Bạch Kỳ có dịp đi ngang qua thành Bách Hoa một lần, hắn chỉ dừng chân một buổi chiều rồi tiếp tục lên đường, tuy nhiên Bạch Kỳ đã có dịp gặp mặt với một cô gái. Trong nhiều năm dài đằng đẵng, nhất là từ khi vợ chồng Tiêu Tiến bị Bạch Kỳ hại chết, hiếm có ai có thể để lại ấn tượng sâu cho Bạch Kỳ thế này.
Triệu Nhã Nhi là một cô gái bí ẩn, Bạch Kỳ không tài nào đoán ra thân phận của cô. Mà Triệu Nhã Nhi lại bằng một cách nào đó biết rất nhiều chuyện của hắn, trừ những vấn đề trọng yếu, còn lại việc Du Khách Hội là do Bạch Kỳ thành lập Triệu Nhã Nhi cũng biết. Sau khi Bạch Kỳ không từ mà biệt, đã mấy năm rồi hai người bặt tin nhau, mà Bạch Kỳ cũng dần quên đi cô nương này.
Mãi tới mấy ngày trước, cái tên Triệu Nhã Nhi đột nhiên xuất hiện trong đầu Bạch Kỳ. Sau đó hắn cũng dùng tên của cô nàng này để lừa gạt đám người Thạch Lưu. Lúc này gặp lại, quả là có chút bất ngờ. Bạch Kỳ được thị nữ dẫn tới một gian thuyền khá sang trọng.
Ở trong, Triệu Nhã Nhi vận lễ phục màu đỏ, khuôn mặt vẫn được che một tấm mạng như cũ, bình rượu nóng nghi ngút khói đã được Triệu Nhã Nhi bày sẵn ra. Cô nương bí ẩn này uống rượu không tệ tí nào, tửu lượng so với Bạch Kỳ không kém bao nhiêu, cô nương này cũng khác với những cô nương khác ở chỗ, chỉ yêu thích nói về chuyện chính trị nhân sinh, còn về cầm kỳ thi hoạ không có một chút hứng thú.
“Ta nghe nói ngươi lấy tên của ta bêu rếu ở ngoại thành, ta từ lúc nào đã trở thành nương tử đã chết của ngươi nhỉ?” Bạch Kỳ vừa xuất hiện ở ngoài cửa thì Triệu Nhã Nhi đã lên tiếng, Bạch Kỳ kéo ghế gỗ ngồi xuống, Bạch Kỳ lắc đầu, nâng FeKosQH8 chung rượu nóng đưa lên mũi ngửi.
“Hữu duyên gặp lại, không biết Triệu cô nương đã tìm được một tấm chồng như ý chưa?” Triệu Nhã Nhi vén mạng che mặt uống rượu, nàng không nói nhiều mà chỉ lắc đầu.
“Đi quanh đi quẩn mãi rốt cuộc cũng gặp được ngươi. Coi như hôm nay gặp lại là có duyên, uống hết ấm rượu này rồi nên lui thôi” Bạch Kỳ thở dài nói, sau đó tự tay rót rượu, tự thân uống. Triệu Nhã Nhi vẫn trầm mặc không nói.
“Ta vẫn hỏi ngươi một câu hỏi cũ. Thời thế chậm rãi đổi vời, ngươi vẫn không muốn bay lượn trên trời sao?” Triệu Nhã Nhi bất chợt lên tiếng, sau đó cô đứng dậy, hai tay Triệu Nhã Nhi chắp sau tay, xoay người đối diện với cảnh sông bàng bạc. Bạch Kỳ gần như trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Hiện tại thì chưa, ngươi vẫn cứ cứng đầu như vậy. Sao không an phận mà sống, cứ nuôi mộng tướng quân làm gì?” Bạch Kỳ lại rót một chén rượu, ban nãy khi ghé sang đây Bạch Kỳ có để ý thấy một gian phòng nhỏ, ở bên ngoài có thị nữ của Đạm Ưu Nhã đứng ở ngoài, vậy hẳn bên trong chính là nơi ở của cô ta.
“Qua ngày hôm nay ta cũng quay về nơi cũ, lưu lạc lâu thế không gặp được mấy kẻ tài ba. Nhưng chung quy lại chẳng có mấy ý chí, ta đã nghĩ nhiều rồi. Ngươi cứ an phận làm một tên lừa đảo là tốt nhất. Tiễn khách, người chí khí tầm thường không có tư cách uống rượu chiêu quân của ta” Triệu Nhã Nhi vẫn không quay đầu, giọng nói vẫn cứ thế nhàn nhạt.
Bạch Kỳ cũng không nói nhiều mà chỉ đứng dậy lui ra phía sau, gian phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường. Triệu Nhã Nhi đưa chung rượu lên cao, ánh mắt vẫn không rời khỏi dòng sông tráng lệ bên ngoài. Triệu Nhã Nhi thở dài hồi lâu rồi mới uống nốt, sau đó Triệu Nhã Nhi thè lưỡi, nhăn mặt khó chịu.
“Chát quá” Triệu Nhã Nhi quay người lại, phất tay nói.
“Tối nay lên thuyền về lại Trung Châu” Trong bóng tối một tiếng ho khàn đục vang lên.
Nước Việt, tương lai chắc chắn phải có biến.
……………………
“Ấy, ngươi chính là tên ăn mày hôm bữa, hại chúng ta phải chịu đau khổ” Kiêm Lan chỉ thẳng vào mặt Bạch Kỳ mà hét, mấy thị vệ xung quanh cũng ngó sang, tay đặt vào kiếm bên hông, tuỳ thời có thể ra tay, nhưng khi nhận ra Bạch Kỳ thì chỉ lắc đầu, khuôn mặt hắn đã quá quen rồi.
“Từ từ nào, hôm đó ta đã cảnh báo rồi, chỉ là các ngươi không làm theo lời ta thôi. Hôm nay ta có tình báo mới, nếu các ngươi không nghe thì hẳn là có rất nhiều thiệt thòi đấy” Bạch Kỳ nhỏ giọng nói, giọng điệu và khuôn mặt rất nghiêm trọng, không có vẻ gì là giả cả.
Kiêm Lan ngây thơ tin lời Bạch Kỳ nhưng vẫn trầm mặc suy nghĩ, nói đúng ra thì con bé không dễ tin người tới thế nhưng kể từ khi Bạch Kỳ đưa tình báo chính xác lần trước thì nghiễm nhiên trong suy nghĩ Kiêm Lan thì Bạch Kỳ không phải là người xấu, ít ra nghe lời hắn cũng không có hại gì.
“Hôm nay tiểu thư chúng ta không có tham gia sự kiện nào cả, chỉ là hôm nay tiểu thư thấy không khoẻ nên lui về nghỉ ngơi từ sớm, không biết có chịu gặp người khác hay không?” Kiêm Lan chậm rãi nói, sau đó mở cửa nhìn vào trong, gian phòng nhỏ nên rất tiện quan sát.
Bạch Kỳ ghé mắt nhìn vào thì thấy Triệu Nhã Nhi đang ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm chặt. Kiêm Lan sau đó khép cửa lại, thì thầm nói nhỏ.
“Xem ra tiểu thư đang ngủ, mấy năm gần đây tiểu thư ngủ ngồi, trong rất buồn cười” Kiêm Lan che miệng nói, Bạch Kỳ cũng gật gù, trong đầu dự tính tới việc buổi tối lẻn vào giết nàng. Nhưng đột nhiên trong người Bạch Kỳ nhộn nhạo tới kỳ lạ, nói đúng hơn hắn nghe thấy thứ gì đó.
“Thanh Tâm Quyết” Bạch Kỳ giật mình, cái khẩu quyết này vốn không xa lạ với hắn, tuy Bạch Kỳ chưa bao giờ thử tu luyện Thanh Tâm Quyết nhưng Bạch Kỳ đã sớm đọc nó hàng chục lần rồi. Dòng khí mát còn lưu lại trong người Bạch Kỳ chậm rãi tan ra.
“Thanh tâm tự tại, việc tại thâm tâm, sớm muộn cũng như mây khói tan đi” Bạch Kỳ đột nhiên nói to, tuy rằng hắn làm người khác chú ý nhưng chả sao, cũng không ai hiểu mấy lời này. Bạch Kỳ đứng trước cửa không di chuyển, một lát sau, quả nhiên bên trong phòng vang lên tiếng nói lanh lảnh.
“Kiêm Lan, cho mời người bên ngoài vào” Giọng nói của Đạm Ưu Nhã rất mệt mỏi, Kiêm Lan rất bất ngờ, tiểu thư của nàng được không ít người tiếp kiến, nhưng chỉ có Bạch Kỳ là được nàng cho vào nhà. Tuy không biết lý do tại sao nhưng Kiêm Lan cũng không hỏi, cô bé mở cửa, sau đó dẫn tay Bạch Kỳ vào.
“Ngươi cũng lui ra đi Kiêm Lan, ta có việc muốn cùng vị công tử đây bàn bạc” Triệu Nhã Nhi phất tay, sau đó mới chậm rãi mở mắt, thái độ của nàng rất mệt mỏi nhìn thấy đôi mày cau của Đạm Ưu Nhã, Bạch Kỳ cũng thở dài theo, không biết vì sao cô ta trông mệt mỏi tới thế.
“Ngươi là muốn tới đây, nghe hát hay muốn tới đây vì thân thể ta” Đạm Ưu Nhã không có lên tiếng nói về việc Thanh Tâm Quyết mà lại lái sang chủ để khác, Bạch Kỳ lắc đầu, mục đích tới đây của Bạch Kỳ chỉ có một, giết chết nàng ta, chỉ là nếu Đạm Ưu Nhã biết tới tu tiên thì lại khác.
“Ta cũng không vội vã gì, chi bằng đánh cho ta nghe một bản nhạc đi. Dù sao ta cũng rất rảnh rỗi” Bạch Kỳ bắt ghế ngồi xuống, mà Đạm Ưu Nhã cũng không lên tiếng, ngược lại nàng nhìn vào mắt hắn thật lâu, sau đó mới chậm rãi lấy cây đàn treo ở đầu giường ra mà gảy.
Không biết do cơ thể mệt mỏi hay sao mà những nốt nhạc đầu tiên nghe qua rất lộn xộn. Thậm chí nếu nghe ra nhạc điệu thì lại rất nhàm chán, không hay hoàn toàn chả xứng đáng với cái danh chức tài nữ cả. mà Đạm Ưu Nhã lại là một tài nữ có tiếng, không có chuyện một tài nữ như thế lại đánh đàn tệ thế này.
“Ta cũng không muốn ép ngươi, chẳng qua ngươi nhìn xem. Dù ngươi có oán giận hay vì lý do khác đi nữa thì cũng khó mà nói ra, dù sao thứ ngăn ngươi lại không phải là ta” Bạch Kỳ nghiêm mặt nói, Đạm Ưu Nhã vẫn không trả lời, nàng tất nhiên biết Bạch Kỳ không phải người của Mai Hoa Đường, chỉ dựa vào đoạn khẩu quyết vừa rồi đã đủ.
“Cũng được, nếu ngươi tới đây vì thứ khác, ta cũng sẵn sàng đón nhận. Chí ít hãy để ta đánh xong một bản nhạc đã” Đạm Ưu Nhã, mỉm cười nói, sau đó đặt bàn tay thon gọn lên trên dây đàn, gần như là ngay lập tức Bạch Kỳ nghe thấy một loạt các âm thanh cao vọng vang lên.
Tất cả những nốt nhạc đều đã nằm ở rất cao, nghe qua rất vui vẻ. Khúc nhạc dạo ban đầu làm cho nguòi ta thấy trong lòng mình vui vẻ lạ thường, khúc nhạc dạo cứ thế ngân mãi, cho tới khi một nốt trầm bắt đầu xuất hiện. Nốt trầm như một nấc thay đổi toàn bộ bài nhạc, từ vui vẻ trở nên bấp bênh.
Có những đoạn chạm thật sâu vào lòng người, có những đoạn lại vui sướng khó thể tả, có nỗi buồn man mác nhưng lại không có sự than vãn, có nỗi oán trách nhưng lại không có sự hờn ghen.
Đời một người con gái, mấy năm đầu đẹp lắm. Khi ánh mắt của người con gái trẻ còn ngây ngô, thế giới này thật tốt đẹp, có nhiều hy vọng và hạnh phúc ẩn chứa trong cuộc sống, để rồi một cái nấc nào đó trong cuộc sống đã vĩnh viễn thay đổi họ. Âu lo nhiều hơn, bớt đi phần nào sự vui sướng, còn lại chỉ là sự cam chịu phải giấu sâu trong lòng.
“Tên thật của ta là Đạm Tiên” Đạm Tiên dừng đàn, bất chợt nói. Sau đó nàng ngã người ra phía sau nằm trên nền gỗ, không biết bao lâu sau Đạm Tiên mới chống tay đứng dậy, mắt nhìn chăm chú vào con dao trên tay Bạch Kỳ. Đạm Tiên rõ ràng không hề sợ hãi, phải chăng chỉ có sự bàng quan cũng thái độ không để tâm tới.
“Ngươi không phải người Mai Hoa Đường, cũng không phải người Tiêu Diêu Lâu, ta càng chắc chắn Vô Thương Thiên Phủ cùng ngươi đối lập. Muốn giết ta? Chắc là người của Duy Vũ Quân rồi” Đạm Tiên hờ hững nói, nàng phất nhẹ tay áo, một thanh kiếm từ xa bay vào tay nàng, Bạch Kỳ không biết vì sao Đạm Tiên làm được như vậy nên không dám coi thường.
“Xem ra ta chọn phải đối thủ khó xơi rồi” Bạch Kỳ thầm nghĩ, ở ngoài xa, một con chim đang bay lạc đàn bị bắn hạ, nó chậm rãi rơi xuống nước, vào lúc con chim chạm mặt nước, kiếm của Đạm Tiên đã chém tới.