Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 252: Thể đủ chưa



Chuyện đáng ăn mừng là...

Những tu giả nước láng giềng còn đang tàn sát bừa bãi, lập tức im lặng rút ra ngoài.

Bởi Bắc Vương Đại Hạ đã đến!

“Chiến tranh chỉ làm bình dân khổ, bá tánh khổ” Sở Ninh quan sát các quận của Vũ Lạc, thở dài.

Những nơi Thanh Châu không có hắn, cũng bị chiến hỏa thiêu đốt

Hắn nhìn bá tách cực khổ, không đành lòng.

“Đợi khi ta trở thành Cực Đỉnh Hoàng giả Thanh Châu rồi, phải nhất thống Thanh Châu, xe, quỹ, thư, văn của các quốc gia cộng lại đều theo một quy tắc”, Sở Ninh thì thầm.

Ba vị tướng quân nghe thế, đều rất xúc động đến Hổ Khu rung lên.

Họ biết Nguyện Cảnh của Bắc Vương không chỉ vì Đại Hạ mà còn vì bá tánh Thanh Châu.

Bọn họ thật sự mong đến ngày đó.

Sở Ninh hai mắt mở ra rồi nhắm lại, đồng tử lộ ra ánh bạc, hẳn đang ở trên núi nhìn biển, nhận ra sự giao nhau của vận mệnh quốc gia.

“Hình như ngươi không có chỗ để về, hay cứ gia nhập vào Đại Hạ bọn ta”.

Sở Ninh thấy bá tánh chạy nạn ven đường đều nói những lời này.

Hắn không quan tâm bá tánh Vũ Lạc Vũ triều nhìn hẳn ra sao, hắn chỉ muốn làm sao cho nhóm dân chạy nạn có thể an cư lạc nghiệp.

Thoáng chốc, đã có người bước đến hành lễ và tỏ vẻ đồng ý.

Bọn họ đã chịu đủ thời gian trôi dạt khắp nơi, làm sao không hi vọng có thể có một đại quốc có tình hình ổn định?

Khi Vũ Lạc Võ Chủ còn sống, ông ta đánh thuế, lao dịch rất nặng, mở rộng lãnh thổ khắp nơi. Sau khi, ông ta chết đi rồi không ai thấy tiếc, mà thái độ của Bắc Vương khiến họ rất cảm kích.

Họ muốn đưa dân chạy nạn về Đại Hạ, nên dị chủng phi hành không đủ dùng, cần lấy ra Vân Thuyền.

Điều khiển Vân Thuyền căn tiêu hao linh thạch.

Một viên linh thạch có thể quý giá hơn người thường rất nhiều.

Nhưng Bắc Vương không thèm để ý, hành động này của hắn khác hoàn toàn với các Động Hùng chủ khác.

“Ta phải chăm sóc cho con dân Đại Hạ, được mọi người tôn xưng là Bắc Vương nên cũng nên gánh trọng trách của vương giả”. Sở Ninh mỉm cười ý bảo Bách Tuế quân lấy Vân Thuyền từ Càn Khôn Giới ra

Lần này xuất chinh...

Họ lấy được một vạn chiến Vân Thuyền phi hành.

Nếu không nhắc đến việc cưỡi nhẹ, thoải mái thì mỗi một chiếc Vân Thuyền có thể chở một ngàn người.

“Bắc Vương đại nhân”.

“Nếu ngài không cho, ta nguyện ý gia nhập vào. Hạ”.

Có mấy chục vương giả Siêu Phàm cũng đến.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Sở Ninh, gương mặt họ xuất hiện sự xấu hổ.

Vũ Lạc Võ Chủ ngã xuống, họ cướp sạch những món trân quý của vũ triều, sợ đi đến mảnh đất khác sẽ bị người khác theo dõi. Cho nên, mới muốn dựa vào uy thế của Bắc Vương che chở.

“Người nhập vào Đại Hạ, không được có dị tâm”.

Sở Ninh chỉ nói một câu như vậy.

Hơn mười vương giả Siêu Phàm chỉ có thể ngoan ngoãn lấy ra món trân quý và Vân Thuyền chở dân chạy nạn đi.

Sở Ninh đến gần nơi mà quốc vận của Vũ Lạc Vũ triều lắng đọng, sau lưng là một trăm con Vân Thuyền đi theo, có mười vạn dân chạy nạn.

Linh mạch Vũ Lạc Vũ triều cũng dài mấy chục. dặm, nó đã bị một đám Linh Thuật sự tóc hoa râm đến trước rồi.

Đám Linh Thuật sư này đều lệ thuộc vào Vũ Lạc Vũ triều.

Chúng muốn rời đi trước, tích góp đủ một ít món đồ riêng rồi quy phục đại quốc khác.

Bọn chúng không có võ lực mạnh, tốc độ khai thác cũng rất yếu nên khi nhìn thấy Bắc Vương đã đến, họ lập tức lui ra nhường đường

“Mang tiếng là Bắc Vương thì chắc không vì linh mạch, mà ra tay giết mấy lão già như chúng ta đâu nhỉ?”. Một ông già khoảng sáu mươi tuổi cảnh giác hồi.

Cả cơ thể ông ta có mùi hương đan dược lượn lờ, là một tên Linh Đan sư cấp hai. Bên cạnh ông ta, còn có Linh Trận sư cấp hai, Linh Khí sư cấp hai. Họ đều là các lão già của Vũ Lạc Vũ triều.

“Đương nhiên không”.

Sở Ninh cười nói: “Chư vị lão nhân cứ đi hay ở tủy thích, văn bối sẽ không cản"

“Bắc Vương, ngay cả dân chạy nạn ngươi cùng muốn dẫn về Đại Hạ, sao không muốn mời bọn ta?” Nhóm Linh Thuật sư bất ngờ hỏi

Bắc Vương càn quét xong linh mạch này, Đại Hạ có thể bước lên cấp bậc cao chỉ dưới đại hạ, cũng là một đội quân riêng mạnh nhất rồi

Nhưng họ vẫn còn thiếu Linh Thuật sư cấp hai.

Bọn họ không tin Sở Ninh không có ý đồ khác, sợ xoay người đã bị sắt hại.

“Các ông muốn gia nhập vào Đại Hạ, ta rất chào đoán. Nhưng các ông không muốn, ta cũng không ép càng không dùng cách bỉ ối đe dọa”

Sở Ninh thản nhiên nói: “Các ông bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này hối hận, người tiếc nuối là các ông”

“Ngươi dựa vào đâu?”. Một Linh Trận sư cấp hai tức giận hỏi.

Mặc dù kỹ năng võ thuật của Sở Ninh cực kỳ ấn tượng nhưng họ vẫn là những bậc thầy về võ thuật.

“Dựa vào lòng dân Đại Hạ ta đồng tâm, dựa vào Đại Hạ ta có một nữ tử có Đan kỹ Thông Linh, quản lý Đại Hạ Thuật Các ở tuổi mười tám”.

Sở Ninh nhếch môi: “Thể đủ chưa?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv