Hai anh em nhà độc cô đang rất là bất hòa , họ cãi nhau chí chóe. Độc Cô Tởm càng tức giận nắm chặt bàn tay của Yên Nhiên giữ lại, thì nàng càng cố gắng vùng vẫy thoát ra ngoài. Yên Nhiên bị siết chặt bởi bàn tay của một người đàn ông khỏe mạnh, nàng vừa giằng co vừa la lên.
- "Buông ta ra, thả ta đi. Ngươi đừng có bắt ta ở lại , ta về méc mẹ cho coi."
Yên Nhiên cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng thân thể của một nữ tử bé nhỏ làm sao có thể thắng được một người đàn ông cấp độ võ sư chứ? "BỐP..." một cái, một cái tát vung ra tát thẳng vào mặt Độc Cô Tởm. Trong lúc giằng co ấy , bàn tay của Yên Nhiên vô tình quơ một phát trúng vào má của Độc Cô Tởm , tưởng chừng như là bị một cú tát dù rằng nàng không hề cố ý. Tất cả những người xung quanh nhìn thấy cú tát đó đều là giật mình kinh hãi, ai nấy đều lo sợ cho cô nương bé nhỏ đã làm một chuyện vô cùng dại dột. Độc Cô Tởm trong giây phút ấy bất chợt ngơ ngác, hắn không nghĩ đến việc mình bị một tiểu cô nương tát ngay giữa bàn dân thiên hạ. Sau giây phút ngơ ngác là khoảnh khắc cơn phẫn nộ lên tới đỉnh điểm, hắn mắt đỏ ngầu nổi đầy gân máu mà gầm lên.
- " ngươi... tại sao ngươi dám..?"
"Crack..." Á... Tiếng thét thất thanh của thiếu nữ vang lên khiến ai nấy cũng đau xót. Độc Cô Tởm trong vô thức không kiềm chế được mà truyền chân khí vào tay siết mạnh, khiến một tiếng động dường như từ bên trong xương thiếu nữ phát ra, cánh tay của Yên nhiên dường như bị biến dạng làm thiếu nữ đau đớn không thể tả được. Độc Cô Tởm giật mình buông tay ra, hắn nhìn đứa em gái bé nhỏ của mình với cánh tay đau đớn ngã vật xuống đất bất động. Bàn tay này là bàn tay của một võ sư, và hắn vừa truyền chân khí vào bàn tay của mình mà bóp mạnh tay đứa em gái tội nghiệp, hắn có thể làm được điều này sao? Cơ thể Yên Nhiên ngã vật xuống đất đau đớn, cánh tay dường như không còn nghe theo ý của nàng nữa, nàng vật vờ nằm đó trong đau đớn. Thạnh Bắc đứng bên cạnh, hắn nhìn thấy mọi chuyện thì biết chuyện gì đã xảy ra , trong giây phút này người hầu trung thành của nhà Độc Cô hét lên.
- " Người đâu, mau mang cáng tới đây, mau đưa tiểu thư về lại phủ... nhanh lên."
Thạnh Bắc dường như đã hiểu rằng chuyện gì đã xảy ra với tiểu thư nhà mình, rõ ràng đây là một vết thương đã chạm tới xương . Hắn vội vàng quay phắt sang một tên lính bên cạnh, chỉ tên lính ấy mà nói.
- " Nhà ngươi mau đi mời đại phu tới thủ tiết độ sứ để chữa trị cho tiểu thư, lập tức đi ngay..."
Thạnh Bắc xử lý tình hình rất nhanh, cho thấy hắn là một người đầy kinh nghiệm. Độc Cô Tởm đang bị đơ, lúc này sực tỉnh mới nhận ra những gì mình làm . Hắn thực sự lo lắng, quay lại chỗ tên lính ấy chỉ mặt tên lính mà ra lệnh.
- "Mau đi mời tất cả đại phu ở cái đất này đến phủ tiết độ sứ cho ta . Bảo với bọn chúng rằng nhất định phải chữa trị được cho tiểu thư. Nếu chúng không chữa lành vết thương cho tiểu thư , ta sẽ giết chúng."
Đây là những gì mà một vị đại ca có thể làm cho tiểu muội của mình khi đã lỡ bẻ tay đứa em gái bé nhỏ sao? Tên lính giật mình, vội vàng cúi đầu thi lễ một cái rồi chạy đi ngay lập tức. Trong phút chốc tên lính đã đi tìm đại phu, và những tên lính khác đã mang cáng tới . Bọn họ nhẹ nhàng đặt Yên Nhiên lên cáng rồi bắt đầu cáng đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể , hướng về tiết độ sứ phủ. Mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết , vị tiểu thư bé nhỏ tội nghiệp cũng đã được đưa về , bây giờ chỉ còn lại những người hiếu kỳ ở lại. Đám đông tụ tập vẫn còn rất nhiều, bọn họ bàn tán sôi nổi về những chuyện đã xảy ra trước mặt. Độc Cô Tởm hiểu rõ vị trí của mình là gì. Việc để đám đông tụ tập ở đây bàn tán là một điều không nên, cần phải răn đe và lấy lại uy quyền của mình, hắn lúc này quay sang đám đông mà quát lên một tiếng rất to.
- " Tất cả các ngươi cũng đã thấy rồi đấy . Những kẻ nào xúc phạm mệnh quan của triều đình đều phải trả một cái giá rất đắt . Cho dù đó là người thân của ta đi nữa, nhưng cũng không thể ỷ thế mà có thể vô lễ với mệnh quan của triều đình. Tất cả các ngươi hãy nhìn chuyện hôm nay mà làm gương , sau này sống phải biết tuân thủ pháp luật , đừng để ta phải đích thân xử lý."
Nói đoạn hừ một tiếng, quay lưng đi hướng về kho bạc mà bước tới , để lại đám dân đen ngơ ngác nhìn theo. Độc Cô Tởm hiểu rõ bây giờ mình có việc cần phải làm, không thể để cảm xúc lấn áp lý trí mà hỏng công việc được. Đối với những người làm quan thì việc công phải đặt trước việc tư . Hắn thực sự cũng muốn chạy về nhà lo cho em gái hắn, nhưng bây giờ ở đây còn có việc, đó là giải quyết việc ngân khố. Độc Cô Tởm bước lại gần người đã tố giác tội phạm, nghiêm nghị hỏi.
- " có phải người chính là Bạch Đạo, là kẻ đã phát hiện và truy hô bọn chúng, đúng không?"
Bạch Đạo thấy tiết độ sứ thì cung kính cúi đầu thi lễ.
- " Vâng, chính là tiểu nhân thưa Đại Nhân."
Độc Cô Tởm ừ một tiếng, liền rút ra một chút tiền lẻ đưa tới .
- "tốt lắm! Ngươi có công tố giác , ta có lời khen, đây là chút phần thưởng cho ngươi."
Trừng phạt kẻ có tội và thưởng cho người có công , đây là đạo lý hiển nhiên ở đời. Bạch đạo hai tay cung kính ngửa ra đưa tới và đón nhận những đồng bạc lẻ. Hắn nhận xong tiền thưởng, cúi đầu một cái.
- " đa tạ đại nhân đã ban thưởng."
Tiết độ sứ ừ một tiếng nữa, phẩy tay.
- " được rồi , đây không còn chuyện của ngươi, nhà ngươi đi đi."
Tiết độ sứ thưởng cho người có công, nào có biết người có công ấy thực ra chính là tên chủ mưu mọi chuyện. Tên Bạch Đạo kia nhận tiền, sau đó nghe theo lời của tiết độ sứ lẳng lặng rời khỏi hiện trường đi mất. Tất cả mọi chuyện hắn bày ra đều đã thành công trót lọt, và hắn vẫn ung dung sống vui vẻ mà không phải chịu bất cứ hình phạt nào, bởi vì hắn chỉ có công chứ không có tội. Hình phạt thì cũng đã phạt người có tội, còn thưởng người có công cũng đã thưởng xong rồi , vẫn còn một việc cuối cùng nữa phải làm. Độc Cô Tởm nhìn vào ngân khố một cái, hắn lập tức chỉ vào toán lính còn lại mà nói.
- " Các người mau lập tức vào kiểm tra ngân khố xem có thất thoát gì không. Có thể bọn này không phải là ăn trộm lần đầu, hoặc cũng có thể là chúng có đồng bọn gì đó. Nếu như Ngân khố thu hồi còn nguyên vẹn thì chuyện này bỏ qua. Còn nếu như Ngân khố mà thiếu thốn , chúng ta sẽ tới nhà của ba tên này để khám xét.
Đám lính lập tức cúi đầu tuân lệnh , liền chạy vô ngân khố để kiểm kê lại. Độc Cô Tởm nhìn theo đám lính chạy vô ngân khố để kiểm toán , thì lúc này hắn mới nhận ra được sai lầm của mình. Hắn nhìn vào ba cái xác của bọn Hoàng Chí Bảo mà nheo mắt, cảm thấy mình đã quá vội vàng trong việc xét xử. Nếu như giờ mà kiểm toán ngân khố bị thiếu , thì không phải việc truy thu số tiền thiếu ấy sẽ rất khó khăn hay sao? Và nếu như thực sự ba tên Hoàng Chí Bảo kia có đồng bọn ấn nấp ở đâu đó , thì việc tìm ra đồng bọn của hắn không phải cũng rất khó khăn hay sao? Nếu như hắn để ba tên này sống sót và bắt đầu kiểm toán . Giả sử có thiếu , thì chỉ việc tra tấn bọn Hoàng Chí Bảo để khiến chúng khai ra chỗ tiền chúng giấu . Và nếu như thực sự có đồng bọn , thì việc bắt bọn chúng khai ra đồng bọn cũng là điều rất dễ dàng. Việc để ba tên Hoàng Chí Bảo còn sống và moi tin tức từ bọn chúng chính là một điều cần làm, vậy mà chỉ trong giây phút nóng giận hắn đã đoạt mạng ba tên ấy , tự mình cắt đi manh mối của mình, tự mình làm khó cho việc điều tra của mình. Bây giờ hắn đã trấn tỉnh và suy ngẫm lại thì mới thấy được điều này , chứ lúc nóng giận thì có biết cái gì đâu? Khi con người ta bình tĩnh thì người ta sẽ nhìn thấy mọi chuyện rất rõ ràng, và khi con người ta nóng giận thì cái gì cũng trở nên u mê tăm tối, đấy chính là giận quá mất khôn vậy. Độc Cô Tởm nhận ra sai lầm của mình nhưng đã quá trễ , bây giờ thì không thể để người chết mở miệng được nữa rồi. Việc lúc này chỉ là mong cho mọi chuyện kết thúc em đẹp, rằng ngân khố vẫn còn nguyên vẹn, thì mọi thứ có thể kết thúc ở đây được rồi. Hắn đứng chờ đợi đám lính trong kia, trong lòng lắm nỗi âu lo. Sau một hồi kiểm toán lại ngân khố, công việc cuối cùng cũng xong xuôi, một tên lính chạy ra cúi đầu thi lễ báo.
- " Bẩm tiết độ sứ đại nhân. Chúng thuộc hạ đã kiểm tra xong rồi. Ngân khố vẫn còn y nguyên, không sứt mẻ chút gì, xin đại nhân yên tâm."
Vẫn còn y nguyên , vẫn còn toàn vẹn, nghĩa là những tên này lần đầu tiên vào đây trộm ngân khố. Độc Cô Tởm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vụ án này có thể kết thúc ở đây được rồi. Hắn nhìn tên lính gật đầu một cái , đoạn phất tay cho tên lính rời đi. Là một mệnh quan của triều đình, thì việc công luôn phải ưu tiên trước việc tư . Hắn phải lo việc công trước , rồi mới về nhà lo chuyện gia đình sau. Bây giờ việc công đã ổn thỏa , ngân khố được bảo toàn , đã đến lúc hắn phải trở về phủ của mình để lo chuyện gia đình. Bước chân của hắn nặng trĩu, cảm thấy hối hận vì những việc mình làm. Bây giờ về nhà hắn phải đối mặt với mẹ hắn, với em gái hắn như thế nào đây? Chưa nói đến chuyện đúng sai thế nào, nhưng việc đại ca mà bẻ tay em gái của mình thì rõ ràng là một chuyện rất tệ hại , nhất định hắn sẽ phải chịu sự trừng phạt của mẹ hắn. Cơ mà chuyện gì tới cũng phải tới , đâu thể trốn tránh mãi được chứ. Hắn hít một hơi thật sâu , bước chân nhanh chóng trở về phủ để chịu trách nhiệm của mình, và cũng là để lo lắng cho đứa em đang đau đớn quằn quại.