“Đại Hạ Bắc Vương ta không cần sát khí Hoàng Triều”.
“Bởi vì ta có thể chấp đao, để nó huy hoàng cùng ta, đắm mình trong chín đạo thần quang, hung đúc uy danh cái thết”
Tóc Sở Ninh tung bay, hắn đang thi triển Bắc Vương Dưỡng Đao Thuật.
Đông Thắng Thái Tử dùng ba miệng Động để áp chế linh khí, nhưng vẫn không ép được hắn.
Một vầng trăng khuyết đột ngột lóe lên giữa kiếm quang tựa như đại dương bao la đang dậy sóng, nó không mang sát tính mãnh liệt như Sát Thân Kiếm, nếu có chỉ là ý chí vô địch của Sở Ninh.
Âm ầm ầm!
Đao kiếm va vào nhau, phát ra từng đợt âm thanh.
Lưỡi đao phá không, kiếm quang rít gào.
Đao khí và kiếm khí giăng đầy trời, tạo thành cuồng phong dữ tợn, lấy Sở Ninh và Đông Thắng Thái Tử làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía.
Bên dưới đã sớm là một vùng thê thảm.
Hoàng Tử, Hoàng Nữ, thiên kiêu của các đại quốc đều ôm đầu bỏ chạy.
Hai thiên kiêu tuyệt đại quyết đấu, dư uy tản ra có thể đánh chết một mảng lớn Siêu Phàm.
Cả đám trốn đến một khoảng xa, mới ngoái đầu nhìn lại, hướng về phía không trung, ngay lập tức, cả bọn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như rớt vào hầm băng.
Đông Thắng Thái Tử thi triển Sát Thân Kiếm nhưng vẫn không thể áp chế được Đại Hạ Bắc Vương.
Cả hai, một cầm kiếm, một chấp đao, đấu một trận khó phân thắng bại.
Đông Thăng Thái Tử đã lập Siêu Phàm Tam Cực Cảnh, xông vào Động, dựa vào Sát Thân Kiếm mới có thể đánh ngang tay với Đại Hạ Bắc Vương.
“Không ổn!”, hai vị Động đột nhiên biến sắc.
Khi hai bóng người chấp linh binh một lần nữa va chạm, tay phải Sở Ninh nắm chặt thành quyền, trên quyền có kim quang lượn lờ. Đột nhiên, hắn nện thẳng vào ngực Đông Thăng Thái Tử.
Đây là Đại Diệu Nhật Quyền.
Sở Ninh bước vào Siêu Phàm Ngũ Cực, uy lực của Đại Diệu Nhật Quyền đã tăng vọt đến trình độ khủng bố, như ánh mặt trời xông thẳng đến, đánh Đông Thắng Thái Tử ngã ngửa, ánh sáng tím bao trùm toàn thân hắn ta run lên từng hồi.
“Tiếp tục!”
Tóc Sở Ninh tung bay, chân đạp hoa sen, sải bước tiến về phía trước, biến phức tạp thành đơn giản, dùng Hạn Lôi Đao áp Sát Thân Kiếm, tiếp đó hung hăng nện xuống một quyền.
Lúc này, hắn nhắm ngay đầu Đông Thắng Thái Tử.
Quyền bổ xuống như mặt trời nổ tung, mang theo khí thế lôi đình vạn quân, khiến luồng sáng tím bao quanh thân Đông Thắng Thái Tử chấn động, bản thân hắn ta cũng hộc máu, mắt nổi đom đóm.
Nội giáp trên người hắn ta đúng là linh khí phòng ngự.
Nhưng thần lực của Sở Ninh quá mạnh mẽ, có thừa sóng năng lượng xuyên qua nội giáp, nện lên người Đông 'Thắng Hoàng Tử, khiến hắn ta đầu choáng mắt hoa, suýt nữa đã nắm không được Sát Thân Kiếm trong tay.
“Để ta xem ngươi có thể chịu được mấy quyền của ta"
Khí thế của Sở Ninh ngày càng mạnh mẽ, quyền thứ ba, quyền thứ tư, quyền thứ năm liên tiếp đánh xuống, cứ như thần lực vĩnh viễn không khô cạn vậy.
Trận quyết đấu của hai thiên kiêu tuyệt đại đã có sự xoay chuyển tình thế.
Giữa không trung, Đông Thắng Thái Tử như chiếc lá rơi rụng giữa cuồng phong, tuy không có điểm tựa, nhưng mãi vẫn không rơi xuống đất.
Bởi vì thế công của Sở Ninh quá mức cuồng bạo, lại liên tục áp sát, từng quyền lần lượt nện mạnh xuống, phải gọi là đè Đông Thắng Thái Tử ra mà đánh.
Thân hình vạm vỡ của Đông Thắng Thái Tử nhuốm máu, hoàn toàn không có lực đánh trả, ngã vào hư không.
Thần lực của Sở Ninh bùng nổ dữ dội, mỗi một lân chấn động khiến tim hắn ta nảy thình thịch, đã sắp gánh không nổi nữa.
Ánh sáng tím từ nội giáp tỏa ra cũng bị nện biến hình, vặn vẹo, đã sắp tan biến.
Còn Sát Thân Kiếm, lúc này thân kiếm đã chúi xuống, cắm trên mặt đất, đang không ngừng rung lắc.
“Thân thoại bất bại của Đông Thắng Thái Tử đã hoàn toàn tan vỡi”
Xa xa, chúng Hoàng Tử, Hoàng Nữ đều cảm thấy vô cùng ám lực, có cảm giác hoang vắng.
Đông Thắng Thái Tử đã tự đoạn con đường vô địch, thi triển tất cả thủ đoạn mà vẫn không địch lại Đại Hạ Bắc Vương, khiến niềm tin về sự ưu việt khi sinh ra tại Hoàng Triều của bọn họ tan biến, không còn sót lại chút gì.
“Nhãi con, ngươi dám!”
Một tiếng quát đột ngột vang lên, hai vị cường giả
Động cảnh xông lên, đánh về phía Sở Ninh.
Bọn họ không nhúng tay vào là vì biết rõ tâm tư của Thái Tử, và cũng không cho rằng Thái Tử sẽ thất bại.
Nhưng không ngờ rằng, một trong Tam đại sát kiếm của Đông Thắng - Sát Thân Kiếm - vẫn không áp chế được Đại Hạ Bắc Vương.
Nếu cứ tiếp tục như vậy Đông Thắng Thái Tử sẽ chết!
“Đao của ta sẽ tắm máu Động!”, ánh mắt Sở Ninh sâu thẳm, hắn dùng những lời này để cho thấy quyết tâm của mình.
Kế đó, Sở Ninh nhấc bước giữa hư không, đạp lên người Đông Thắng Thái Tử.
Phụt! Một búng máu từ trong miệng Đông Thắng Thái Tử phun ra, lồng ngực hắn ta lõm xuống. Cả người như thiên thạch rơi xuống.
Sở Ninh lại như đại bàng giương cánh, chấp Hạn Lôi Đao đánh về phía hai cường giả Động.