“Lại có tên mù đến à?”
Thái độ của Yến Tử Lăng, Dương Diệp, Nhân Đồ đều thay đối, họ dẫn Bách Tuế quân cùng đi theo.
Quần áo của Sở Ninh bay phần phật giữa không trung, rồi đừng lại trên một cây lớn.
“Biến mất?"
Sở Ninh nhíu mày.
Vừa rồi...
Hắn phát hiện một huyết khí rất mạnh, lập tức lao đến, nhưng lập tức tìm không thấy tung tích đâu.
Tâm nhìn của Sở Ninh bắt đầu di chuyển, nhìn thấy một mảnh vải dệt màu xám treo trên nhánh cây.
Rầm!
Sở Ninh vung bàn tay lên, mảnh vải bị gió mạnh cuốn lên rơi trong lòng bàn tay của hắn
“Đường bán thuần huyết vô địch đã xác định chỉ có một người lập ra, ta nghĩ người nọ chắc là ta”.
“Ngươi với ta phân định cao thấp trong Trúc Trì luận đạc".
Một hàng chữ bằng máu đơn giản ánh vào mắt của Sở Ninh.
Cái này là chiến thư.
Không nhắc danh dự, không nhắc thân phận chỉ thể hiện thái độ bất khả chiến bại.
Con đường đi đến bất khả chiến bại còn dài, khó tìm được đối thủ.
“Chẳng lẽ là Đông Thắng Thái tử kia? Hắn ta. không sợ bị đại ca đánh à?”
Yến Tử Lăng đi đến và nhìn thấy dòng chữ kia, lập tức nói
“Không phải hắn”.
Sở Ninh siết tấm vải, lắc đầu.
Đông Thẳng Thái tử rất thẳng thắn, tính cách lại vô cùng cưỡng vọng độc tôn, nếu hẳn ta muốn chiến thì đến đấu luôn, để lại thư mà không hiện thân làm gì?
Dòng chữ được viết bằng máu, chê giấu mình trong bóng đêm như đã ngủ đông mấy chục tái. Người này đã tôi luyện một tâm trạng vô địch, ổn định hơn với tính cách của Đông Thắng Thái tử rất nhiều.
Người này chính là kẻ nhân lục cục diện đang rối loạn, đi săn giết Thiên Tuyệt!
Tâm niệm của Sở Ninh chuyển động, thoắt cái đã nghĩ đến một chỉ tiết nhỏ.
Hồi trước, hân còn ở Hóa Long Bí Cảnh Ngũ Cực Vực, nhìn thấy một chuỗi năm dấu chân nhuộm máu.
Sở Ninh không để ý, cho rằng đó là thiên kiêu Cực Cảnh, tiến vào Ngũ Cực Vực để lại.
Khi hẳn nhìn thấy chiến thư này.
Sở Ninh nhận ra.
Trong các thiên kiêu Cực Cảnh ở Thanh Châu, trừ hắn ra còn có một người bước vào Ngũ Cực Vực. Có lẽ, người này cũng tu ra năm miệng động rồi!
“Còn có người này nữa à!", Dương Diệp hít một hơi lạnh.
Kẻ đi trên đường bán thuần huyết vô địch không để lộ danh, chứng minh người này vô cùng tàn nhẫn.
“Thú vị đấy"
Sợi tóc của Sở Ninh chuyển động, khóe miệng nở, lên nụ cười.
Thiên Tuyệt Thanh Châu có thứ gì đó áp đảo được hắn, thì đó chỉ có thời gian lắng đọng thôi.
Đương nhiên, có đối thủ như vậy hẳn cầu còn không được.
“Đại ca!"
Yến Tử Lãng há miệng thở dốc.
Lần này bọn họ sáng lập đường máu cho đại quốc, mới biết Sở Ninh chấp nhận rồi lời mời đến Đông Thắng, muốn đến Trúc Trì luận đạo.
“Đi thôi”.
Sở Ninh lại vẫy vẫy tay, cất chiến thư đi và tiếp. tục đi về phía trước.
“Chắc các ngươi biết rõ tính cách của vua, chúng ta khuyên không được đâu”. Nhân Đồ thở dài.
“Hừ!"
“Dù sao còn cách mấy tháng mới đến Trúc Trì luận đạo, lúc đó quy mô của Bách Tuế quân Bắc Vương cũng đã mở rộng rất nhiều rồi”.
“Đông Thắng dám làm bậy thì chúng ta lập tức đánh vào, khai chiến với bọn chúng!"
Yến Tử Lang cười toe toát, lập tức đi theo.
Hắn ta là cấp dưới của Bảo Vương, nên cũng có tình cảm thầy trò với Bắc Vương.
Vì Sở Ninh thì cho dù đó là Tứ Đại Hoàng triều, hẳn cũng đám đánh!
Bắc Vương sáng lập đường máu đại quốc, mười mấy xác chết Thiên Tuyệt ngã xuống, số lượng Động bình thường, Siêu Phàm, Đại Quốc Vương quân lại cao hơn một trăm vạn.
Dù thế nào...
Bắc Vương thật sự lấy máu sắc sẽ giết ra tiếng vang lanh lảnh Càn Khôn.
Họ tiếp tục đi về phía trước, đã không thấy ánh sáng máu nữa.
Ven đường có một ít đại quốc muốn ngo ngoe rục rịch, nhưng đã lui ra sau.
Mà Thiên Tuyệt Thanh Châu cũng không thấy xuất hiện, có thể nói đại thế của chúng đã mất nên không có người nào cản trở Bắc Vương.
Đại Hạ Vũ Triều quật khởi, không thể nào ngăn chặn.
Thứ hạng của Vũ Lạc Vũ triều đại quốc giống với Vân Hiên.
Vận mệnh quốc gia của đại quốc này đã biến mất, đều xuất hiện hình ảnh binh hoang mã loạn.