Chưa tới mấy ngày sau, Vương Nhất Bác gọi anh đi ăn chùa, tiện thể gặp mặt biên kịch và nhà đầu tư của bộ phim điện ảnh mới kia luôn.
Tiêu Chiến luôn không có ấn tượng tốt với mấy chuyện nhậu nhẹt này, nhưng chuyện này không trốn được. Anh nghĩ tới cái tửu lượng chẳng bằng ai kia của Vương Nhất Bác, hơn phân nửa còn phải nhờ anh uống đỡ, thế là trước khi đi anh còn uống hai cốc sữa.
Vương Nhất Bác nhìn anh uống ừng ực, do dự hỏi: "Cậu khát lắm hả?"
Tiêu Chiến gật đầu: "Khát."
Vương Nhất Bác: "Giờ cậu uống nhiều như vậy, lát nữa nuốt trôi thế nào?"
Tiêu Chiến còn chưa kịp nói gì, Vương Nhất Bác đã tự đáp lại: "Không sao. Tôi nhìn mặt Tần Huyền, tôi ăn cũng không vào, đợi xong xuôi tôi đưa cậu đi ăn bù."
Tiêu Chiến nghe được tên của ông chủ cũ, cũng không cảm thấy kì quái. Trước đó nghe họ nói chuyện, anh đã đoán được quan hệ giữa hai người rất tốt.
Bởi trên đường có dừng lại một lúc, khi hai người tới, mọi người gần như đã tới đông đủ cả.
Cách một cánh cửa dày nặng, Tiêu Chiến đã nghe được tiếng nói chuyện rất nhỏ, anh giơ tay gõ cửa.
Lưu Phong mở cửa ra, thấy là hai người họ thì cười nói: "Đã lâu không gặp, hai người tới cùng nhau à?"
Tiêu Chiến chào hỏi cậu ta: "Đạo diễn Vương tiện đón tôi tới đây."
Anh vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào trong.
Trên bàn cơm có vài người anh quen mắt nhưng không hẳn là quen thân.
Có hai cô gái, một nam nghệ sĩ, đi theo bên cạnh hẳn là quản lý của họ, họ đều là diễn viên trong công ty của Tần Huyền, xét đến cùng, còn là đàn em của Tiêu Chiến. Đương nhiên trong giới giải trí này, không ai xét bối phận, hơn nữa anh còn chấm dứt hợp đồng theo cách thức rất không được hài hòa.
Tiêu Chiến vốn định ngồi xuống phía dưới, Vương Nhất Bác lại vẫy tay, ý bảo anh đi theo mình.
Tiêu Chiến vốn còn cảm thấy mình có chút tứ cố vô thân trên bàn rượu này, lại tự dưng như cáo được mượn oai hùm, thấy yên tâm hẳn.
Vương Nhất Bác giới thiệu với mọi người: "Đây là Tiêu Chiến. Đây là biên kịch của kịch bản gốc. Đây Tần tổng."
Người phụ nữ trẻ trung kia cười gật đầu với anh.
Tần Huyền chen vào: "Đơn giản như vậy? Giới thiệu tôi chỉ có hai chữ?"
Tần Huyền còn rất trẻ. Khi hắn tiếp nhận công ty giải trí này, cũng chỉ là để luyện tay, công ty còn lâu mới có được danh tiếng như ngày hôm nay, là một công ty mới vẫn cần dựa vào công ty mẹ "nuôi". Hắn dựa vào nguồn tiền dồi dào, nắm lấy cơ hội ào vào giới giải trí, dứt khoát kiếm một khoản tiền lớn, cũng giành lấy một mảng lớn giang sơn.
Vương Nhất Bác sửa lại: "Ba chữ."
Tần Huyền không cãi nhau với hắn, nhìn về phía Tiêu Chiến, cười nói: "Tôi đã xem phim cậu diễn, diễn không tệ. Nhưng tôi nhớ rõ bộ phim mới này không có võ sinh mà?"
Tiêu Chiến nói: "Tôi vẫn chưa được xem kịch bản mới. Võ sinh cũng là diễn viên, tôi chỉ biết làm theo yêu cầu của đạo diễn." Vương Nhất Bác nghe được lời này thì nở nụ cười đắc ý.
"Tiếc quá, người dưới tay tôi cũng đang muốn lấy vai nam chính. Tôi còn rất coi trọng cậu ấy đấy." Tần Huyền hếch cằm chỉ về phía nam diễn viên ngồi bên, ra hiệu, "Còn không chào hỏi đi?"
Thanh niên ngồi đối diện lập tức đứng lên, bưng chén rượu nói: "Đạo diễn Vương, tôi là Dư Huy Kim, rất mong có thể hợp tác với ngài."
Vương Nhất Bác đưa ngón tay che miệng chén rượu lại, ý bảo mình không uống rượu.
Lưu Phong giải thích: "Đạo diễn Vương của chúng tôi không thích uống rượu."
Dư Huy Kim ngạc nhiên, nhưng phản ứng lại rất nhanh: "Tôi kính một chén vì ngài trước, ngài cứ tùy tiện."
Gã uống cạn chén rượu, rồi ngồi xuống.
Tần Huyền cũng nâng chén, giơ về phía Tiêu Chiến, nói: "Tiêu Chiến, tuy cậu đã chấm dứt hợp đồng với Tinh Hỏa của chúng tôi, nhưng xem ra giữa chúng ta vẫn rất có duyên. Mong rằng cậu có thể quên đi sự không thoải mái trước đó, cùng cố gắng vì lợi ích chung."
Tiêu Chiến cũng uống cạn một chén. Tần Huyền thì chỉ nhấp một ngụm.
Tần Huyền lại vẫy các nghệ sĩ, nói: "Sao không biết lễ phép như vậy? Còn không kính đàn anh của các cô cậu một chén đi? Cho dù Tiêu Chiến đã chấm dứt hợp đồng, thì cũng vẫn là tiền bối của các cô cậu, người ta vào cũng không chào hỏi, có chút quy củ nào không thế?"
Ba người hiểu được ý của Tần Huyền, bắt đầu tìm cớ để kính rượu Tiêu Chiến. Hai nữ nghệ sĩ kia, một người nhìn có vẻ còn chưa thành niên, nghe người quản lý nhắc nhở, tay chân có chút luống cuống.
Sắc mặt Vương Nhất Bác không được tốt cho lắm, thể diện mà hắn cho Tần Huyền rất có hạn, không cho phép đối phương khiêu khích mình nhiều lần: "Thích uống rượu thế cơ à? Hay là gọi phục vụ mang mấy bình rượu trắng lên mà nhâm nhi. Ai thích uống gì thì uống?"
Tần Huyền vờ như không nghe thấy, vẫn cứ trưng ra gương mặt tươi rói, gõ gõ cái bàn: "Ăn cơm thôi."
Tiêu Chiến khẽ thở ra, cầm đôi đũa đặt bên cạnh lên, lại thấy Vương Nhất Bác rót cho mình một cốc nước trái cây, cực kì tự nhiên đẩy sang phía mình.
Tiêu Chiến quay đầu, nhìn khuôn mặt đã quay đi của Vương Nhất Bác, nhận lấy rồi nhẹ giọng nói cảm ơn.
Tiếp đó Tần Huyền cũng không nhắc lại vấn đề nam chính rốt cuộc để ai diễn nữa, chỉ hàn huyên tới chuyện có liên quan tới nhân vật và công đoạn chuẩn bị của bộ phim này. Hắn muốn nhét các nghệ sĩ mới của công ty vào bộ phim, Vương Nhất Bác đàm phán với hắn, ngữ khí không tốt lắm, đều nhắm vào hắn. Hai người lại quay lại thù cũ nam thứ của "Dạ Vũ".
Tiêu Chiến cảm thấy Tần Huyền đang cố tình đổ thêm dầu vào lửa, mà Vương Nhất Bác cũng không phải là người thiện lành. Hai người cãi nhau, giọng điệu quái gở, làm cho ba nghệ sĩ còn lại trên bàn ăn sợ tới không dám lên tiếng.
Tiêu Chiến trước đó uống quá nhiều nước, sau lại uống thêm mấy chén rượu, có chút khó nhịn. Anh đứng dậy đi vệ sinh. Lưu Phong cũng buông đũa, cười hì hì rời khỏi chỗ. Mặc cho hai thần tiên trên bàn ăn kia cãi nhau.