Bạch Ảnh kể về hành trình Bạch Kỳ xuyên Việt, muốn sống sót lo cơm ăn áo mặc mà hắn phải thử tất cả các công việc, đi qua từng con đường để thăm thú thế giới này. Chỉ là một học sinh bình thường hắn không rành về lịch sử địa lý ngày ấy. Chỉ biết đi đến nơi theo cảm tính.
Trong nhân gian khi ấy hay có những lời đồn. Nếu ai đã từng một lần nghe được tiếng đàn của trưởng nữ nhà họ Tô thì đều nói rằng đây chính là tiếng đàn thảm nhất thế gian, mang theo đầy u oán chẳng thể giãi bày với ai. Nhưng cũng có những người nói rằng tiếng đàn của Hàn, cái gã đầu óc không bình thường mới chính là u ám nhất, bởi vì nó toát lên sự trống rỗng nơi tâm hồn của gã. Người đứng bên sông thì lại nghĩ khác. Bên kia có một bóng người lấp ló trên con đò nhỏ, ngày này qua ngày nọ chẳng ai biết gã là ai. Chỉ biết tà áo trắng cứ thoáng chốc lại ẩn hiện trong lân mây ngọn nước. Người hay Tiên cũng không rõ.
Gã chỉ để lại một bóng trắng trong tâm thức của họ. Nên họ gọi gã là... Bạch Ảnh
Bình luận truyện