Khi Hoàng Hoa được tin Lương Khất tỉnh, hắn vội vàng chạy thật nhanh đến Thái Y Viện. Trên tay là một bọc vải giữ ấm thố nhỏ. Hắn vốn muốn ngồi lại canh chừng cho đến khi Lương Khất tỉnh dậy, nhưng Hà Thái Y thấy hắn phiền. Bởi hắn cứ chốc chốc lại hướng tới lão vặn hỏi khi nào tiểu tử kia tỉnh dậy, rồi Lương tiểu tử kia ngã vậy đầu có bị ảnh hưởng gì không, vân vân và vân vân. Hỏi đến đỉnh điểm giới hạn trả lời của lão, khiến lão thái y một cước đá hắn xuống phòng bếp. Lão cư nhiên bắt hắn ngồi canh lửa, quạt lò, sắc thuốc cho Lương bệnh nhân còn hôn mê kia. Mà hắn cũng chẳng than tiếng nào ngoan ngoan làm theo.
Tiếc là Hoàng Hoa đến muộn, hoặc giả người kia chẳng màng đợi hắn.
Hoàng Hoa nhìn chăn mền giường gỗ được sắp xếp ngay ngắn, không khí quanh phòng nồng đượm vị thuốc đông y. Mùi vị nồng đến mức khiến mũi hắn cay cay. Chiếc thố nhỏ được bọc kỹ trong vải bông giữ ấm bỗng nặng nề.
"Lương Trạng Nguyên lúc về trong khi sắc mặt vẫn rất tệ. Xem ra nguyên khí hao tổn nhiều. Ngươi có phải hay không thân với cậu ta thì nên khuyên cậu ta biết tiết chế, không nên lao lực quá độ..."
Trong lúc Hà lão còn đang huyên thuyên khuyên nhủ đủ điều, thì Hoàng Hoa đã ôm bọc nhỏ, đến bên cạnh giường. Hắn đưa tay vuốt ve nơi từng tồn tại qua hơi ấm của người kia.
Hoàng Hoa qua lời kể của Hà đại phu lại hình dung lại bộ dạng Lương Khất: Y một thân nhỏ gầy, lại chân mang vết thương. Bản thân không biết tự thân chăm sóc mình, lại phải chăm sóc cho đệ đệ đến hao tâm tổn khí. Hỏi sao Lương Khất lại dễ dàng suy yếu đến mức ngất xỉu kia chứ.
Ông nói gà bà nói vịt.
Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi.
Lương Khất phút chốc trở thành huynh trưởng hiền lành tốt bụng, khác xa với kẻ hoa tâm mà Lương Quân Nhất hay kể khổ với đám huynh đệ bọn hắn.
Hoàng Hoa chỉ khi nghe đến Hà Thái Y than trách Lương Khất một mạch đi về nhà, không mang theo cả đơn thuốc thì dứt khỏi dòng hồi tưởng, cả mặt hắn biến sắc.
"Chuyện quan trọng như vậy sao lão không nói sớm?"
Hoàng Hoa tức khí, tay nắm lấy cổ áo Hà Thái Y giật ngược lên, khiến lão giật mình. Lão trợn mắt, há hốc muốn nói: "Tiểu huynh đệ, ta vừa nói đó thôi." Nhưng câu chốt trong miệng không dám nói ra. Khí tức của Hoàng Hoa quá đáng sợ. Khuôn mặt hắn góc cạnh, mày kiếm ác sát, một bộ muốn ăn tươi nuốt sống lão.
Bầu trời vốn trong xanh lại chuyển dần một màu tăm tối.
Lương Khất từ cổng lớn hoàng cung bước chân nặng nề. Y đạp trên từng viên sỏi, đạp lên từng mảng đá lát đường. Y đi như vô định, không biết đâu là điểm đến của mình.
Đường lớn thì tấp nập nhộn nhịp, đường nhỏ thì hoang sơ lạnh lẽo. Y lê từng bước, chân còn khập khiễng. Một bộ quan phục không chỉnh tề, khuôn mặt thấm đượm tầng lớp mồ hôi. Nhưng tự bản thân như người mất hồn không quan tâm đến xung quanh. Thỉnh thoảng lại có kẻ nhìn y bằng ánh mắt xoi mói tò mò.
Bầu trời âm u, sấm chớp nổi ầm ầm như thiên lôi đánh trên đỉnh minh kính đài hạ thẳng xuống một đường trần gian.
Mưa to xối xả, một trận trút nước không báo trước.
Người người ven đường nháo nhào chạy loạn, kẻ trú mưa, kẻ dọn dẹp hàng quán.
Con đường rộng thênh thang giờ lạnh vắng tanh lạnh lẽo. Lương Khất vẫn mặc cho mưa từng đợt rơi xuống phủ quanh người, thấm ướt cả cơ thể.
Những giọt mưa nặng hạt rơi từng đợt như làn kim bén nhọn sáng lấp lánh. Chúng xuyên qua mái tóc đen nhánh, rồi rơi thành từng dòng lạnh giá. Chúng lại xuyên qua từng lớp quan phục dày, rồi lại không cam lòng vỡ tan. Nước mưa như hòa mình vào da thịt vốn trắng tái của con người gầy gò đang lắc lư như một xác chết vô hồn kia.
Một đội kiệu gia đang chạy vội tránh mưa. Thấy y một bộ quan phục, một thân khập khiễng, cả người ướt đẫm, nên kiêu gia chạy chậm lại chào mời ngỏ ý muốn đưa quan nhân về tận nơi. Thậm chí vì trời mưa mà hứa hẹn phục vụ chu đáo, giá rẻ chiết khấu cho quan dân địa phương. Nhưng Lương Khất không màng. không trả lời. Y cứ như người câm, kẻ điếc chỉ biết cúi đầu tự lắc lư đi về phía trước màn mưa vô định mà thôi. Kiệu gia bị ngó lơ, chửi thầm một tiếng, bọn họ cũng không hơi đâu chèo kéo, tiếp tục chạy nhanh về chỗ trú.
Cơn mưa dai dẳng suốt ba bốn canh giờ vẫn chưa có dấu hiệu giảm dần, khiến cho Lương Khất khi về đến trước cổng Lương phủ đã trở thành một bộ nhếch nhác. Y đầu tóc rối bù, y quan xộc xệch, bộ dáng ướt sũng từ trên xuống dưới không ra dáng vị tân quan chút nào.
Nhìn tới cái chân vừa được băng bó lại, Lương Khất khẽ nhếch mép cười khổ trong lòng. Thật cảm thấy có lỗi với Hà Thái Y.
Máu thắm đượm qua vải băng, bùn sình đất cát trộn lẫn máu tươi. Nơi mắt cá chân sưng to thành một khối, dải băng rơi rớt kéo dài thảm thiết suốt chặng đường đi. Vậy mà Lương Khất lại không hề cảm thấy đau. Có phải hay chăng thuốc của Hà lão quá tốt, khiến y đi cả chặng đường dài vẫn không có cảm giác gì? Hay y vốn từ tận trong tiềm thức đã đau đớn đến mức, cơn đau thể xác cũng không thể bù đắp được?
Lương Khất lẳng lặng bước vào hậu viện Lương phủ. Hạ nhân nhìn thấy bộ dạng của y thì cuống lên, nhưng Lương Khất một bộ không cần quan tâm. Y phủi hết sự lo lắng của gia nhân, một đường đi đến nơi y căm ghét cũng như sợ hãi nhất.
Không cần sự thúc ép, không cần sự ràng buộc bởi bất cứ thế lực kỳ quái nào. Lương Khất càng đi càng bước nhanh. Vượt qua hòn sơn giả lâu năm, vượt qua hồ sen sâu rộng, nơi mà đệ đệ y từng rơi xuống. Những thứ đó lúc trước vẫn là cái gai, sợi dây chằng trói buộc y. Nó khiến y dù vùng vẫy muốn thoát khỏi Lương Quân Nhất, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn âm ỉ sự hối hận. Một sự ăn năn không cam lòng. Giờ khi đi qua chúng, Lương Khất chỉ muốn cười tự giễu.
Đáng đời.
Té đúng lắm.
Té không chết luôn thật đáng tiếc.
Mỗi bước chân là một ý nghĩ xấu xa và độc ác. Y dẫm đạp lên bùn nước, như muốn xóa sạch tính lương thiện nguyên bản trong y. Chỉ còn phủ một màu đen tối.
Bước chân y dồn dập, như mang tất cả mọi thứ uất ức từ trong sâu thẳm lôi kéo ra, bùng phát rồi lại đột ngột dồn lại. Nỗi oán tụ lại một chỗ, gút thành một cái nút, thắt chặt trái tim đang dần không thể hô hấp được của Lương Khất.
Y càng cảm thấy không thở được, đầu óc lại càng thanh tỉnh. Mỗi một hình ảnh, mỗi một âm thanh từ hồi ức xa xôi tràn về ngày một rõ nét.
Nỗi căm hận từ hư không như sóng xô tràn về. Nó lấp đầy khoang ngực gầy gò, khiến y ngộp thở phải há miệng hớp từng đợt khí lạnh, bất chấp mưa tràn vào khoang miệng gây đau rát.
Khi đầu óc cuồng loạn, mọi thứ chỉ hướng đến sự căm ghét và phẫn nộ. Lương Khất như không khống chế được cảm xúc, y nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ phòng Lương Quân Nhất vẫn đang đóng kín.
Mở cửa toang ra. Lương Khất mang một thân bùn nước đến trước giường. Dưới mắt y nhìn thấy, vẫn là một cỗ thi thể sống hô hấp yếu ớt.
Một cái xác vô năng lại chính là đầu têu mọi đau khổ của Lương Khất y. Thì ra mọi thứ đã bắt đầu từ xa xôi.
Từ lúc y còn là đứa trẻ gầy gò vô tội, còn Lương Quân Nhất vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn nhưng vẫn có thể khiến sinh mệnh của y bị ràng buộc, đau đớn đến quẫn bách.
Ngày hè nắng gay gắt, ánh nắng trải dài xuống mắt đất gồ ghề đầy sỏi đá. Đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm lập bập dẫm lên chiếc bóng mỏng manh một đứa trẻ phía trước. Phía trước nó là đứa trẻ gầy gò ốm yếu, nhưng bộ mặt giả lạnh lùng không quan tâm. Đứa nhỏ mũm mĩm nước mũi ròng ròng gọi nó: "Ca!"
Lại một mùa đông trôi qua. Căn phòng lạnh lẽo đứa nhỏ mũm mĩm giờ đã là cậu nhóc loi choi. Buổi đêm nó len lén chui vào chăn, ôm lấy đứa trẻ gầy gò lúc trước mặc cho nó đang bị sốt nặng nề.
"Ca, mau truyền bệnh cho đệ. Như vậy ca sẽ không còn mệt nữa. Hết bệnh rồi, ca cùng đệ đến thư viện nha, ca."
Hình ảnh đứa nhỏ cứ thế xoay vòng trong không gian chật hẹp nơi tâm trí y đang vùng vẫy. Đứa nhỏ càng lớn càng bám lấy y gọi "Ca". Gọi đến mức y thấy phiền, phiền đến mức y thấy ngộp thở.
"Ca, ngươi hận ta tới vậy sao?"
Âm hồn Lương Quân Nhất ẩn hiện giữa không gian lạnh lẽo.
Hắn trơ mắt nhìn huynh trưởng hắn yêu thương nhất, đang không ngừng cố giết thân xác hắn.
Đổi lấy câu trả lới của hắn là đôi vai gầy kia run lên một trận, rồi đôi tay càng dùng sức hơn. Mọi thứ hình ảnh hỗn loạn xoay vòng. Con mắt Lương Khất đỏ lên vì oán hận.
Thì ra mỗi kẻ sinh ra đều có số mệnh riêng. Mệnh tiện của y không thể sánh được với sinh mệnh cao quý của người này. Nên bao năm qua, cho dù y có cố gắng đến đâu, cầu xin thần phật thế nào, thì mọi mong muốn của y sẽ không bao giờ thành hiện thực. Lương Khất y đã thua ngay từ khi bắt đầu.
Điểm xuất phát quá xa, vậy mà vẫn ngu ngốc tin tưởng vào những điều mơ hồ không thực.
Chiếc gối trắng phau đang dần dần áp sát khuôn mặt tuấn tú lại gầy gò như xác chết của kẻ nằm trên giường.
Lương Khất đôi vai run rẩy. Miệng y niết thành một đường, không biết đang cười hay đang khóc. Nhưng nước mưa đã phủ dài trên mặt y, trên khóe mắt, chảy dọc xuống hai bên cánh mũi, trải dài qua mép môi xuôi về tụ lại yết hầu. Hơi thở y trở nên nặng nề.
Chiếc gối trắng bên cạnh vốn dùng để kê chân Lương Quân Nhất để cho máu lưu thông, nay lại bị Lương Khất giật ra không thương tiếc. Lực tay nắm chặt thành quyền trên miệng gối dần dần đưa xuống cho đến khi chạm vào mũi, chạm vào mắt, vào môi. Rồi cả chiếc gối đều bao phủ toàn khuôn mặt của Lương Quân Nhất.
Lương Khất, đôi mắt long lên sòng sọc, gân máu như muốn nứt ra phun huyết. Hơi thở y nặng nề nhưng đứt quãng. Từng tiếng nghiến răng ken két muốn kiềm nén, nhưng vẫn phát ra từ kẽ răng rất nhỏ. Hai tay y dùng lực thật mạnh.
Lương Khất đè chiếc gối trắng phau lên khuôn mặt Lương Quân Nhất, y muốn kết thúc sinh mệnh mệt mỏi đầy nguy hiểm này.
Y muốn được giải thoát.
Chết.
Chết đi.
Trở về đúng nơi ngươi nên đến. Đừng nghịch thiên nữa.
Cái chết vốn luôn chờ đợi ngươi.
Đừng chống đối nữa.
Ta giúp ngươi.
Giúp ngươi chết thật nhanh.
Nước trên khuôn mặt Lương Khất không ngừng chảy xuống. Nước mưa còn tồn lại nhiều như vậy sao? Nó thấm đượm ướt cả chiếc gối trắng đang đè trên khuôn mặt không huyết sắc bên dưới.
Huynh đệ ở với nhau bao nhiêu năm tình nghĩa. Từng gắn bó, từng thân thiết, có cãi vã, có vui đùa. Những thứ vui sướng đó đã được đánh đổi bằng chính sinh mệnh của y.
Chỉ cần nhớ tới hồi ức đã từng bị chôn vùi kia, Lương Khất biết mình không thể dừng tay. Y không có cái gọi là thân đệ đệ, không có. Y chỉ là đứa trẻ ăn xin sắp chết trong con hẻm cụt. Y là một cái mệnh tiện. Nhưng mệnh của y không phải để những kẻ độc ác và dối trá này hủy hoại.
Không thể.
Đầu óc cuồng loạn, sự điên cuồng bùng phát. Trong đầu Lương Khất là những suy nghĩ kích thích kêu gọi y hành động, mau chóng kết thúc sinh mệnh yếu ớt trên giường kia. Cơ thể trên giường như muốn run rẩy nhưng không thể phản kháng. Mỗi cái ấn xuống, hơi thở bị chặn lại dưới gối, cơ thể Lương Quân Nhất như bản năng, lại run lên một đợt. Sự phản kích yếu ớt đầy vô lực.
"KHÔNG!!!"
"Khốn khiếp!!! Sao ngươi dám?!"
Tiếng la thất thanh kinh hãi vang lên cùng oán hận ngút trời. Lương Khất như bừng tỉnh giữa cơn điên loạn. Không thể kết thúc sao?