Bạch Đạo Sư

Chương 213: Cầu Xin Điều Gì?



Mặt trời dần xuống thấp , ánh hoàng hôn càng lúc càng đỏ rực ,cho đến khi một nửa mặt trời đã chìm dưới ngọn núi đằng xa kia khiến làng Thạch Thần lúc này chuẩn bị chìm vào trong bóng tối . Bên trong ngôi nhà của người thợ may họ Trần tên Viện , có hai vợ chồng già đang nhìn một chàng thanh niên trẻ tuổi với đôi mắt yêu mến . Vợ chồng nắm lấy bàn tay của chàng thanh niên ấy, dịu dàng nói .

- "vậy ra... con là con rể của chúng ta sao? con gái chúng ta giờ thế nào, có khỏe không? Cuộc sống có tốt không?"

Những câu hỏi dồn dập của bậc làm cha làm mẹ dành cho đứa con gái yêu thương của mình. Vạn Vân Phong không vội trả lời ngay, hắn đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng "xuỵt ..." một cái mà nói.

- " nhạc phụ và nhạc mẫu xin hãy giữ kín bí mật này . Con rể tuy cũng là một người làm ăn giàu có, nhưng so với Đường Lược thì chỉ là kiến so với con voi . Nếu Đường Lược biết chuyện con rể cứu Thu nhi đem đi , sợ rằng hắn sẽ không cho con được yên mà tìm cách giết người bịt miệng. Vì vậy ,để giữ gìn an toàn cho tất cả chúng ta thì điều này tuyệt đối không được hé lộ cho bất cứ ai biết, kể cả Cần đệ"

Phu phụ Trần Viện nghe vậy thì thấy có lý, đang trong lúc mừng rỡ đương nhiên cũng đồng ý mà gật đầu ,nhìn nhau vui vẻ nói .

- "được, được, chúng ta sẽ giữ kín bí mật này, thậm chí cả Cần nhi chúng ta cũng sẽ không nói . Vậy con cho chúng ta biết con gái chúng ta hiện đang ở đâu , có về đây thăm chúng ta không ?"

Niềm mong ước gặp lại, yêu thương và nhớ nhung muốn gặp lại con gái mình là điều bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào cũng muốn . Vạn Vân Phong hiểu điều này, hắn khẽ nắm tay vợ chồng ấy mà dịu dàng trấn an.

- "nhạc phụ nhạc mẫu xin đừng sốt ruột. Thu nhi hiện đang mang thai 3 tháng, không thể đi xa . Lại nói nếu Thu nhi mà đặt chân về xứ này , lỡ đâu người có người của Đường Lược nhìn thấy báo lại cho hắn thì gia đình chúng con tan nát. Con không thể mạo hiểm đưa nàng về đây thăm cha mẹ được, mong cha mẹ thông cảm cho con "

Nói xong thì cúi đầu một cái . Thu nhi bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên. Cái gì mà mang thai 3 tháng chứ ? Hắn bốc phét mà không một chút ngượng ngùng, khuôn mặt tỉnh bơ như là đang nói thật. Tài năng bốc phét này quả là hiếm có , mà phu phụ Trần Viện đương nhiên bị lừa, tin rằng đó là sự thật đều vui mừng lắm. Bọn họ ôm nhau mà rên lên .

- "mang thai 3 tháng ư ? Vậy là chúng ta sắp được làm ông bà ngoại rồi . Chúng ta đã lên chức ông bà rồi"

Vui mừng khôn xiết, trong lúc vui vẻ cả phu phụ Trần Viện đều đứng dậy ôm lấy nhau . Người mẹ già đã nằm liệt mấy tháng lúc này lại có thể tự đứng lên ôm lấy chồng mình, mặc dù khó khăn nhưng đã tự đứng được trên đôi chân của mình. Người ta nói niềm vui chính là thứ thuốc chữa bách bệnh, có lẽ không sai. Thu nhi nhìn thấy mẹ mình đã đứng dậy được thì vui mừng lắm ,nàng ứa nước mắt , nhưng là những giọt nước mắt trong hạnh phúc. Nàng nhẹ nhàng lại gần Vân Phong ,từ phía sau ôm lấy hắn thể hiện lòng biết ơn vô cùng. Tuy chỉ là những lời bốc phét , nhưng lại có thể mang lại niềm vui lớn như vậy khiến nàng thật sự rất biết ơn . Vân Phong lúc này lại cúi đầu trước phu phụ Trần Viện mà nói .

- "thưa nhạc phụ và nhạc mẫu , con tới đây là để báo cho nhạc phụ và nhạc mẫu biết như vậy . Ngay bây giờ con phải rời đi tránh để đêm dài lắm mộng . Đường Lược ở xứ này có rất nhiều tình báo do thám , có thể bị lộ bất cứ lúc nào . Cẩn tắc vô ưu , con phải đi về cực nam ngay"

Phu phụ Trần Viện nghe vậy thoáng hụt hẫng, tưởng rằng có thể đón tiếp con rể của mình được một vài ngày nhưng lại không được nữa rồi . Thấy những lời hắn nói cũng có lý , bọn họ đành phải gật đầu đồng ý .

- "Vậy... nếu con không thể ở lại thì hãy để sáng mai rồi đi , đêm nay ở lại đây cũng được"



Vạn Vân Phong nghe vậy thì lại lắc đầu, lúc này ngẫm nghĩ gì đó.

- " ở lại một đêm, thiên hạ nhìn thấy họ lại hỏi thân phận của con thì rắc rối lắm . Xin nhạc phụ và nhạc mẫu thứ tội , con rể phải lập tức rời đi "

Nói xong thì cúi đầu thi lễ rồi quay lưng đi thẳng , để lại năm kim nguyên bảo trên giường cho vợ chồng Trần viện mà rút đi. Hai vợ chồng dìu nhau ra ngoài cửa, nhìn theo bóng dáng con rể đi khuất mà vui mừng lắm . Bà vợ rưng rưng nước mắt, dựa vào vai chồng mà nức nở .

- "con mình không ngờ lại gặp phải những chuyện bi thương như vậy , may mắn trời thương xót đã cho nó một chỗ bình yên, tôi cũng không đòi hỏi gì ơn cả "

Trần viện lúc này vòng tay ôm vợ mà khẽ gật đầu.

- " phải rồi, đại phú hào Đường Lược là ai ? Làm sao chúng ta đặt chân vô đó được? Rõ ràng lão ta có âm mưu lợi dụng chúng ta mà thôi ,làm sao có thể tin được một người Hán chứ? Bây giờ gả cho một người đồng bào ở cực nam Giao Chỉ, xem như là vẹn toàn rồi "

Nói xong, hai người lại ôm nhau khóc rưng rức trong hạnh phúc dịu êm.

Trong ánh hoàng hôn vừa tắt, Vạn Vân Phong bước chân rời khỏi Trần gia cũng là lúc ánh mặt trời đã tắt. Trời nhá nhem tối , từng bước chân của hắn đi cũng là lúc bóng tối càng ngày càng tối hơn . Cho đến khi hắn đi ra khỏi địa phận làng Thạch Thần tới đồng ruộng ở bìa rừng cũng là lúc trời đã tối . Hắn thoáng dừng lại ngước lên nhìn, ánh trăng trên cao chiếu rọi xuống trông đẹp lạ lùng. Đó là ánh sáng của trăng khuyết mơ hồ trong bóng tối của thôn quê , tiếng rì rào của gió thổi trên những ruộng lúa xanh tươi. Hắn vừa đi vừa nhìn những con đom đóm bay trên những đọt lúa xanh mơn mởn trong màn đêm thăm thẳm, tưởng tượng như cả bầu trời sao từ thượng giới rớt xuống nhân gian . Thu nhi nhìn đom đóm mà thốt lên.

- "Ôi đẹp quá , nhiều đom đóm quá. Ta ở làng Thạch Thần bao nhiêu lâu nhưng chưa từng thấy nhiều đom đóm đến như vậy, thật sự lộng lẫy "

Đom đóm bay rợp cả cánh đồng, trên những tàn lúa , tựa như những vì sao giáng phàm lạc xuống cõi nhân gian, lung linh huyền ảo. Trong lúc vui vẻ mà cảm nhận vẻ đẹp của thôn quê, tiếng côn trùng kêu ríu rít , thì lúc này bất ngờ Vạn Vân Phong kéo Thu nhi vào bụi rậm gần đó trong sự ngạc nhiên của nàng. Hắn bạo dạn ôm chầm lấy nàng, siết chặt vòng tay, một cái ôm rất ấm áp. Thu nhi nằm gọn trong vòng tay của hắn, khẽ ngại ngùng nói .

- "Tiên sinh ,ngài ... làm gì vậy?"

Lời nói vừa dứt , nàng cảm nhận ở phía dưới có cái gì đó cộm lên đâm vào người nàng lấn cấn . Nàng không phải là trẻ con mà không biết thứ đấy là thứ gì, trong phút chốc xấu hổ mà đẩy hắn ra, quay người đi hướng khác ngượng ngùng nói.

- " tiên sinh, xin đừng làm như vậy, tiểu nữ là gái đã có chồng "

Vạn Vân Phong cười nhạt ,bước lại gần ôm nàng từ phía sau , vòng tay siết lấy eo nàng mà nói .



- "nàng đương nhiên là gái có chồng, và không phải chồng nàng đang ôm nàng đây sao?"

Phải rồi, là con rể của Trần Viện đây mà. Thu nhi nghe vậy thì trong lòng vui thích lắm , nhưng vẫn còn ngượng ngùng.

- " Tiên sinh , ý tiểu nữ không phải là như vậy"

Vạn Vân Phong lúc này bàn tay từ eo nàng mà sờ lên, từ từ cao hơn . Hắn thì thầm vào tai nàng .

- "không lẽ ... giờ phút này nàng vẫn còn gọi cái tên Đường Lược khốn kiếp ấy là chồng sao ?"

Câu nói ấy khiến Thu nhi thoáng giật mình, nàng lập tức lắc đầu.

- " không có ,tuyệt đối không có . Ý của tiểu nữ là tiểu nữ đã không còn trong trắng nữa, không xứng với tiên sinh "

Nàng vừa nói xong, hai tay của Vân Phong đã vươn lên ôm trọn đồi núi vào lòng bàn tay mình mà nắn bóp nhẹ nhàng, hắn hôn nhẹ vào tai nàng thì thầm thủ thỉ.

- "ta không xem trọng những chuyện đó, cái ta yêu chính là linh hồn thuần khiết của nàng, là sự hiếu thảo bao dung của nàng, là hương thơm tuyệt mỹ của nàng. Nàng chính là người phụ nữ đẹp nhất trên đời mà ta từng gặp"

Lời nói này của hắn ai nghe cũng biết là nịnh hót. Thu nhi đương nhiên cũng hiểu, nhưng thực sự những lời nịnh nọt này rất dễ nghe. Nàng mỉm cười tủm tỉm, trong lòng thích lắm nhưng vẫn có chút gì đó lấn cấn. Ngẫm nghĩ những chuyện đã qua trong cuộc đời của nàng mà thoáng buồn.

- "thiếp... chỉ là hoa tàn liễu úa , sao xứng với tiên nhân. Không những vậy, thiếp đã từng bị một đám đàn ông..."

Lời nói tới đây chưa kịp nói hết, Vạn Vân Phong đã mạnh dạn thọc tay vào trong áo chiếm đoạt hoa quả của nàng, đồng thời đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi xinh đẹp ấy. Dưới bóng trăng huyền ảo , lần đầu tiên Thu nhi cảm nhận được sự ấm áp một nụ hôn yêu thương, vị ngọt ngào của tình yêu đôi lứa . Nàng đã cảm thấy được niềm hạnh phúc khi nằm trong vòng tay của một người đàn ông mà nàng tin tưởng, mà nàng cảm thấy yêu thương . Khi nụ hôn vừa dứt , đôi môi nàng cũng rời khỏi môi hắn , lúc này hắn thì thầm .

- "ta không cho phép nàng nói lại những chuyện không vui ấy . Nàng bây giờ là vợ của ta thì phải nghe lời ta, biết chưa?"

Vừa dứt lời , cơ thể dịu dàng và chậm rãi hôn xuống cổ rồi xuống dưới thấp hơn, từ từ vén áo ra nhẹ nhàng đưa trái cây vào miệng thưởng thức . Hương vị trái cây mát lạnh ấy khiến hắn xao xuyến . Thu nhi bây giờ chỉ là một linh hồn , không còn là người sống cho nên trái cây của nàng đương nhiên cũng mát lạnh , không ấm áp như hồi còn sống được . Thu nhi không hề chống cự, từ đầu đến cuối nàng vẫn để yên cho hắn làm gì thì làm, nhưng đến lúc này trong đầu nàng suy nghĩ một điều gì đó . Nàng khẽ đẩy nhẹ hắn ra , khoảnh khắc trái cây rời khỏi miệng nghe một tiếng "chụt..." khiến Vân Phong khoáng chốc hụt hẫng. Hắn đưa lưỡi liếm mép tiếc nuối, mà Thu nhi lúc này bất ngờ quỳ xuống trước mặt hắn mà cầu xin.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv