Thanh xà điên cuồng chạy, vừa nhìn thấy ngọn núi quen thuộc thì mừng rỡ. Nó thoáng quay lại nhìn kẻ truy đuổi lúc này đã bị bỏ mất dạng, trong lòng tràn trề hy vọng. " Tên khốn ấy cho dù có là tiên nhân đi chăng nữa ta cũng không sợ. Bạch tỷ của ta vô cùng cường đại, chỉ một tên tiên nhân cũng chưa chắc đã đánh bại được bạch tỷ, huống hồ hai chúng ta còn liên thủ với nhau thì sợ gì một tên tiên nhân?" . Nghĩ như vậy, thanh xà càng gấp rút lao vút đi. Rất nhanh chóng đã đến trước một miệng hang lớn ở chân núi, thanh xà mừng rỡ phì lên kêu gọi.
- " phì... phì... bạch tỷ, tỷ có trong hang không? Xin hãy cứu muội với..."
Lời kêu cứu nghe rất thảm thiết, rõ ràng là lời kêu cứu của một sinh mệnh gần kề ranh giới sinh tử. Bên trong lập tức có tiếng "phì phì" phát ra, một chuyển động của một sinh vật to lớn trong hang, thoáng chốc một cái đầu rắn khổng lồ thò ra ngoài. Bạch xà ngóc cao đầu, nhìn thanh xà đang hoảng hốt và mệt mỏi thì ngạc nhiên hỏi.
- " tiểu thanh, muội tới tìm ta có chuyện gì? Mà... có chuyện gì mà muội hoảng sợ như vậy?"
Nhìn thấy bạch xà, thanh xà vô cùng mừng rỡ, ngóc đầu nhìn ra phía sau một cái rồi nói, hơi thở gấp gáp.
- " bạch tỷ, có một tên cao nhân truy sát muội. Muội yếu đuối đánh không lại hắn, xin tỷ ra tay tương trợ cứu muội một mạng . Hai chúng ta liên thủ..."
° " thì ra là ở đây, ngươi chạy nhanh đấy, nhưng chưa đủ nhanh và đủ xa đâu "
Thanh xà nói chưa dứt lời thì có tiếng nói quen thuộc vọng tới. Vào lúc này Vạn Vân Phong đuổi đến nơi, hắn nhảy tới trước bãi đất trống mà chỉ kiếm vào phía thanh xà.
° " đến lúc nộp mạng rồi, có trăn trối gì không?"
Mặt đối mặt, một bãi đất trống giữa rừng, một con người bé nhỏ đang đứng đối diện hai con cự xà trông vô cùng cách biệt. Thu nhi nhìn thấy một con cự xà khác thì giật mình, lại càng hoảng hốt hơn khi thấy con rắn trắng còn to hơn cả con rắn xanh, cùng đó là yêu khí cường đại hơn rất nhiều. Trong lòng lo lắng, đôi tay run rẩy mà lay vai của nam nhân, giọng run run.
- " ân công... có tới hai con... chúng ta chạy mau"
Vạn Vân Phong cười khổ, từ đầu đến cuối Thu nhi toàn kêu hắn bỏ chạy. Dù biết rằng Thu nhi là lo lắng cho hắn, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy chút phiền phức .
Bạch xà lúc này đã rời khỏi hang, mà thanh xà nhanh chóng núp sau lưng bạch xà, trừng mắt nhìn Vạn Vân Phong mạnh miệng mà mắng.
- " tên bạch mao ngu dốt kia, chết đến nơi rồi mà không biết. Bạch tỷ của ta thần thông quảng đại, vô địch thiên hạ. Ngươi dù có là cao nhân cũng không phải đối thủ của tỷ ấy. Chịu chết đi..."
" PHÌ...CÂM MỒM LẠI CHO TA..." Bạch xà bất ngờ quay phắt sang trừng mắt đe doạ thanh xà, khiến thanh xà co người lại nằm sát đất sợ hãi, không hiểu chuyện gì. Bạch xà lúc này quay sang nhìn Vân Phong mà cúi đầu.
- " tiên sinh, lâu rồi không gặp, tiên sinh vẫn khỏe chứ?"
" HẢ...." một tiếng thốt lên đồng thời của cả thanh xà và Thu nhi, cả hai há hốc mồm ngạc nhiên không hiểu điều gì. Vạn Vân Phong lúc này hạ kiếm xuống mà cười nói.
° " bạch vương, đúng là lâu ngày không gặp. Ta vẫn khỏe, bạch vương cũng khỏe chứ?"
" HỞ..." thanh xà và Thu nhi một lần nữa há hốc mồm, cái này rõ ràng là cả hai thật sự có quen biết nhau. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Thanh xà lại gần bạch xà thì thầm hỏi nhỏ.
- " bạch tỷ, tỷ quen biết tên bạch mao... à không, tỷ quen biết vị tiên sinh này sao?"
Bạch xà quay lại nhìn thanh xà mà khẽ gật đầu thì thầm.
- " vị tiên sinh này cường đại, thân thế không đơn giản, không thể chọc giận được đâu"
Lời nói thì thầm của hai con cự xà. Ở phía đối diện, Thu nhi cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng đưa tay níu vai Vạn Vân Phong mà hỏi.
- " ân công, người có quen biết với xà tinh sao? Quan hệ hai bên là thế nào? Ta thật sự rất tò mò đó nha "
Vạn Vân Phong bật cười, lời nói rõ ràng chứ không thì thầm gì cả, cao giọng trả lời.
° " ta với bạch vương đây có một chút quen biết. Lúc mới tới đây ta đã có duyên gặp gỡ bạch vương, cảm thấy hữu duyên nên đã tiện tay giúp đỡ bạch vương chút việc. Tất cả chỉ có thế "
Thu nhi "ồ" lên một tiếng ngạc nhiên, mà vẻ mặt của bạch xà thoáng thất vọng. "Tất cả chỉ có thế" , tức là chỉ quen biết mà thôi. Không sai, giữa bạch xà và hắn thì còn có mối quan hệ gì nữa. Hai bên là mối quan hệ một chiều, là người cho và xà nhận, hắn căn bản không hề có chút lợi ích gì. Bất chợt bạch xà cảm thấy buồn rười rượi, " rốt cuộc ta là cái gì của người ấy?" , Một câu hỏi thoáng qua đầu. Nhưng bạch xà không tự sự được lâu. Vạn Vân Phong lúc này lại nâng cây kiếm lên mà nói.
° " bạch vương, tránh sang một bên, để ta xử lý con rắn ấy"
Xử lý ở đây tức là gì? Tức là chém chết chứ còn gì nữa. Thanh xà hoảng sợ núp sát sau lưng bạch xà, mà bạch xà giật mình khựng người lui lại một chút. Bạch xà nhìn vào cây kiếm đó, cảm giác không khác thanh xà là mấy, cảm thấy ớn lạnh. Lúc này lại quay lại nhìn thanh xà một cái. Thanh xà run rẩy nhìn bạch tỷ của mình với ánh mắt cầu xin, lắc đầu liên tục như muốn nói "xin bạch tỷ đừng bỏ rơi muội" . Bạch xà cảm nhận được điều ấy, trong lòng thương cảm mà quay sang Vân Phong cúi đầu mà hỏi.
- " tiên sinh, không biết tiểu thanh đã làm gì mà tiên sinh tức giận phải truy giết bằng được muội ấy? Không biết tiểu bạch có thể làm gì bù đắp để tiên sinh tha cho muội ấy một con đường sống không?"
Bạch xà đã cúi đầu cầu xin hắn, xem ra là một con rắn rất có tình nghĩa, không giống bản tính của rắn chút nào. Vạn Vân Phong mỉm cười, bởi hắn biết huyết mạch ấu long thì phải khác với máu rắn chứ. Có tình có nghĩa là điều đương nhiên rồi.