Tố Di cùng 2 người kia bước vào phòng họp. Nói là phòng họp chứ cũng không giống phòng họp lắm, giống như phòng nghỉ giải lao cho bác sĩ trong đội vậy, mỗi đội sẽ có một phòng.
- Được rồi, giờ thì nói cho tôi biết đi, ai đây?
- Dạ đây là em gái họ của em ạ. Họ Hướng, tên Bách Khuê. Em lớn hơn em ấy 3 tuổi.
Cô bé này có vẻ hoạt bát hướng ngoại lắm, tự giới thiệu bản thân luôn. Có điều lại không dùng kính ngữ.
- Xin chào, em tên Hướng Bách Khuê, là bác sĩ Ngoại chuyên khoa Gan – Mật – Tụy. Vừa được nhận vào thực tập ở đây hôm nay ạ.
- Ummm...tôi đúng là rất thoải mái nhưng...tôi cũng có nguyên tắc riêng của mình. Ít nhất thì cũng phải dùng kính ngữ với tiền bối chứ, cho dù có trên em 1 khóa thì cũng phải dùng. Hơn nữa tôi hơn em tận gần 10 khóa đấy.
- Vậy sao ạ? Em thì chỉ quan tâm năng lực của một người thôi. Chỉ người giỏi mới đáng được tôn trọng.
Đình Hi giật mình, không ngờ đứa em này lại bất kính như vậy.
- Bách Khuê!
Tố Di ra hiệu ngăn cản, ngữ khí khẽ buông.
- Vậy ý em là tôi không đáng để em dùng kính ngữ à?
- Em không có ý đó, chỉ là tiền bối Lâm trước giờ lương thiện, còn chị lại mang tiếng xấu nhiều năm như vậy...
- Thế nên em không thể gọi tôi một tiếng "tiền bối" nhỉ?
Đình Hi thấy tình hình không ổn, vội chen vào ngăn cản.
- Tiền bối, chị đừng tức giận, em ấy tính tình ngay thẳng, khó tránh đắc tội nhiều người. Chị tuyệt đối đừng hiểu quá sâu xa!
- Đình Hi à, đứa em gái này của em đúng là ngay thẳng thật.
- Tiền bối...thật ra chuyện khiến em không thể tập trung trong ca phẫu thuật lúc nãy cũng chính là do đứa em này đó.
- Con bé này đã đắc tội những ai rồi?
- Mới một buổi sáng thôi mà...có thể nói là đã đắc tội gần hết bác sĩ khoa Ngoại rồi...nghiêm trọng nhất là chuyện xảy ra trong khi ca phẫu thuật đứt động mạch vẫn còn đang dang dở.
Em ấy đã "cãi tay đôi" với bác sĩ Hạ.
- Cãi tay đôi sao?
Tố Di nhìn sang hướng Bách Khuê, cô theo bản năng liền cúi đầu trốn tránh.
- Về chuyện gì?
- Chuyện là...
Cảnh tượng hiện ra trong phòng cấp cứu, bên ngoài đưa vào một bệnh nhân đã rơi vào hôn mê sâu, sinh hiệu bất ổn.
- Bà ấy có thể bị sốc giảm thể tích. Y tá Điền, cho tôi 10 mcg norepinephrine. Y tá Đào, bác sĩ Đỗ đã xong chưa?
- Vẫn chưa ạ.
- Còn bác sĩ Hứa thì sao?
- Ca phẫu thuật chỉ mới bắt đầu 10 phút thôi ạ.
Hạ Kiều thở dài, nhìn sang phía Bách Khuê.
- Vậy cứ để bác sĩ Hướng làm đi. Cô làm được chứ?
Hướng Bách Khuê thật ra đã là bác sĩ nội trú năm 3 rồi, chỉ là bệnh viện cứ có quy tắc rằng phải thực tập cho bệnh viện 3 tháng thì mới nhân chính thức. Nói cách khác thì cô đã có chứng chỉ hành nghề và hoàn toàn đủ tư cách chịu trách nhiệm cho ca phẫu thuật.
- Em...không vấn đề.
- Được rồi, y tá Đào chuẩn bị phòng phẫu thuật nhé.
- Vâng.
Lúc này Bách Khuê lại hỏi một câu.
- Nhưng mà tiền bối...dùng norepinephirine liệu có ổn không?
- Cái gì?
- Em nhớ đã học rằng trong một cú sốc giảm thể tích, dùng norepinephirine sẽ chỉ làm tăng nhu cầu oxy của cơ tim.
- Hướng Bách Khuê, cô đùa với tôi đấy à? Này, bây giờ không phải lúc để đùa đâu.
- Em...hỏi thật ạ.
Hạ Kiều bực dọc thở dài.
- Nếu cú sốc kéo dài, nó có thể sẽ gây ra một vòng luẩn quẩn. Như vậy sẽ còn nguy hiểm hơn. Cô hiểu rồi chứ?
- Vâng...
- Còn không đi chuẩn bị phẫu thuật đi, cô đứng đấy cho ai xem?
- À...dạ vâng.
Cảnh tượng quay lại phòng họp đội.
- Chuyện là vậy đấy ạ.
- Thế nên, câu đấy là em hỏi thật hay là cố tình gây chuyện?
- Em...hỏi thật ạ.
- Nếu đã vậy, thì cũng chẳng có chuyện gì cả. Chỉ là em hiện tại đã là bác sĩ chuyên khoa rồi. Chuyện này còn hỏi thì đương nhiên sẽ khiến người khác nghĩ xấu về em thôi. Đi xin lỗi đi.
- Dạ?
- Tôi bảo em đi xin lỗi bác sĩ Hạ đi. Không trang bị đủ kiến thức cũng là lỗi đấy.
- Em...
- Sao? Không phục?
Bách Khuê liếc mắt nhìn sang Đình Hi, có vẻ là cầu cứu. Đình Hi cũng xót, khẽ gọi mong Tố Di đổi ý.
- Tiền bối.
- Chuyện của em ấy, sau này cứ để em ấy giải quyết, em cũng không thể lo cho em ấy cả đời được.
Tố Di đã nói vậy Đình Hi cũng không còn gì để nói.
- Em nhìn cái gì, tiền bối bảo em xin lỗi thì em xin lỗi đi.
Bách Khuê không cam tâm, phụng phịu rời đi.
- Em sẽ đi xin lỗi ngay ạ. Em...em xin phép.