Lúc này, lấy Sở Ninh làm trung tâm, trong bán kính vài dặm, rừng cây hóa biển.
Quả thật như một mảnh lang lâm lướt tới, từng gốc cây cao to tựa như đao như kiếm, rạch hát hư không, giảo sát toàn bộ những thứ nằm trong phạm vi Đại Lâm Ấn.
Luồng năng lượng mạnh mẽ chấn động tạo thành âm thanh vang dội, hình thành từng đợt sóng, không ngừng lan ra bốn phía, khiến mảnh đất này không còn là chốn tiên cảnh nữa. Đám thiên kiêu của các đại quốc bị dọa sợ bể mật.
Đông Thắng Thái Tử chết rồi ư?
Sát chiêu khủng bố như vậy... dù là dư âm của nó cũng khiến bọn họ có cảm giác như bị núi đè.
Đông Thăng Thái Tử đứng mũi chịu sao thì sao có thể chống đỡ nổi chứ?
Vạn Kỷ Ương hướng mắt về phía một góc tối.
Ngoại trừ Nghiêm Thông bị đuổi giết thì còn có hai người hộ đạo cho Đông Thắng Thái Tử.
Giờ phút này, hai đại Động kia vẫn còn ngồi được thì đã chứng minh được rất nhiều điều.
Vị Thái Tử được Đông Hoàng cực kỳ yêu thương kia sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.
Chẳng mấy chốc, suy đoán của Vạn Kỷ Ương đã thành sự thật.
XÍU...UUI
Trong phạm vi Đại Lâm Ấn bao trùm, có một luồng ánh sáng tím phá không mà lên.
Ánh sáng tím xộc thẳng lên trời, mang theo sự thánh khiết không thể hình dung, nó bao lấy một bóng người có phần nhếch nhác, hiển nhiên đó chính là Đông Thăng Thái Tử.
Hắn ta thở hổn hển, tóc tai rối loạn, cẩm y trên người đã bị nghiền nát, vết thương còn đang rỉ máu trải rộng trên cơ thể, đập vào mắt mọi người là một kiện nội giáp mầu tím.
“Linh binh phòng ngự?”
Sở Ninh nhíu mày.
Nội giáp được điêu khắc hoa văn tinh xảo, tỏa ra một uy thế đặc biệt, có ánh sáng tím lượn lờ, bao lấy toàn thân Đông Thắng Thái Tử.
Rất rõ ràng, đây chính là linh binh do hoàng giả cảnh giới Tử Phủ luyện chế, nếu không thì sao có thể ngăn được Đại Lâm Ấn của hắn.
Âm!
Một luồng khí tức bùng nổ, mang theo khí thế chấn nhiếp, tựa như Lệ Quỷ đang gào thét, khiến mọi người có cảm giác run sợ từ tận linh hồn.
Dường như có hung thú tuyệt thế đang giấy khỏi lồng sắt, giáng xuống thế giang, mang theo một luồng sát ý quét qua mười phương.
Chỉ thấy trong tay Đông Thắng Thái Tử chợt xuất hiện một thanh kiếm ngọc.
Thân kiếm thon dài, có sát tính ẩn trong linh tính vinh diệu, khiến cho thiên kiêu Siêu Phàm Nhất Cực, Nhị Cực, suýt nữa phải quỳ rạp xuống.
Vạn Kỷ Ương kinh hô: “Đây chính là một trong Tam sát kiếm Đông Thăng, Sát Thân Kiếm. Không ngờ Đông Hoàng lại ban kiếm này cho Đông Thắng Thái Tử!”
Đông Hoàng đương đại chính là hoàng giả tuyệt đỉnh tại mảnh đất Thanh Châu này.
Thời điểm huy hoàng, ông ta từng tu luyện ba thanh linh kiếm.
Thanh thứ nhất là Diệt Phàm Kiếm, tu luyện tại Siêu Phàm cảnh.
Thanh thứ hai chính là Sát Thân Kiếm, tu luyện tại Động cảnh.
'Tam đại sát kiếm đi theo Đông Hoàng suốt một đời tài hoa, chứng kiến ông ta xưng Hoàng. Sát Thân Kiếm đã tàn sát không biết bao nhiêu Động, triển lộ hung danh hiển hách.
Hơn nữa, lúc này Đông Thắng Thái Tử còn có linh giáp phòng ngự, sợ là Đại Hạ Bắc Vương lành ít dữ nhiều rồi!
“Sát Thân Kiếm chỉ tắm máu Động!”
“Nay bản thái tử phá lệ vì ngươi, ngươi nên cảm thấy tự hào
Đông Thắng Thái Tử cầm kiếm, ánh mắt tràn đầy khí thế chấn nhiếp.
BOANG...!
Một vòng đao sáng nghiền nát càn khôn, thoáng chốc, Hạn Lôi Đao đã nằm trong tay Sở Ninh.
“Vốn tưởng ngươi là đối thủ đáng kính, giờ mới phát hiện, ngươi cũng như đại đa số người, không có gì khác biệt”.
“Ngươi thua, từ nay về sau, ngươi sẽ không bao giờ là... gánh nặng của ta nữa”.
Thuat Lời này khiến thiên kiêu các đại quốc không khỏi trầm mặc, và cũng khiến Động hộ đạo cho Đông Thắng Thái Tử trầm mặc.
Đúng vậy!
Vì bước lên con đường vô địch nên khi đối chiến cùng người khác, Đông Thắng Thái Tử chưa từng mượn †ay ai cả.
Nhưng khi giao đấu với Bắc Vương, đầu tiên là thi triển linh binh phòng ngự, sau chấp Sát Thân Kiếm của Đông Hoàng, hắn ta không còn đơn thuần dùng lực lượng của bản thân nữa.
Đông Thắng Thái Tử đã hoàn toàn mất đi tâm tính vô địch, ngã xuống bụi trần.
Từ thời khắc Đông Thắng Thái Tử tự đoạn tương lai, thì vận mệnh đã chú định.
“Ngươi im ngay cho ta”
'Toàn thân Đông Thắng Thái Tử run rẩy, sát ý bản thân hợp nhất cùng Sát Thân Kiếm.
Ngay lập tức, từng luồng kiếm quang lần lượt xuất hiện và đứng sững quanh thân Đông Thắng Thái Tử, toàn bộ cùng chỉ về một hướng.
Đông Thắng Thái Tử tràn ngập dã tính, xách theo Sát Thân Kiếm ép về phía Sở Ninh.
Kiếm quang mênh mông tự như đại dương rộng lớn đang không ngừng dao động, khi Đông Thắng Thái Tử giơ kiếm lên, chúng đồng loạt phóng tới Sở Ninh, khiến cho hư không cũng trở nên vặn vẹo.