Lâm Thanh là một thiếu gia giàu có, gia đình hắn không chỉ có tiền mà còn rất có thế lực. Ông nội hắn là một địa chủ giàu có, cha của hắn lại là trọng quan dưới trướng triều đình. Do gia đình Lâm Thanh có lập công lớn với triều đình cho nên được vua ban cho một vùng đất rộng lớn, tuy không được ban là hầu tước nhưng ruộng đất bao la, màu mỡ khiến tài sản của gia đình Lâm Thanh tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Lâm Thanh lại là con trai duy nhất của gia đình, từ nhỏ chỉ cần hắn muốn thì có gì mà hắn không có cơ chứ? Lâm Thanh tuy ngang ngược, kiêu ngạo. Không ít lần ức hiếp dân lành nhưng hắn cũng thể hiện ra mình là một người thông minh, thông thạo cả văn lẫn võ.
Tuy nhiên những cái đó không phải là thứ Lâm Thanh truy cầu. Đời của hắn chỉ cầu nữ nhân đẹp, Lâm Thanh tuy ngang ngược nhưng lại là một kẻ cực kỳ đa tình, chỉ cần xác định được mục tiêu thì Lâm Thanh sẽ không tiếc lực theo đuổi.
Gần đây Lâm Thanh rất không vui. Dù ăn sơn hào mỹ vị cũng không ngon, đêm ngủ mấy lão bà vây quanh hắn vẫn không làm cho Lâm Thanh thấy hứng thú. Trong đầu hắn vương mãi một hình dáng thanh mảnh dưới phố mấy hôm kia, nụ cười sáng ngời cùng với vóc dáng mảnh mai kia không biết bằng cách nào khiến cho Lâm thiếu gia nhà chúng ta mê mẩn.
Mọi việc sẽ rất bình thường, nếu như cô gái kia không phải là ni cô. Lâm Thanh thích phụ nữ tóc dài, nhưng khi nhìn thấy cô gái kia, cái đầu trọc lóc của nàng lại làm cho Lâm Thanh tương tư mãi không thôi. Thiếu gia nhà họ Lâm đêm nằm khó ngủ, sáng ăn không ngon.
Tới một ngày.
“Cô gái, hoàn tục theo bản thiếu gia về nhà. Bản thiếu gia sẽ cho ngươi làm chánh thất” Lâm Thanh đã lẻo đẽo theo cô ta cả mấy tiếng rồi, nụ cười thanh thuần kia vẫn nở, trong mắt cô ta chỉ có chăm sóc cây cỏ trước mắt là quan trọng, còn Lâm Thanh thì giống như là không khí vậy.
“Cô gái, nếu như cô không trả lời, ta sẽ trực tiếp tại chỗ này cưỡng hiếp ngươi. Bổn thiếu gia là công tử duy nhất của Lâm gia, việc ta muốn làm, không ai dám cản” Lâm Thanh trợn mắt nói, ánh mắt của sư cô vẫn không để tâm tới hắn, đã có biết bao nhiêu người con gái mở miệng xưng cao quý nhưng khi nghe thấy tên hắn thì đã lập tức quỵ luỵ xuống, sao cô gái này lại không có phản ứng.
“Thí chủ, hoa ở trên cành, thí chủ muốn hái hay không, chung quy vẫn là quyết định của thí chủ” Thái độ nhàn hạ của sư cô đã làm Lâm Thanh tức giận, hắn đẩy sư cô xuống đất, tay kéo tà áo màu xám ra, sư cô vẫn không phản kháng. Ánh mắt nhìn vào những đoá hoa có chút thương xót, còn chính bản thân mình, không có cân lượng.
Người ta phải tránh ra chỗ khác, không ai dám can thiệp vào việc làm của Lâm Thanh. Kẻ định lên tiếng ngăn cản lập tức bị đánh gãy hai tay hai chân. Sau cùng, sư cô vẫn bị tên ác quỷ Lâm Thanh này làm vấy bẩn.
“Tại sao, ngươi vẫn không phản kháng?”
“Hoa có được hái xuống thì vẫn đẹp như vậy. Có điều, hoa cũng không sống nữa”
…………..
“Lâm Thanh tên khốn khiếp” Lâm Thanh nằm trên đất, hai tay hắn run lẩy bẩy, máu me đầy người. Chỉ trong một đêm, cả gia đình của hắn bị quân triều đình chặt đầu, chỉ có Lâm Thanh nhờ vào Kim Bài Miễn Tử mới có thể sống được. Nhưng hắn bây giờ là gã ăn mày, là một gã nghèo khổ, không xu dính túi.
“Trước mày làm việc ác, bây giờ coi như là trả báo” Người dân xung quanh xúm vào vừa đánh vừa sỉ vả, Lâm Thanh chỉ ôm đầu chịu đựng, người ta quăng trứng thối, cà chua ôi vào cơ thể hắn. Có người không tiếc bẩn tay ném tới phân thú vật.
“Phải, người ác, kỳ thật nên nhận quả báo” Lâm Thanh nghĩ thế, mắt hắn nhắm dần.
“Thí chủ, phật pháp nhiệm màu. Chùa của chúng ta không có nhiều thứ ngon để ăn, chỉ có cơm chay qua ngày, nếu thí chủ không ngại sống kiếp thanh đạm, ta mời thí chủ về chùa” Lâm Thanh ngẩng đầu lên, trước mặt hắn là một sư cô trẻ tuổi, vẫn nụ cười từ bi, vẫn vóc dáng thanh mảnh ngày nào.
“Nàng không hận ta sao?”
“Chúng sinh làm sai, phật hướng chúng sinh tới đúng. Nào có việc phật vì chúng sinh sai lầm mà lại bỏ mặc được”
“Thế nàng là phật?”
“Ta là một cô gái. Gọi Như Nguyệt”
……….
Lâm Thanh ngày ngày niệm kinh, chiều đến lại chặt cũi nấu cơm. Chỉ có khoảng thời gian buổi sáng, mỗi khi đi gánh nước là Lâm Thanh lại đứng trước mặt hồ nhìn Như Nguyệt tỉa sen thật lâu.
Chùa của hắn với chùa của nàng ở xa tít nhau. Như Nguyệt cả đời hướng về phật pháp, tuy nàng không thông minh nhưng trong đời này, phật pháp chính là truy cầu duy nhất của Như Nguyệt. Lâm Thanh tuy thông minh, học kinh phật rất nhanh, chưa tới nửa năm, hắn đã nằm lòng biết nhiêu kinh giáo lý.
Tuy nhiên, tâm hắn lại không tĩnh được. Tâm của hắn, dừng mãi ở bờ hồ sen. Người không tĩnh tâm, tu không được.
Lâm Thanh lại là kỳ tài võ học, chỉ mới vào chùa ít lâu Lâm Thanh đã trở thành người giỏi võ nhất trong chùa. Thậm chí cao thủ khắp nơi tới khiêu chiến đều bị Lâm Thanh đả bại, quan hệ của hắn với Như Nguyệt cũng gần hơn.
Nhưng có ai ngờ rằng, kẻ một đời hướng về ngã phật lại bị dính phải tơ tình, Như Nguyệt hoàn tục, nuôi mái tóc thật dài để có thể ở gần người mình yêu thương. Kẻ may mắn đó không phải Lâm Thanh, kẻ đó là thiếu chủ của Thanh Liên Thiền Viện. Kẻ đó võ công cao cường, làm người chính trực, được nhiều người con gái hâm mộ.
Lâm Thanh tức giận vô cùng, khi hắn tới nơi thì Như Nguyệt đã quấn quít không rời bên kẻ kia. Ánh mắt của nàng toát lên vẻ say đắm vô cùng. Lâm Thanh tới khiêu chiến kẻ kia, đáng tiếc bị hắn đánh bại.
Lâm Thanh cũng vì thua cược mà phải ở Thanh Liên Thiền Viện làm lao công. Lúc này, không còn đọc kinh nữa, nhưng tâm hắn đã tu. Ngày ngày, nhìn Như Nguyệt ngoan ngoãn bên kẻ kia, nhìn bản thân mình so với trước kia cũng là một loại tu hành. Lần tiếp theo hai người gặp lại, Như Nguyệt đã không còn là Như Nguyệt bên hồ ngày nào rồi.
Lâm Thanh thể hiện tài năng của mình, sự xuất chúng của hắn dần được người khác để ý. Đời này, Thanh Liên Thiền Viện chỉ có Lâm Thanh là luyện được nội lực tinh thuần của võ công Thanh Liên Thiền Viện. Hắn tuy không nhìn Như Nguyệt nữa nhưng vẫn âm thầm cho người bên cạnh nàng, thủ hộ nàng.
Kẻ kia đúng là có rất nhiều người theo đuổi, chỉ một đoạn thời gian sau đã ở bên cạnh một cô gái xinh đẹp hơn. Như Nguyệt bị bỏ qua một bên, bị ghẻ lạnh, nhưng nàng vẫn không quay đầu, giống như sự cố chấp của nàng với phật pháp, sự cố chấp của tình yêu còn lớn hơn.
Nàng vẫn viết thư cho hắn, nấu canh cho hắn, vẫn đan áo cho hắn. Mà người kia vẫn không hề đoái hoài tới Như Nguyệt, thậm chí tiền trợ cấp của cô cũng là do Lâm Thanh lấy danh nghĩa kẻ kia đưa tới. Lâm Thanh nghĩ đó là quả báo, đó là cái giá phải trả cho hành động cầm thú của hắn trong quá khứ.
Tranh chấp nổ ra, hai thiền viện nổi tiếng đánh lẫn nhau, kẻ kia lúc này trốn chui trốn nhũi, tuy có võ công không tồi nhưng lại chẳng thèm để tâm tới đồng môn. Thậm chí hắn còn muốn xin hàng, hắn sợ rất nhiều thứ, hắn chỉ muốn làm một bậc quân tử phong lưu, không muốn làm anh hùng cái thế gì.
Bất đắc dĩ, kẻ cứu nguy là Lâm Thanh. Hắn dùng hết sức thủ hộ cái nơi từng bắt bớ hắn. Lâm Thanh dùng sức một người đả bại nhiều cao thủ của phe đối địch, danh tiếng của Lâm Thanh càng lên cao, danh tiếng của kẻ kia càng xuống. Như Nguyệt gặp hắn, trái với suy nghĩ của hắn, những gì hắn nghe chỉ là.
“Đồ cầm thú, nhất định là ngươi giở trò. Bằng không sư huynh sẽ không làm như vậy, cầm thú, heo chó không bằng”
Con người, lại có lúc không sáng suốt như vậy.
Ở trận chiến sau cùng đó, tên kia không may bị thương, mà Như Nguyệt cũng bị nhiễm phong hàn. Lâm Thanh đã phải rất cực khổ mới mang về một gố dược thảo trị thương. Lâm Thanh không tiếc mạng sống của mình, chấp nhận dính phải kịch độc của rắn rừng, khiến cho võ công không thể nào tăng tiến nữa.
Như Nguyệt lại chỉ đưa nó cho kẻ kia. Rồi nhắm mắt xuông tay, tới sau cùng, nàng vẫn không biết sự thật. Mà dù là nàng có biết, nàng cũng không tin.
Lâm Thanh có thiếu gì trong đời đâu?
Tiền bạc hắn từng cực kỳ dư dả, mà hắn cũng đã sống một thời gian dài trong nhung lụa. Võ công hắn vượt xa những người cùng tuổi, về địa vị chỉ cần hắn muốn, Lâm Thanh sẽ là người kế thừa Thanh Liên Thiền Viện.
Hắn không thiếu cái gì trên đời cả, chỉ thiếu Nguyệt.
Cả đời, chỉ Khuyết Nguyệt.
Kẻ kia dùng danh phận của hắn lên ngôi chưởng môn, mà Lâm Thanh bây giờ là Khuyết Nguyệt. Hắn bỏ đi thật xa, đi mãi không biết đường về nhà. Kinh phật không làm hắn quay đầu, sự nhục nhã không khiến hắn bớt kiêu căng.
Chỉ có nàng.
…….
Khuyết Nguyệt nằm dựa lưng vào góc tường, con hẻm này không lâu về trước Cô Dung đã nằm ở đây. Ngày đó mưa to lắm, bây giờ trời quang mây tạnh, chỉ có một vầng trăng treo vút trên cao.
Khuyết Nguyệt chạy, dùng hết hơi tàn của mình để tới đây. Hắn muốn thử nhìn theo góc độ của Cô Dung, khi chết Cô Dung đã nhìn về đâu.
Đời này, Khuyết Nguyệt hại quá nhiều người, nhiều người đã tan nhà nát cửa trong tay hắn. Mà hắn giết cũng không ít, trải đời lại càng không thiếu, chỉ có thiếu Nguyệt.
Sai lầm của hắn, tới nay chẳng có mấy cái được giải quyết. Ngược lại ngày càng dày đặc thêm.
Đã tới lúc hắn phải trả giá cho hành động của mình.
“Chưởng pháp học từ phật môn mà tính tình thì bỉ ổi vô cùng” Cô Dung thường bảo hắn như thế, lần cuối cùng nàng nói câu đó là vào một sáng có giông, chiều ấy trời chuyển mưa.
“Lãng tử hồi đầu, ta chết rồi vẫn không phải chết dưới thân phận Khuyết Nguyệt hay Lâm Thanh. Ta chết đi, với tư cách là kẻ vô danh từng ở cạnh nàng”
Khuyết Nguyệt lắc đầu thở dài, mắt hắn nặng trĩu. Lúc này, một giọng nói thanh thoát bất giác vang lên trong đầu hắn.
“Phật vì chúng sinh mà hướng dẫn, Lâm Thanh, ngươi phải nhớ. Ta, không phải phật, ta chỉ hướng ngươi đi xa khỏi sai lầm, ta theo dõi ngươi, ta biết ngươi thích ta, nên ta cho ngươi tất cả vào ngày đó, là để ngươi đạt được ước nguyện,quay về đường thiện. Dù là vấy bản thân này cũng không sao, phật độ người, còn sợ người trách móc sao?”
Chết tiệt, những lời quan trọng nhất lại quên,….