ô sa.
Độc Cô Đình kiềm chế cơn kích động muốn chém đầu hết bọn họ, đích thân chăm sóc nàng suốt hai đêm, mới từ từ hạ sốt, người cũng tỉnh táo hơn.
"Thánh thượng không nên ở lại đây cả đêm như thế này."
Những ngón tay mảnh khảnh của Tô Hà Y chọc vào hắn, đánh thức Độc Cô Đình đang ngủ bên cạnh mình dậy.
"Nghỉ ngơi không tốt thế này thì sao lâm triều được?"
"Nàng tỉnh rồi à?"
Độc Cô Đình lập tức mở mắt ra, đôi mắt trong veo. Hắn đột nhiên đứng dậy kêu người mang nước vào, đỡ Tô Hà Y dựa vào gối, mới ôm nàng thật chặt.
"Cũng may... May là nàng không sao..."
Cánh tay mạnh mẽ kia giờ đây lại khẽ run rẩy.
Tô Hà Y mở to mắt, cảm nhận được lo lắng bất an đang chôn sâu trong đáy lòng Độc Cô Đình.
"Thánh thượng, chuyện gì xảy ra vậy? Thần thiếp... ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ngày."
"Không có gì to tát đâu, có lẽ là bị cảm nắng thôi."
Tô Hà Y phun một ngụm trọc khí trong lồng ngực ra, lúc này mới phát hiện quầng mắt của Độc Cô Đình thâm đen, đáy lòng bỗng chua xót.
Cho dù là nữ nhi trong nhà nhưng cho tới tận bây giờ chưa từng có người nào làm được cho nàng như vậy...
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Độc Cô Đình gục ngay bên cạnh giường nàng, nắm chặt tay nàng thì có bị đánh chết nàng cũng không tin.
Nàng nhẹ giọng an ủi: "Chắc là xiêm y nặng quá, lại ăn ít, nên bị trúng gió..."
"Khởi bẩm thánh thượng."
Đột nhiên, bên ngoài vang lên giọng nói sắc bén quái dị của Cao tổng quản.
"Thủ hạ cấp báo, còn có Lễ bộ Trần Hạo, Đại lý tự khanh Phạm Quang Vinh, phu phụ An Quốc công..."
"Cút."
Độc Cô Đình vùi vào cổ nàng, giọng điệu rầu rĩ.
"Hiện tại trẫm không muốn nghe!"
Bóng đen kia liền biết điều biến mất.
Tô Hà Y nghe thấy những cái tên đó, trong lòng nhất thời dâng lên một điềm chẳng lành.
"Thánh thượng, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nàng hoảng sợ siết chặt các ngón tay, đẩy Độc Cô Đình đang ôm chặt mình ra.
Bẩm báo của Cao Khang khiến nàng cảm thấy trong khoảng thời gian nàng ngủ say này dường như đã xảy ra chuyện gì đó ngoài dự liệu.
Nàng muốn nhìn mặt hắn!
"Nếu không phải là chuyện quan trọng thì Cao tổng quan sẽ không lo lắng như vậy, đêm khuya bẩm báo... Thánh thượng mau đi xem chút đi!"
Nhưng Độc Cô Đình không thèm để ý đến nàng đang giãy dụa, càng muốn ăn vạ vào ngay lúc này.
Hắn ôm mặt Tô Hà Y, còn nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi nàng.
"Vậy thì nàng hôn trẫm một cái đi."
Tô Hà Y cứng đờ.
Người này... rốt cuộc có biết nặng nhẹ hay không vậy?!
Nàng thậm chí còn bắt đầu tự hỏi nội tâm của mình, trước giờ Độc Cô Đình có nói mấy lời tâm tình thế này không?
Lỡ như bị người khác nhìn thấy, e là sẽ rớt bể tròng mắt, tưởng rằng thánh thượng cao lãnh bất thường đột nhiên bị quỷ nhập!
Nhưng mà Tô Hà Y cũng không thể lay chuyển được ánh mắt cố chấp của hắn.
Nàng hoàn toàn không chút nghi ngờ, nếu nàng không nhanh chóng đồng ý, hoàng thượng sẽ tự mình ra tay.
Cho nên lúc này, nàng chỉ có thể hơi cúi đầu xuống, nhanh chóng cắn lên môi hắn một cái.
"Cái này... như vầy là được rồi đúng không?"
"Không được."
Độc Cô Đình không nghe theo, không buông tha tiếp tục dính sát vào, hôn nàng đến mức không thở nổi. Tô Hà Y phản kháng vô hiệu, nằm xụi lơ trên giường như một vũng nước, không tiếng động biểu đạt chống cự.
Phía sau, giọng nói của Độc Cô Đình chậm rãi truyền đến, khàn khàn nghiêm nghị.
"Sau khi từ thái miếu trở về, đã có năm vị vương công quý tộc hoặc triều thần chết bất đắc kỳ tử."
Tin tức này khiến Tô Hà Y kinh hãi, trở mình nhìn hắn.
"Năm người?! Hơn nữa, vừa rồi Cao tổng quản còn nói là không chỉ đúng không?"
Trong đôi mắt trong veo của nàng đầy vẻ khẩn trương bất an: "Tra được nguyên do chưa?"
"Quan lại đang tra, nghi là do độc."
Độc Cô Đình thắp đèn, đưa cho nàng một chén nước ấm.
"Trùng hợp là những người này đều chia thịt tế thái miếu."
"Hạ độc trong thịt hiến tế..."
Tô Hà Y đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Theo tục lệ, trong ngày tết hoặc là nghi thức tế lễ thì tế phẩm sẽ được Độc Cô Đình ban cho thủ hạ, quan viên hoặc vương công quý thích theo phẩm cấp của bọn họ.
Loại ban thưởng này tượng trưng cho một loại vinh hạnh tối cao. Nếu quan viên bình thường trong kinh có thể được chia một phần nhỏ thôi cũng đã gióng trống khua chiêng ngênh đón cả nhà đến cùng nhau thưởng thức.
Hạ độc vào thịt hiến tế, đây là muốn một lưới bắt gọn tất cả quan viên trong triều sao?
Tâm tư của người làm việc này sao mà quá ác độc!
"Đây dù sao cũng là chuyện trên triều, không liên quan gì đến nàng, nàng không cần suy nghĩ nhiều."
Độc Cô Đình xoa đầu nàng, cuộn một lọn tóc đen mượt, vuốt ve trong lòng bàn tay.
Tình huống hiện tại của Tô Hà Y không thích hợp để hao tổn tinh thần, huống chi những chuyện vặt vãnh này, hắn sẽ tìm người điều tra rõ.
"Nhưng mà... tốt nhất là nàng nên giải thích rõ cho ta, đây là cái gì?"
Nói xong, hắn đá một vật gì đó trong bóng tối.
Dưới gầm giường đột nhiên có tiếng thút thít “ư ư ư…”, nãi thanh nãi khí tủi thân kêu.
Tô Hà Y sửng sốt, nằm xuống duỗi tay kiếm bên dưới, thật lâu mới kéo được con chó con ra khỏi gầm giường.
Thân hình mũm mĩm của con cún con ngay lập tức cuộn tròn trong lòng nàng, đôi mắt đen láy ướt át, vẫn đang phát ra tiếng "ư ử".
Như thể một đứa trẻ vừa hoang mang vừa lo sợ, vội vã tìm người an ủi.
Độc Cô Đình ghét bỏ liếc mắt nhìn cái túm lông toàn bụi đất: "Nó là con chó mà nàng sai người đi mua à? Hôm qua từ lúc đưa tới đến tận bây giờ nó chưa từng chui ra khỏi gầm giường."
Lúc này Tô Hà Y mới sực nhớ ra, quả thật mình đã tới tìm Cao Phúc nói muốn mua một con chó con.
Chỉ là chuyện này đến quá nhanh, lại đúng lúc nàng đổ bệnh hôn mê bất tỉnh.
"Lan Y cung này quá yên tĩnh nên thần thiếp muốn nuôi một con chó mèo để chơi chung."
Tô Hà Y nâng bàn chân trước của con chó con lên lắc lắc với Độc Cô Đình.
"Thánh thượng thấy sao? Rất đáng yêu đúng không?"
Kỳ thật, con chó con này là nàng cố tình mua cho Độc Cô Đình.
Theo lẽ thường, một người không thể không thích một thứ mà trước đây đã từng rất thích vì một lần trở ngại được. Chó mèo tuy là loài vật nhưng lại thông minh, đáng yêu, có thể nuôi nhất của con người.
Tô Hà Y cũng mong Độc Cô Đình sẽ có thể đáng yêu hơn chút nữa, giống... một người bình thường hơn.
Nhưng nàng cũng biết nam nhân trước mặt này không thể nào chủ động mở miệng nói nuôi một con chó con được, vì vậy nàng chỉ đành đẩy con chó đến trước mặt hắn thăm dò thử mà thôi.
Nghe cái cớ vụng về này, Độc Cô Đình cau mày.
Cái gì mà trong cung an tĩnh chứ? Mấy con vẹt dưới hành lang rõ ràng là cực kỳ ồn ào, ngày nào cũng kêu không ngừng, chẳng khác gì diễn trò.
Chỉ là, con chó con màu trắng này dưới ánh đèn thật sự rất thông minh ngoan ngoãn, một túm lông vàng nho nhỏ, nhưng lại mở to đô mắt đen láy nhìn hắn, như là đang cầu xin.
Độc Cô Đình im lặng hồi lâu, chỉ có thể nói: "Tùy nàng vậy."
"Vậy thì... đặt tên?"
"Trẫm chỉ ban tên cho hoàng tử."
Độc Cô Đình nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy con chó, ném nó sang một bên nhuyễn tháp.
Trên tay hắn vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp, cái chạm này khiến hắn không khỏi sinh ra một chút hoài niệm.
Độc Cô Đình tằng hắng một tiếng: "Người đâu, đem nó nuôi ở sát vách đi."
Con chó con nhảy "phốc" vào đống chăn gối, lại bị nội thị tiến tới mang đi, sau đó nhanh chóng biến mất.
Tô Hà Y dở khóc dở cười, lớn tiếng dặn: "Nhớ cho ăn sữa! Làm ổ tốt chút!"
Độc Cô Đình nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Quan tâm chó chứ không quan tâm trẫm."
Tô Hà Y nghe không rõ: "Thánh thượng vừa nói cái gì?"
"Hỏi nàng khi nào thì sinh hoàng tử cho trẫm!"
Hắn nhấc chăn bông lên, nằm xuống bên cạnh Tô Hà Y ép nàng vào góc tường
"Ngày nào cũng làm cho nàng đau đầu, nuôi cái này rồi sao còn quan tâm được nữa?"
Tô Hà Y biết hắn không định làm gì nàng, chỉ nói lẫy. Nàng dựa vào gối mềm cười khanh khách, mí mắt vẫn còn chua xót, không bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Lần này, nàng ngủ rất yên bình.
Trong giấc mơ, có một bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán cô dường như muốn chia sẻ thân nhiệt của nàng...