Tiêu Chiến vào nhà vệ sinh rửa tay, khi anh đứng trước bồn rửa tay lấy dung dịch rửa thì Lưu Phong cũng đúng lúc đuổi kịp tới.
Cậu ta đưa tay vẫy vẫy anh, nhìn Tiêu Chiến qua gương, nói: "Lời của ông chủ Tần, anh đừng để trong lòng."
Tiêu Chiến: "Lời nào?"
"Thì là bảo để Dư Huy Kim làm nam chính ấy." Lưu Phong nói, "Tần tổng chọc anh thôi. Sao có thể thật sự để Dư Huy Kim diễn được chứ, diễn xuất của cậu ta không được, đạo diễn Vương sẽ đồng quy vu tận với anh ta."
Tiêu Chiến khó hiểu: "Anh ta chọc tôi làm gì?"
Lưu Phong cười nói: "Cũng không phải là chọc anh, anh ta chỉ là thích làm trái ý đạo diễn Vương thôi. Chọn người chủ yếu vẫn phải xem ý của đạo diễn và nhà sản xuất, người trong đoàn phim thường nghiêng về phía đạo diễn Vương. Nhưng đây là lần đầu tiên đạo diễn Vương chọn ra nam chính không thông qua thử vai, trước kia dù là diễn viên địa vị cao thế nào, anh ấy cũng thích từ từ chọn lựa. Hơn nữa không phải anh mới chấm dứt hợp đồng với Tinh Hỏa sao, Tần tổng khá tò mò về anh, cố tình quấy rối đấy."
Tiêu Chiến đã rửa xong tay, anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, hỏi: "Đạo diễn Vương bình thường cũng cư xử với nhà đầu tư như vậy?"
"Đây là một bộ phim mì ăn liền, anh hiểu chứ? Phí tổn thấp, người xem lại nhiều, đạo diễn Vương không thể nào thất thủ. Ngành sản xuất phim hài mấy năm nay rất phát đạt, ai cũng biết quay tốt là có thể kiếm được tiền, phim điện ảnh căn bản không thiếu đầu tư, không cần phải cãi nhau với đoàn phim. Hơn nữa..." Lưu Phong cười nói, "Không sao đâu, Tần tổng là anh trai đạo diễn Vương."
Tiêu Chiến: "...???" Thật sự không nhìn ra được.
Lưu Phong bấm tay tính toán: "Phim điện ảnh này bắt đầu khởi quay, chỉ với tốc độ của đoàn phim chúng ta thì tầm hai tháng là đã quay xong rồi. Thuận lợi còn có thể chiếu vào Tết Âm sang năm. Vốn đạo diễn Vương không định nhận bộ phim này, anh ấy vừa quay "Dạ Vũ" xong, muốn nghỉ ngơi một chút. Kì tuyên truyền của "Dạ Vũ" và kì chuẩn bị cho "Xin Hãy Nghe Tôi Nói" này bị trùng lịch với nhau, thế nên cả ngày anh ấy đều vội tới sứt đầu mẻ trán. Cũng còn may phim điện ảnh mới này sắp chuẩn bị xong rồi, nhà sản xuất đã lo liệu gần hết, sắp quay luôn được."
Lưu Phong nói: "À, phim điện ảnh mới tạm lấy tên này, chính là "Xin Hãy Nghe Tôi Nói"."
Lưu Phong nói xong thì làm mặt quỷ, ám chỉ rất nhiều lần, kết quả trọng điểm của Tiêu Chiến hoàn toàn bị chệch hướng, anh rất hoang mang hỏi: "Đây là phim tình yêu thanh xuân phải không?"
Lưu Phong đáp: "Không hẳn, nói đúng hơn là một bộ phim hài huyền huyễn nói về tình cảm gia đình. Phim có hai nữ chính. Nhân vật người mẹ đã quyết định rồi, còn hai cô gái trong phòng kia, đang tranh nhân vật con gái. Thiết lập nhân vật nữ chính thứ hai mười bảy tuổi, thực ra trong lòng đạo diễn Vương đã có lựa chọn. Ai... Tuy anh đúng là nam chính, nhưng thực ra đất diễn của nam chính trong bộ phim này không nhiều lắm, chỉ là catse rất cao."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn ra cửa, hạ giọng hỏi: "Bao nhiêu."
Lưu Phong cũng lại gần anh, dùng ngón tay ra hiệu: "Em bật mí sương sương cho anh, khoảng tầm này."
Tiêu Chiến trầm mặc. Một lúc sau anh hỏi: "Là catse diễn viên mà tôi đang nghĩ tới kia, hay là bớt đi một số không?"
Lưu Phong cười to nói: "Đã nói với anh rồi, tiền chế tác thì ít mà vốn đầu tư lại không ít. Như các nữ chính thì còn phải chia cho công ty, nhưng anh nhận catse, lại không phải người công ty bọn em, đương nhiên là cao hơn nhiều. Aiz, dù sao thì vẫn không thể so với phim truyền hình được, diễn viên muốn kiếm tiền thì vẫn nên đi đóng phim truyền hình, làm đại diễn nhãn hiệu lớn."
Tiêu Chiến ngước mắt, con người đen láy hiện lên chút ánh sáng khó có thể nhìn rõ.
Anh cuối cùng cũng phát hiện Vương Nhất Bác thực sự muốn dùng đồng tiền dơ bẩn để đập vào người anh rồi. Tuy không biết đối phương tự dưng suy nghĩ thông suốt thế nào, chỉ là... Ngọt ngào kì lạ. Thông tuệ tới kì lạ.
Anh lại làm fan của hắn rồi.