Bạch y nhân ấy rời khỏi nhà của góa phụ , nhanh chóng rời đi khuất bóng , cứ như sợ bị bắt ở lại vậy. Khi mà hắn đã rời xa ngôi làng nhỏ ấy, bước chân chậm lại, hắn bắt đầu có chút suy nghĩ về những việc mình đã làm. Hắn vì không muốn người phụ nữ kia mang cảm giác nợ ơn nghĩa của hắn quá nhiều mà bịa chuyện rằng hắn đã gặp bà ta ở kiếp trước, và kiếp trước nợ bà ta một mối nhân duyên lớn nên kiếp này quay lại đây trả. Mặc dù hắn nói những lời này đều là vì có ý tốt, nhưng mà nói dối thì vẫn là nói dối, trong lời nói dối đã mang theo tính chất lừa gạt người khác rồi. Sự thật dù có thế nào vẫn luôn đáng trân trọng, vậy có cách nào đó nói thật mà vẫn đem lại kết quả tốt hơn nói dối không? Đương nhiên là có , hắn hoàn toàn có thể nói thật và giải quyết mọi chuyện tốt đẹp , nhưng sẽ mất một chút thời gian. "Nhân quả kiếp trước ư?" hắn buột miệng cười lên một tiếng, bước chân dừng lại hoàn toàn, ngoái đầu nhìn lại phía sau , nơi mà hắn đã rời đi . Nhân quả mà hắn nói với bà mẹ góa ở đó là nhân quả lừa đảo, là hắn đã lừa bà ta. Nhân quả thực sự đúng là có thật , là khoa học , nhưng phải xác định được nó là nhân quả như thế nào. Đã là khoa học thì phải có một căn cứ nào đó để xác định được đúng sai , cho nên nhân quả khoa học chỉ có thể là đúng trong một kiếp. Trong kiếp sống này của mình , khi kết quả không như ý , ta có thể tĩnh lặng suy nghĩ lại nguyên nhân mà dẫn đến những hậu quả như vậy. Chứ còn kiếp trước hay kiếp trước nữa, thì ai biết nó thế nào để mà nói những việc ta gặp phải hôm nay là nguyên nhân của nó ? Thứ nhân quả kiếp trước cũng không hẳn là không có, chỉ là con người không thể xác định được đúng hay sai , nên có rất nhiều kẻ lừa đảo lợi dụng điều này để lừa gạt người khác, chính là một loại nhân quả mê tín. Nhân quả mê tín có nghĩa là gì? Mê tín có nghĩa là tin tưởng vào một điều gì đó mà nó không có căn cứ chứng thực, nhưng vẫn u mê cố chấp tin đó là thật , dù rằng chẳng có cái gì để chứng minh đó là thật cả. Bởi vì không thể chứng minh nó là thật, không thể chứng minh nó đúng hay sai , nên nhân quả mê tín được đem ra để đi lừa gạt người khác. Có một tên thầy chùa ở một đất nước nọ sử dụng nhân quả mê tín để cúng vong giải trừ oan gia trái chủ. Hắn lợi dụng sự u mê của phật tử, gặp bất cứ phật tử nào nó cũng nói rằng người này mấy chục kiếp trước đã gây thù nợ máu, nên vong oán mấy chục kiếp đó tới đòi nợ, rồi thậm chí nói cả trăm kiếp trước để lừa người khác. Hắn nói rằng "giờ cái oan gia trái chủ ấy, cái vong ấy nó đòi tiền, thì phải cúng tiền cho nó . Một là mất tiền, hai là mất mạng, thì phải làm gì bây giờ? Giờ cúng tiền cho nó, nó đòi bao nhiêu thì cũng cho nó bấy nhiêu, nó tha nó không đòi mạng nữa. Chứ thầy là thầy cũng không có muốn phật tử phải mất tiền đâu . Thầy không bao giờ muốn . Thầy làm cái này là giúp phật tử, là cứu mạng phật tử" . Những lời lừa gạt kia cứ như là đấm vào lỗ tai người nghe, cảm thấy thật sự xúc phạm trí tuệ. Ấy mà những người phật tử kia vẫn tin tưởng cho được , vẫn cúng tiền cho thằng lừa đảo kia được. Họ vốn dĩ không thể kiểm chứng được kiếp trước của mình là gì, thì làm sao có thể biết được mấy chục kiếp trước, thậm chí cả trăm kiếp trước mình có oan gia với ai? Tên lừa đảo này chính là lợi dụng sự mê tín của tín đồ mà lừa gạt họ phải cúng tiền cho hắn, thu lợi số tiền vô cùng lớn, khiến nhiều nhà phải tán gia bại sản cúng dường cho nó để giải vong cho mình, mà chẳng biết cái vong ấy có thật hay không. Giả sử cái vong ấy có thật đi chăng nữa , thì cái tên trọc lừa kia cũng không có khả năng để giải trừ , bởi chuyện nhân duyên kiếp trước kiếp sau là CHUYỆN CỦA TRỜI.
Lại có một tên đầu trọc lừa đảo khác, hắn cũng nổi tiếng không khác gì tên đầu trọc ở trên kia. Hắn lập ra đạo nhân quả, dùng cái đạo nhân quả này để lừa gạt chúng sinh. Hắn nói rằng tại sao con người không bị đập đầu giống như con người đã từng đập đầu cá, đó là tại vì biết cúng dường cho hắn. Hàm ý hắn nói rằng con người không phải chịu nhân quả do mình gây ra là do đã cúng tiền cho hắn mà tạo phước cho bản thân, dùng cách đó để lừa những người u mê cúng tiền cho hắn. Hắn liên tục có những hành động ô uế đối với các ni cô nữ phật tử , thậm chí bị chính đệ tử của hắn tố cáo. Hắn chống chế rằng kiếp trước của hắn là một bậc đế vương , cho nên kiếp này phải có hành động như vậy với các ni cô là chuyện bình thường. Cứ mở miệng bảo kiếp trước thế này rồi kiếp sau thế nọ, nhưng bản thân hắn đâu có lấy cái gì ra được để làm chứng cứ cho lập luận của mình, đâu có lấy cái gì ra được để khiến người ta dựa vào đó mà tin tưởng? Phải rồi , chính là những kẻ lợi dụng những thứ mà con người ta không thể kiểm chứng được để lừa gạt người khác. Những thứ nhân quả kiếp trước, kiếp sau mà bọn chúng đem ra đều là bịa ra bằng mồm cả , chứ làm sao mà có thể xác định được. Ví dụ của hai tên đầu trọc lừa đảo kia thật sự là rất buồn cười, những lời lẽ của chúng nói ra cứ như đấm vào lỗ tai người nghe vậy , là một sự xúc phạm trí tuệ ghê gớm, ấy mà vẫn có nhiều người tin và theo cúng tiền cho bọn chúng. Nếu như có người tin theo cúng tiền cho bọn chúng , bị bọn chúng lừa gạt, thì rõ ràng chúng đâu có xúc phạm trí tuệ ? Đây rõ ràng trên đời này có những người trí tuệ quá thấp kém, đến độ có thể bị bọn chúng lừa gạt như vậy, nghĩa là bọn chúng đã đánh đúng người. Lại có câu chuyện về một ông giáo sư đưa ra một cải cách giáo dục dành cho học sinh tiểu học với những mẫu chữ tròn vuông tam giác. Học sinh lớp 1 mang mẫu chữ về , các em chỉ vô những hình tròn vuông tam giác ê a đọc rằng " tháp Mười đẹp nhất bông sen, Việt Nam đẹp nhất có tên bác Hồ". Thế là phụ huynh chỉ vào một cái tam giác hỏi "chữ này chữ gì?" , đứa trẻ lắc đầu không biết, vậy thì nó học cái gì chứ? Bởi vì người cải cách giáo dục này là hàm giáo sư , tức là học hàm học vị cao nhất, không thể cao hơn nữa, cho nên người ta nghĩ rằng cái này chắc phải có vấn đề gì đó cao xa lắm. Đến khi tìm hiểu ra thì mới biết được vấn đề khiến người ta té ngã ngửa. Cái tròn vuông tam giác này là bên nước Nga xa xôi dùng để dạy cho những người khiếm thị học, chứ không phải là dùng cho người bình thường. Vậy ra tên giáo sư ấy ăn trộm công trình dạy cho người khiếm thị mang về để dạy chữ cho học sinh tiểu học, biến cả thế hệ tương lai của đất nước thành người khiếm thị hết hay sao?
Ấy vậy mà cái tròn vuông tam giác dành cho người khiếm thị lại được đưa vào sách cấp 1 để dạy chữ cho trẻ em , thì trẻ em sao có thể biết được mặt chữ mà học chứ? Vậy mà cũng là giáo sư đấy. Bản chất con người vốn sợ hãi những gì họ không biết , và tôn thờ những thứ gì mà họ cho rằng địa vị cao quý hơn họ . Cứ những kẻ mà ngồi ở trên cao với địa vị cao quý hơn mình , thì chúng nói tầm bậy tầm bạ gì những người u mê thiếu hiểu biết đều tin tưởng và cho là thật, đấy chính là một điều nguy hiểm trong bản năng của con người. Việc nhân quả kiếp trước kiếp sau thường là được người ta dùng để tự an ủi mình. Khi cuộc sống mà khó khăn quá , những người tốt sẽ an ủi rằng đó là nghiệp chướng kiếp trước của mình, hoặc an ủi với nhau đó là trời cao đang thử thách mình. Bởi vì họ không thể giải thích được lý do tại sao họ bị như vậy , nên họ tự an ủi nhau. Nhưng cũng cái nhân quả kiếp trước kiếp sau ấy, những kẻ xấu đã dùng nó để đi lừa gạt người khác . Bởi vì đâu ai kiểm chứng được kiếp trước của mình, cũng đâu ai kiểm chứng được ý trời muốn làm gì . Ai mà biết ông trời thực sự có ý đồ gì để mà kiểm chứng chứ?
Bạch y nhân đứng đó, đôi mắt cứ nhắm nghiền lại cảm nhận làm gió thổi qua khuôn mặt của mình. Bản thân hắn đã dùng nhân quả kiếp trước để lừa người phụ nữ kia , thế nhưng lừa dối vẫn không phải là chuyện tốt đẹp. Vậy là rốt cuộc hắn không đủ trí tuệ để có thể nghĩ ra cách nói sự thật sao cho tốt đẹp nhất, hay là bản chất của hắn thích nói dối để lừa người khác? Cái điều này chính bản thân Bạch y nhân cũng không hiểu được. Hắn mở mắt ra, bĩu môi một cái ,nhìn về hướng Đại La thành. Phải rồi, hắn vẫn còn có chuyện để mà giải quyết, bất chợt cười nhếch mép.
- "Xử lý ba tên giang hồ lừa đảo kia thì dễ dàng quá, nhưng mà phải chơi cho thế nào nó phong cách, phải chơi thế nào để thể hiện phong cách người chơi. Ta nhất định phải thể hiện phong cách của mình, Ai sợ thì đi về."
Hắn tự lẩm bẩm nói với mình như vậy, đoạn bắt đầu bước chân đi về hướng Đại La thành. Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.
- " cho hẳn 5 ngày cơ à? Bọn khốn ấy cho người đàn bà goá ấy 5 ngày để trả nợ. Vậy thì ta sẽ xử lý chúng trong vòng 5 ngày đó vậy. Nếu biết xử lý tốt bọn này, biết đâu có thể đem ra sử dụng để đạt được một mục đích khác, vậy không thử lợi dụng thử một lần xem sao?"