♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Nhà ngói cũ nát trải nền xi măng nhưng vô cùng sạch sẽ, tuy nhỏ mà vẫn rất đầy đủ tiện nghi. Mặc dù chỉ có 50 mét vuông nhưng vẫn có hai phòng riêng, nhà bếp dựng ở lán trại bên ngoài, bình thường ăn cơm cũng ăn ở bàn vuông ngoài đó, nếu nhiều người thì chia làm hai bàn, ngồi ở bàn nhìn xa xa là dãy núi lượn lờ sương khói, nghe mùi thức ăn đảo quanh, âu cũng là một cuộc sống lịch sự tao nhã.
Nhưng rõ ràng nó trái ngược hẳn với biệt thự ở bên cạnh.
Quý Huyền Nguyệt cười ôn hòa, cũng không có biểu cảm gì dư thừa, chuyện này làm mẹ Kỷ vô cùng hài lòng. Anh đem quà trong tay đưa cho ba mẹ Kỷ, bà vội vàng nhận lấy rồi nói: "Xem này, cô cũng không có chuẩn bị gì cho cháu, nhưng mấy ngày trước cô xuống núi mua đồ thì nhặt được một cái đồng hồ, cô với ông nhà không hiểu mấy đồ này, hay bạn trẻ này giúp cô xem thử nhé?"
"Kỷ Đình vào phòng lấy đi." Ba Kỷ cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhưng uy nghiêm đã thấm dần trong máu, căn bản là không có nét gì giống một ông lão làm ruộng cả.
Kỷ Đình hô lớn: "Cảnh Hiên đi cùng anh đi, anh và chị dâu rất nhớ chú đó."
Kỷ Cảnh Hiên đến gần Kỷ An, thấy mẹ lôi kéo Quý Huyền Nguyệt nói chuyện thì từ chối: "Em ở lại với anh ba, anh nói nhỏ thôi, đừng làm anh ấy sợ."
Sau đó hắn chỉ vào bản thân, nhẹ giọng hỏi: "Anh ba, anh còn nhận ra em không?"
Kỷ An nghe được âm thanh, ngơ ngác quay đầu: "Em trai."
"Vâng vâng, em là em anh nè." Kỷ Cảnh Hiên vui vẻ nói: "Quả nhiên em nói chuyện với anh anh sẽ đáp lại, ba mẹ muốn nghe anh nói đó, anh có nghe hiểu không."
Kỷ An không nói chuyện, vẫn bất động nhìn Kỷ Cảnh Hiên.
"Anh ba, đó là em dâu của anh." Kỷ Cảnh Hiên chỉ chỉ Quý Huyền Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Anh ấy đẹp không ạ?"
Kỷ An nhìn theo hướng tay Kỷ Cảnh Hiên, tò mò thấy được Quý Huyền Nguyệt, cậu như phát hiện đồ vật gì mới mẻ lắm, nhìn Quý Huyền Nguyệt không chớp mắt.
Lúc này ba Kỷ mẹ Kỷ đã mời Quý Huyền Nguyệt ngồi xuống, hai vị ngồi ở trên ghế dài còn anh thì ngồi phía đối diện, băng ghế hơi hẹp, giống ghế cố định ở quê nên anh cảm thấy rất thân thuộc.
"Huyền Nguyệt là diễn viên à?"
Quý Huyền Nguyệt gật đầu: "Xem như thế, cháu diễn không tốt, miễn cưỡng tính là diễn viên nhỏ thôi ạ."
Mẹ Kỷ lại hỏi: "Cảnh Hiên nhà cô không gây rắc rối cho cháu chứ?"
Ba Kỷ hừ lạnh một tiếng: "Ranh con kia mà dám gây rối?"
"Nghe nói các cháu ở cùng nhau à?"
(Ở cùng nhau: yêu nhau hoặc sống cùng chỗ, câu này nghĩa rộng)
Chuông cảnh báo trong lòng Quý Huyền Nguyệt vì những lời này kêu vang, vội vàng giải thích: "Không không không không, bọn cháu bọn cháu ngủ khác phòng, không tính là ở cùng đâu ạ..."
Mẹ Kỷ bỗng nhiên nở nụ cười, nhéo nhéo mặt Quý Huyền Nguyệt: "Hahahaha, ngủ khác phòng cũng là ở chung với nhau rồi, nhưng cũng nhờ công cháu nuôi nó."
Bấy giờ Kỷ Đình từ trong phòng cầm một cái hộp ra ngoài hỏi: "Mẹ, là cái hộp này à?"
Mẹ Kỷ mới gật gật đầu, Kỷ Đình đưa hộp cho Quý Huyền Nguyệt, chị dâu ở bên cạnh cũng giục: "Mau mở ra nhìn xem đi."
Hộp màu đen có da trâu mềm mại phủ lên, cảm giác lúc sờ lên rất thoải mái, đây là cảm nhận đầu tiên của Quý Huyền Nguyệt. Anh nhìn thoáng qua Kỷ Cảnh Hiên rồi mới mở hộp ra.
Bên trong là một cái đồng hồ, màu bạc không lạnh, ngược lại còn hơi ấm áp, trên mặt đồng hồ điêu khắc một con rắn, giống với cầm tinh của Quý Huyền Nguyệt, thời gian trên đồng hồ được thay bằng mười hai kí tự la mã.
Là một chiếc đồng hồ đặt làm theo tuổi riêng của một nhãn hiệu nào đó, năm nay vừa ra mắt, giá cả lên đến hàng triệu.
Kỷ Cảnh Hiên đỡ trán, ánh mắt lóe lên một tia tuyệt vọng: "..."
Quý Huyền Nguyệt nuốt nước miếng, run run rẩy rẩy nâng cái đồng hồ kia lên: "Bác... bác gái, chúng ta báo cảnh sát đi."
Ba Kỷ nhíu mày: "Làm sao vậy?"
"Cái đồng hồ này rất đắt, không phải của phú nhị đại thì cũng là của người giàu làm mất, phải báo cảnh sát ạ."
"Không sao đâu, cái này cô cho... Cô nhặt được!" Mẹ Kỷ vội vàng nói: "Cô đợi lâu lắm rồi mà có ai bị mất đến tìm đâu, tặng cháu đấy."
Đây là đồ mẹ Kỷ đặt làm riêng cho ba Kỷ, nhưng ông luôn chê cái đồng hồ không đủ già dặn nên không đeo bao giờ, Quý Huyền Nguyệt lại vừa lúc nhỏ hơn ba Kỷ hai giáp, xem như bây giờ tìm được chủ nhân chân chính của nó đi.
"Cháu cháu cháu... cháu không dám ạ." Quý Huyền Nguyệt nhìn Kỷ Cảnh Hiên cầu xin giúp đỡ.
Kỷ Cảnh Hiên vội vàng đi đến ngăn cản mẹ mình, vừa nói vừa đẩy bà đi: "Mẹ! Mẹ cứ cầm trước đi, lát nữa con với ba báo cảnh sát tìm người mất đã. Lần sau, lần sau rồi đưa, bây giờ mẹ đi nấu cơm trước đi!"
"Cô còn nhặt được vòng cổ này, cháu có muốn không?"
"Còn nhặt được chìa khóa xe, nói không chừng xuống núi ấn thử có thể tìm được cái xe ấy!"
"Cô còn nhặt được một mảnh đất..."
Mẹ Kỷ còn chưa dứt lời đã bị Kỷ Cảnh Hiên bưng kín miệng: "Mẹ!"
Sau khi về phòng mẹ Kỷ mới tức giận: "Sao con lại ngăn mẹ?"
"Mình là người nghèo mà mẹ, đừng có đưa một lần là mấy triệu nữa được không ạ."
"Mẹ đã nói là nhặt được rồi, con còn muốn gì nữa? Bắt mẹ đưa mấy món rẻ tiền chẳng khác nào làm khó mẹ cả? Ở nhà nghèo rồi còn không cho tặng đồ đắt tiền à?" Mẹ Kỷ cả giận nói: "Nếu không phải vì anh ba của anh, chân anh đã bị mẹ đánh gãy rồi đấy!"
Quý Huyền Nguyệt không thấy được trong phòng nên cũng không biết tình huống thế nào. Ba Kỷ chỉ thở dài, tính theo phản xạ đẩy mắt kính, lại chợt nhớ ra nhãn hiệu kính này cũng rất đắt đành vội vàng tháo kính xuống, cất vào túi của mình.
Kế đó Kỷ Đình dắt vợ mình đến gần, ngồi bên trái băng ghế của Quý Huyền Nguyệt, nhíu mày hỏi: "Em trai tôi tiêu của cậu hết bao nhiêu tiền? Mua chừng này quà tốn nhiều tiền lắm nhỉ?"
"Không nhiều lắm không nhiều lắm, em vẫn nuôi nổi em ấy. Cơ mà anh chị cũng sống ở đây ạ?" Quý Huyền Nguyệt hiếu kỳ nói.
Kỷ Đình gật đầu: "Ừ."
Nhận mình ăn bám đương nhiên thế à?
Quý Huyền Nguyệt hiển nhiên hiểu lầm, cảm thấy gánh nặng cả nhà đều đè lên vai Kỷ Cảnh Hiên khiến hắn không thở nổi, tuổi còn nhỏ đã phải ra nước ngoài, còn phải làm công chu cấp cho nhà mình; anh đành khiêm tốn thử nói: "Nếu không thì em tìm cho anh công việc nhé? Ở đây mãi cũng không kiếm được bao nhiêu."
Chị dâu cười khúc khích, nhìn thoáng qua sắc mặt bảy sắc cầu vồng của Kỷ Đình mới nói: "Hahahahaha, cười chết em rồi."
Ba Kỷ cũng hơi cong môi mà bảo: "Đúng là phải nên tìm việc rồi."
Quý Huyền Nguyệt gãi gãi đầu, không hiểu bọn họ đang cười cái gì, cũng không biết họ có hiểu ý tứ của mình không, chỉ đành phối hợp cười một cái.
Từ nãy đến giờ Kỷ An vẫn luôn âm thầm theo dõi Quý Huyền Nguyệt. Chuyện đó đã khiến Quý Huyền Nguyệt chú ý đến con người trầm tĩnh văn nhã này, anh duỗi tay chào hỏi: "Xin chào."
Kỷ An không đáp, ngơ ngác nhìn anh, không biết đang suy nghĩ gì.
"Tôi là Quý Huyền Nguyệt, bạn của em trai cậu." Quý Huyền Nguyệt tự giới thiệu, anh giơ tay về phía Kỷ An, muốn bắt tay với cậu.
"Huyền Nguyệt, Kỷ Cảnh Hiên không nói cho cậu à? An An có bệnh tự kỷ, em ấy không thể gần gũi với người khác, cậu cứ để nó tự..."
Kỷ Đình còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Kỷ An trúc trắc, chậm rãi học theo bộ dạng của Quý Huyền Nguyệt, vươn tay mình ra, trên tay hơi run run, mặt mũi vẫn còn bối rối.
Chị dâu: "Vờ lờ." Tôi vào cửa làm dâu cũng không được đối xử thế này đâu, ghen tị quá.
Kỷ Đình: "Đờ mờ." Tôi làm anh trai còn chưa được đối đãi thế này đâu, ghen tị quá.
Ba Kỷ vội vàng đeo mắt kính lên: "Con trai?" Con trai tôi còn chưa chủ động nắm tay tôi bao giờ đâu, muốn khóc quá.