Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tui Xào CP

Chương 47: Mẹ Kỷ phát hiện



♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

Tay Kỷ An rất đẹp, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay mượt mà hiện màu hồng nhạt, lộ rõ mười cái liềm móng, bàn tay không có độ ấm nào khiến Quý Huyền Nguyệt cũng phải rùng mình, thế nhưng Kỷ An lại chẳng có cảm giác gì.

Quý Huyền Nguyệt lấy găng tay của mình đeo cho cậu rồi nói: "Thế này sẽ không lạnh nữa."

Kỷ An không đáp cũng không tỏ thái độ gì, yên lặng cụp mắt, quay đầu nhìn sang nơi khác, ánh sáng nhàn nhạt trên bầu trời rơi bên sườn mặt, khiến sắc mặt Kỷ An càng thêm nhợt nhạt, tựa như giây tiếp theo sẽ thành một con búp bê trắng sứ, trở nên rách nát.

Kỷ Đình đi qua nhỏ giọng nói: "An An... Em không căng thẳng chứ?"

Ba Kỷ vỗ đầu Kỷ Đình: "Anh có biết nói chuyện không? Em trai anh không căng thẳng anh không vui à?"

Căng thẳng? Quý Huyền Nguyệt thấy Kỷ An đúng là có hơi kì lạ mới hiếu kỳ nói: "Anh ba làm sao thế ạ?"

"An An à? Nó bị bệnh tự kỉ từ nhỏ, có thể vì nó là con giữa nên cả nhà không quan tâm đủ, lúc đó... vừa đúng lúc là khoảng thời gian nghèo nhất, lại phát hiện muộn màng quá... Đã chạy chữa một thời gian, bây giờ đã đỡ nhiều rồi." Dường như ba Kỷ đang nhớ lại quá khứ, âm thanh trầm thấp, trong mắt tràn đầy áy náy.

Trong nhà làm nông, anh lớn ăn bám còn có mang vợ, anh nhỏ thì bệnh tật... Chỉ có Kỷ Cảnh Hiên vất vả kiếm tiền, Quý Huyền Nguyệt lập tức tưởng tượng ra một hình ảnh bi thảm, anh nhìn Kỷ An im lặng nhã nhặn, thấp giọng nói: "Có thời gian cháu sẽ dẫn cậu ấy ra nước ngoài xem sao."

"Em ấy rất thích cậu đấy." Kỷ Đình nói: "Em ấy rất ghét bị người lạ chạm vào, đôi khi sẽ bị căng thẳng nữa, có thời gian... thì liên lạc nhiều hơn đi! Nói không chừng mấy hôm nữa tôi sẽ có tiền."

Quý Huyền Nguyệt: "..."

À, tui không tin.

Anh lặng lẽ quay đầu lại, cảm xúc trên mặt không chút che giấu, làm Kỷ Đình thật sự muốn xách cổ áo Kỷ Cảnh Hiên lên chửi ngay tại đây. Một chủ tịch, có một tập đoàn muôn vàn nghiệp vụ, từ du lịch, bất động sản, khách sạn, giới giải trí, siêu thị bách hóa đến một chuỗi nhà hàng năm sao gắn liền với thân phận, một phú nhị đại một phút là có hàng triệu tệ trong tay, nghỉ một ngày là bỏ đi số tiền lên đến hàng chục triệu, vậy mà bị bắt đến vùng núi hoang vu hẻo lánh này giả vờ làm người nghèo.

Còn bị người khác đòi tìm việc làm giúp, ám chỉ bản thân đừng nên ăn bám nữa đấy.

Mất mặt chết đi được.

Kỷ Đình thấy Kỷ Cảnh Hiên chậm chạp chưa ra ngoài, cảm thấy đây là cơ hội tốt để dạy dỗ hắn nên hằm hè xắn áo chuẩn bị vào phá nhà ngói nhỏ.

Nhưng đúng lúc này, Kỷ Cảnh Hiên ra ngoài, bên cạnh là mẹ Kỷ đang cười ôn hòa. Không hiểu sao, Quý Huyền Nguyệt lại cảm thấy mẹ Kỷ bỗng dưng trẻ trung hơn, nếp nhăn trên mặt tựa như bớt đi một chút, nhưng anh chỉ nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm rồi, lại đi đến bên cạnh Kỷ Cảnh Hiên.

"Bác gái, không còn sớm nữa, cháu giúp cô nấu cơm ạ." Quý Huyền Nguyệt nói.

"Không cần không cần." Mẹ Kỷ vội vàng xua tay, mạnh mẽ hô lớn: "Cô phải nấu cơm!"

Quý Huyền Nguyệt cảm thấy chất giọng này đến nhà bên cạnh cũng phải nghe lọt.

Kỷ Đình: "Mẹ, vừa rồi An An sờ tay Quý Huyền Nguyệt."

Kỷ Cảnh Hiên kinh hãi, nhìn về phía Quý Huyền Nguyệt: "Cái gì?"

Quý Huyền Nguyệt gật đầu, nói: "Anh thấy tay anh ba rất lạnh nên mới mang găng tay cho anh ấy."

Mẹ Kỷ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Kỷ Cảnh Hiên: "Làm sao?"

"Không sao ạ, anh đừng nói bừa! Nói chuyện bình thường đi!" Kỷ Cảnh Hiên cạn lời.

Lúc này ba Kỷ đẩy kính giải thích: "Khi nãy An An chủ động bắt tay với Huyền Nguyệt, xem ra An An rất thích cậu ấy."

Nghe vậy Kỷ Cảnh Hiên vội vàng kéo tay của Quý Huyền Nguyệt đến gần, thừa dịp góc chết ba mẹ không nhìn thấy mà nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của anh, giấu tay Quý Huyền Nguyệt vào túi áo mình.

Túi của Kỷ Cảnh Hiên rất ấm áp, Quý Huyền Nguyệt được sưởi ấm thoái mái làm tim cũng đập nhanh hơn hẳn, trong lòng cả hai hiểu rõ không nói lời nào nắm tay nhau một chốc, đến khi Kỷ Đình mờ mịt nhìn sang Kỷ Cảnh Hiên mới buông ra.

Rất nhanh sau đó, biệt thự bên cạnh xuất hiện thêm mấy người "hàng xóm" nhiệt tình, bưng mấy mâm thức ăn qua, thức ăn trên bàn ít nhất cũng phải là tay nghề của đầu bếp hạng sang, nhưng Quý Huyền Nguyệt nào biết, anh chỉ cảm thấy đồ ăn từ cách bày trí đến sắp xếp đều rất đẹp mà thôi.

Hàng xóm dẫn đầu bưng một bát Phật nhảy tường thật to đến nói: "Không khéo hôm nay chúng tôi làm một bàn thức ăn nhưng không có cơm, mọi người ăn với nhau nhé. Chúng tôi làm mười món, hẳn là đủ ăn chứ, bàn ăn bên kia rất to nên ngồi cùng đi, đừng ngại."

(Phật nhảy tường: một loại xúp trong ẩm thực Phúc Kiến)

Kỷ Cảnh Hiên liếc nhìn người mẹ đồng ý không chút do dự nào: "..."

Cái lí do sứt sẹo gì thế này.

Có thể dùng chút thành ý để nấu cơm không?

Quý Huyền Nguyệt được sắp xếp rõ ràng, thất thần ngồi trong phòng khách máy sưởi đầy đủ. Ở giữa bàn ăn rộng lớn, anh nhìn thấy ba vị hàng xóm mang từ phòng bếp lên mười món đồ ăn, nhìn họ phục vụ từ tôm hùm đất đến tôm hùm Boston khổng lồ, từ gạch cua đến bào ngư, từ món ăn gia đình bình thường đến mỹ vĩ đắt giá khó tìm.

Cuối cùng là mười phần bò bít tết, mỗi người một phần.

Hơn nữa ngoài dự đoán, Kỷ An cũng không ghét bọn họ.

Kỷ Cảnh Hiên hoàn toàn khiếp sợ nói không nói nên lời, nhưng người nhà họ Kỷ không hề nhận ra kế hoạch và kĩ thuật diễn của mình tệ đến mức nào.

Hắn gửi tin nhắn cho anh trai mình.

Hôm nay đạp phải vận may ảo ma vô cực à? Nhặt được cái đồng hồ đặc chế mấy triệu lại còn ăn bào ngư hải sản? Cái kế sách này cũng rách nát quá đi được!

Kỷ Đình nhíu mày trả lời: Không thì sao? Mày còn có kế nào tốt hơn hả em? An An không chịu nổi gió, bị cảm thì không được, hơn nữa cái này là ý của mẹ, anh cũng đâu biết bà ấy sẽ làm vậy.

Quý Huyền Nguyệt thấy Kỷ Cảnh Hiên vẫn luôn cúi đầu chơi di động, hơi không vui, anh kéo kéo tay áo Kỷ Cảnh Hiên, nhỏ giọng hỏi: "Sao mà bọn họ cứ nhìn anh mãi nhỉ?"

"Ai ạ."

"Hàng xóm nhà em."

"Chắc là... họ thấy anh đẹp đó." Kỷ Cảnh Hiên duỗi tay nắm lấy tay Quý Huyền Nguyệt, cúi đầu hà khí cho anh.

"Sao họ phải làm nhiều thế, giống như... đang cố ý chờ chúng ta vậy."

Kỷ Cảnh Hiên nghĩ một lúc, mở mồm nói dối: "Họ là fan của anh, hôm qua em nói anh sẽ tới nên người ta muốn nhiệt tình đối đãi với anh mà."

Quý Huyền Nguyệt hiểu rõ gật đầu.

Lúc này Kỷ An ngồi bên cạnh Kỷ Cảnh Hiên bỗng nhiên nói: "Em trai."

"Vâng?" Kỷ Cảnh Hiên quay đầu nhìn Kỷ An, nhẹ giọng dỗ: "Làm sao vậy anh?"

"Ăn cơm." Kỷ An nhìn đồ ăn trước mặt, thấy Kỷ Cảnh Hiên không nhúc nhích lại nói: "Không thể đói."

Kỷ An nói chuyện giống như người máy, không có âm điệu lẫn cảm tình, nhưng Kỷ Cảnh Hiên vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh trai, hắn gật đầu: "Anh cũng ăn đi."

Thấy hắn ăn, Kỷ An mới quay đầu lại, im lặng không nói mà ăn cơm.

Mẹ Kỷ thấy Kỷ An động đũa mới bắt đầu dùng cơm, dần dần trên bàn đều là âm thanh đang nhai nuốt.

Sự nhiệt tình của mẹ Kỷ khiến Quý Huyền Nguyệt được yêu mà sợ, bà không ngừng gắp đồ ăn cho anh, niềm nở đến mức Kỷ Cảnh Hiên không hiểu sao cũng phải rén.

Trên đường trở về, Kỷ Cảnh Hiên nhận được tin nhắn của mẹ mình.

"Con với đứa bé kia đang yêu nhau à?"

"Không có ý gì khác, mẹ chỉ muốn hỏi một chút."

"An An rất thích đứa nhỏ đó, mấy ngày nay nhà mình đều ở thành phố, mà việc công ty bận quá, gần đây còn đang phát triển ngành mới, ba con còn muốn mở trường tư lập đặc thù nữa; nếu được thì các con cứ dẫn An An ra ngoài chơi đi, có thể nếu là hai đứa thì nó sẽ không sợ gì cả."

"Con cũng biết ba con không thích người có sự nghiệp không ổn định đứng đắn, nhất là giới giải trí, khuyên đứa nhỏ kia đổi việc đi, về sau con cũng phải về tiếp quản sự nghiệp rồi. Bây giờ con còn trẻ có thể chơi, nhưng sau này đừng nên ở giới giải trí hỗn loạn nữa."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv